Chương 46: Nói Dối
Khúc Lệ San muốn né tránh nhưng không kịp, khuôn mặt đỏ ửng ngửa lên nhìn nóc xe, hai tay run rẩy nắm chặt lấy hai bên vai của người đàn ông.
“Ưm… đừng… Triết Tần… em chưa tắm! Trên người em bẩn lắm…”
Lục Triết Tần không bận tâm đến sự phản kháng của cô, để lại vài dấu hôn trên da thịt, sau đó ngẩng mặt lên nhìn cô.
“Không sao! Anh không bận tâm!”
Anh nghiêng mặt hôn lên mặt Khúc Lệ San, vươn lưỡi ra viền quanh đôi môi của cô.
“Ở trong đó có nhớ anh không!”
Khúc Lệ San rụt rè đáp lại: “Có… nhưng mà… đừng ở đây… sẽ có người nhìn thấy!”
Bàn tay Lục Triết Tần du ngoạn trên tấm lưng mềm mại của cô, sau đó đẩy người cô về phía của anh, để hai hạ bộ mờ ám ma sát lại với nhau.
Thân thể đụng chạm, hơi thở của anh và cô hòa quyện lại với nhau. Hơi nóng từ hạ bộ của Lục Triết Tần như xuyên qua làn da cô, xâm nhập vào mạch máu rồi tích tụ thành một luồng khí chạy dọc sống lưng đến đại não, khiến tim Khúc Lệ San tim đập đập thình thịch.
Khúc Lệ San bị người đàn ông đặt trên vô lăng xe, chiếc quần jean được anh cởi ra, tất cả được phơi bày trước mắt anh.
Lục Triết Tần hôn lên bụng đùi trong của cô, ngón tay vuốt ve một bên chân còn lại. Đôi môi ấm áp của anh dần dần thám hiểm tới khu vườn bí ẩn.
Khúc Lệ San giật mình, cả cơ thể như bị điệt giật. Cô cố gắng mở to mắt nhìn người đàn ông đang chôn ở giữa chân mình.
Ngón tay anh nhẹ nhàng cởi chiếc quần lót ra, nơi đó giống như một bạch hổ, sạch sẽ hồng hào, hạt nhỏ tròn vì ánh mắt chăm chú của anh mà đỏ ửng. Lục Triết Tần không nhịn được lửa dục vọng, vươn lưỡi ra liếm lấy hạt nhỏ.
Khúc Lệ San xấu hổ, cơ thể ba năm nay không được người đàn ông vuốt ve yêu chiều. Cảm giác kích thích ập đến, cô rùng mình, tay đan vào tóc của anh.
Vài động tác ra vào, Khúc Lệ San cảm thấy sống lưng tê dại, giọng rên rỉ thoát ra, bả vai run rẩy.
Cơ thể của Khúc Lệ San căng cẳng tột cùng, chẳng bao lâu bị anh liếm đến cao trào.
Ngay sau đó, Lục Triết Tần giải phóng dục vọng ra khỏi lớp vải gò bó, ngay lập tức tiến vào trong cơ thể của cô.
Khúc Lệ San khẽ kêu lên, nước mắt sinh lý trào ra, tay ôm chặt lấy cổ của anh, thắt lưng không ngừng bị anh đưa đẩy, cảm nhận được vật cứng không ngừng chà xát bên trong cơ thể, khoái cảm ập đến khiến cô cao trào.
“Anh… anh đừng bắn vào trong… ưm…”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông chạy nước rút trong cơ thể của cô, khai mở vách tử cung bé nhỏ, một chất lỏng trắng đục bắn vào bên trong.
Khúc Lệ San hờn dỗi, cúi xuống cắn chặt vào lồng ngực của anh, oán trách nói: “Đã bảo anh đừng bắn vào trong mà!”
Trên trán Lục Triết Tần phủ một tầng mồ hơi mỏng, anh ôm cô vào trong lòng, vật cứng vẫn chôn vùi bên trong, vuốt ve sống lưng của cô.
“Xin lỗi, anh không kiểm soát được!”
Lúc này Khúc Lệ San mới chịu nhả ra, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em đã qua kỳ an toàn rồi! Nếu như lỡ có thai, em làm sao chăm sóc được Tiểu Đông đây?”
Anh cúi xuống hôn lên trái cô, nhẹ nhàng đáp lại:
“Không sao! Chúng ta sinh thêm một bé gái kháu khỉnh nữa! Em vẫn có thời gian để chơi cùng Tiểu Đông mà!”
Lục Triết Phong lái xe, nhưng lúc này điện thoại kết nối màn hình xe hiển thị cuộc gọi đến. Do dự một lúc lâu, anh mới bấm máy trả lời.
“Lục tổng, Lục phu nhân đang cần máu gấp, anh đã…”
Không để trợ lý nói hết câu, Lục Triết Tần ngay lập tức gắng gỏng lại.
“Mặc xác cô ta! Tôi không quan tâm tới sự sống chết của ả! Lần sao cậu đừng tuỳ tiện gọi người khác là “Lục phu nhân”. Tôi chỉ có mình Khúc Lệ San là vợ!”
Nói xong, Lục Triết Tần ngay lập tức ngắt máy.
Đối diện với dáng vẻ khó chịu của người đàn ông, Khúc Lệ San hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nghiêng đầu hỏi anh.
“Triết Tần… có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì hết! Em đừng quan tâm!”
Nhưng Khúc Lệ San rất nhạy bén, trực giác mách bảo người đàn ông đang nói dối.
“Anh đang nói dối!”
Cô trừng mắt nhìn sườn mặt của anh, gặn hỏi: “Anh đừng giấu giếm em được không?”
Rõ ràng trước kia anh đâu có hờ hững với Khúc Linh San, dứt khoát khăng khăng cô ta là vợ của anh.
Vậy mà bây giờ trợ lý nhắc tới, anh ngay lập tức chối bỏ.
“Anh và chị ấy có chuyện gì sao?”
Lục Triết Tần im lặng, không trả lời lại.
Khúc Lệ San cắn chặt môi dưới, nhìn anh một lúc lâu, quyết định nói.
“Khúc Linh San… chị ấy…”
Cô chưa kịp nói hết câu, Lục Triết Tần ngay lập tức lên tiếng.
“Cô ta biết hôm nay anh bảo lãnh em ra tù, lợi dụng mình mắc bệnh nặng muốn anh đưa em đến…”
Câu sau anh mắc nghẹn trong cổ họng, không làm sao nói ra được.
Ở kiếp trước, anh tàn nhẫn rút máu trong người cô để truyền vào người của ả tiện nhân kia, đối với anh đó là một việc sỉ nhục