Chương 6: Nhận Ra
“Bây giờ giết người lại dễ dàng đến như vậy! Biết thế ngay từ lúc nghiệp chủng đó sinh ra, tao đáng lẽ nên ra tay với nó ngay tức khắc!”
Linh San đúng là một con rắn hai đầu, một đầu tỏ ra vẻ mặt đần độn hiền từ trước bàn dân thiên hạ nhưng mấy ai có thể biết được đầu kia của con rắn ấy ẩn sâu trong đáy lòng mình lại có một nòng độc có thể khiến người ta chỉ cần chạm vào là đi gặp tổ tiên ngay lập tức.
“Aaaaa!”
Con lắc lò xo bị đè nén lâu ngày cũng sẽ bật lại vật chủ. Mà cơn phẫn nộ cùng với tuyệt vọng càng đè nén trong người Lệ San càng khiến cô bị bức đến phát điên, vò đầu bứt tóc tìm cách kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong cơ thể mình nhưng lại bất thành.
Lệ San tuyệt vọng mà kêu gào thảm thiết! Giờ phút này cô không còn tỉnh táo như lúc trước nữa, nửa tỉnh nửa điên mà ngã xuống khỏi giường. Dường như trong cơ thể cô có sực mạnh nội tại, hít một hơi thật sâu đứng thẳng người, không nói một lời nào mà dơ cao tay lấy đà, tặng đối phương một cái bạt tai.
Chát!
Tiếng va chạm da thịt vang vọng nhưng long trời lở đất, Linh San không kịp phản ứng lại hứng chịu cú tát như thiên lôi giáng xuống, một bên má truyền đến cảm giác đau nhức và nóng rát khiến cho tầm nhìn trước mắt của cô ta cảm thấy sao trời lấp lánh.
Cú tát này cực kỳ mạnh làm cho đầu óc của Linh San cảm thấy choáng váng vô cùng. Cô ta loạn choạng ngã về phía sau, cũng may ả ta vịn vào chiếc bàn để chống đó. Liếc nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn, trong đầu của Linh San xoẹt qua một kế hoạch ác ý. Bây giờ trong phòng bệnh không có ai, chỉ có mình cô ta và Lệ San, ngay bây giờ giết cô thì vị trí Lục thiếu phu nhân sẽ thuộc về cô ta, mà mẹ cô ta cũng có chút danh phận trong gia đình nhà họ Lục.
Nghĩ đến đây, Linh San hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, vươn tay ra cầm lấy con dao, nắm chắc cán dao trong lòng bàn tay, sau đó hướng về phía Lệ San mà đe doạ.
“Mẹ kiếp! Mày dám tát tao?”
Lệ San nhìn con dao trong tay đối phương, khuôn mặt tràn đầy sự khinh bỉ, nhếch môi khiêu khích.
“Tát chị còn nhẹ đó! Bao giờ tự tay tôi tiễn chị đến bên cầu Nại Hà lúc ấy mới là chuyện đại sự!”
Bốn mắt giao nhau, không ai chịu thua kém ai. Linh San cũng không phải dạng vừa, hai bàn tay của cô ta sớm đã nhúng qua những việc bẩn thỉu đê tiện, bây giờ dùng dao một nhát đâm chết kẻ mình ghét cũng chẳng có chút sợ hãi gì. Không thèm nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức cầm dao xông đến tấn công Lệ San nhưng lại bị cô phản kích lại.
Lệ San thân thủ nhanh nhẹ né tránh đi nhát dao trí mạng kia, ánh mắt dõi theo đường đi của con dao đồng thời hai tay chống cự. Một tay nắm chặt lấy mu bàn tay của Linh San, tay còn lại chặt mạnh vào cổ tay khiến khớp tay cô ta gập lại. Lúc này con dao tuột khỏi tay ả ta, Lệ San nhanh tay cướp lấy, đầu gối nhấc cao thúc mạnh vào bụng cô ta, kết thúc bằng chiêu thức cuối cùng, dùng lực vừa đủ đạp văng người đối phương ra xa.
Bất thình lình bị cô đánh lại, Linh San không kịp chống đỡ lại, toàn thân chịu cú đá kia mất thăng bằng mà ngã về phía sau, lưng đập vào thành cửa sổ.
“Có phải chị muốn chơi trò “mèo vờn chuột” với tôi không?”
Lúc này ánh mắt của Lệ San đã thay đổi, toàn thân thoát ra sát khí đằng đằng, bầu không khí sặc mùi thuốc súng, trong tay cầm chắc con dao gọt hoa quả mà từ từ bước đến, khí thế cao ngạo hệt như sứ giả đến từ địa ngục.
“Vừa hay tôi lại có nhã hững với trò chơi mà chị vừa đề cập đến.”
Nói xong Lệ San dừng lại trước mặt Linh San, hơi thở nặng nề thoát ra, khởi động khớp cổ tạo ra âm thanh rắc rắc.
Nhìn sắc mặt hoảng sợ không còn giọt máu của ả đàn bà, Lệ San vươn tay còn lại ra tóm lấy cổ áo của cô ta, âm điệu thoát ra khỏi cổ họng càng khiến cho đối phương thêm khiếp sợ.
“Sao mặt chị tái mét không còn giọt máu nào vậy? Chẳng phải chị cũng hăng hái với trò chơi sinh mệnh nào? Thú thật tôi cũng khoái mấy kiểu chơi đặc sắc này, đặc biệt trêu đùa tính mạng của chị. Tôi không có thời gian rảnh để mà giày vò con mồi như, tính tôi lại thẳn thắn dứt khoát, một quyền có thể thay người thân tiễn chị đến thế giới bên kia đó!”
Vừa nói, Lệ San quay con dao gọt hoa quả từ ngón tay nọ sang ngón tay kia, sau đó kề lưỡi dao sát cổ Linh San.
“Mày… Lệ San… mày dám…”
Con ngươi Lệ San lúc này đã hằn lên tia máu đỏ từ bao giờ, trông cực kỳ đáng sợ, nhìn chăm chăm lấy vẻ mặt tái mét của đối phương, hau háu như muốn xông lên ăn tươi nuốt sống kẻ đã hãm hại con trai của mình.
“Chị cũng biết sợ sao? Vậy khi đánh đập con tôi, chị có nghĩ đến dáng vẻ đau đớn và sợ hãi của nó hay không hả? Chặt từng khúc xương của nó đem đi ninh cháo cho tôi ăn, chị có từng nghĩ đến nỗi đau đớn của nó hay không hả? Linh San, chị đối xử với con tôi như nào, bây giờ tôi thay nó đối xử lại với chị như thế, gấp bốn gấp năm lần, thậm chí gấp hàng nghìn lần để cho chị thấu hiểu được cảm giác đau đớn của tôi lúc này.”
Vừa gầm rú, Lệ San dí sát con dao vào cổ của cô ta, lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, máu lập chút chảy ra.
“A… mày bình tĩnh lại cho tao…”
Linh San không dám manh động, phản kháng lại. Cô ta lúc này chẳng khác gì con cá trạch nằm yên trên thớt mặc sức người ta giết mổ. Hai tay run rẩy giơ lên là động tác đầu hàng, vầng trán thẫm đẫm mồ hôi, ánh mắt sợ sệt nhìn về phía con dao đang đe doạ tính mạng của mình.
“Con trai tôi bị như thế này, chị nghĩ tôi có thể bình tĩnh được sao?”
Linh San hoàn toàn bị cô doạ sợ, lớn tiếng cầu cứu:
“Bác sĩ… mau… mau kêu Lục Triết Tần đến đây… mau lên…”
…
Lục Triết Tần đang nhìn lại hồ sơ bệnh án của Linh San bỗng nhiên bác sĩ Thanh chạy đến thông báo tình hình. Anh ngay lập tức vứt bỏ mọi thứ, nhanh chóng chạy đến phòng hồi sức.
Vừa xông vào, Lục Triết Tần không cần biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, lớn tiếng quát tháo Lệ San:
“Khúc Lệ San, cô điên rồi sao? Mau buông chị gái cô ra!”
“Chị gái tôi sao? Cô ta không xứng! Thật ghê tởm khi có người chị giả dối này!”
Lục Triết Tần vừa đến đã lớn tiếng ra lệnh, Lệ San cảm thấy nực cười, bỏ ngoài tai những gì mà anh ta nói, trực tiếp kéo Linh San về phía cửa sổ.
Đây chỉ là tầng ba, nếu như cô cùng với cô ta nhảy xuống chắc chắn bị chấn thương nhẹ, không thể nào cướp đi tính mạng con người được. Nhưng có thêm con dao trong tay Lệ San có thể trả thù kẻ đã hãm hại con mình.
“Lệ San, bình tĩnh…”
Lục Triết Tần từng bước tiến lại gần, muốn ngăn cản Lệ San không được làm những chuyện hồ đồ như vậy.
“Anh đừng bước lại đây! Con tôi đã chết rồi! Tôi còn thiết tha gì mà sống trên đời này nữa! Nhưng tôi không thể chết một mình, tôi sẽ lôi cô ta đi theo!”
“Mày điên thật rồi, Lệ San!”
“Tôi điên thì đã sao? Không phải chị và anh ta đã làm cho tôi đau khổ đến phát điên sao? Giờ tôi điên thật rồi đó! Cho nên tôi cũng phải kéo theo chị!”
“Khúc Lệ San, tôi nói cô dừng lại cơ mà!”
Lục Triết Tần chỉ biết trút giận lên vách tường, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Lệ San.
“Điên nó một vừa hai phải thôi người ta còn chịu được!”
“Tôi nhổ vào! Đáng lẽ tôi không nên yêu anh! Tại sao khi đó tôi lại hồ đồ như vậy chứ? Tôi sai rồi! Tôi không nên xen vào cuộc sống của anh và chị ta nữa! Chỉ cần anh trả lại con cho tôi, từ nay về sau tôi không xuất hiện trước mặt hai người nữa! Tôi không cần danh phận vợ của anh, không cần vị trí Lục thiếu phu nhân trong lòng anh! Nếu anh đem con tôi đến đây, tôi lập tức sẽ buông cô ta ra!”
Hai tay của Lục Triết Tần siết chặt thành đường quyền, chặt đến nỗi trên làn da hiện rõ vài đường gân xanh, anh gắt gỏng:
“Cô nghe không hiểu tiếng người hả? Chỉ là một đứa con hoang thôi, chết thì đã sao? Buông Linh San ra, nếu cô ấy có mệnh hệ gì tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!
“Anh đang lớn tiếng doạ tôi sao? Vừa hay tôi cũng đang muốn chết! Nhưng tôi sẽ không chết một mình mà tôi kéo theo cả người anh yêu đi theo!”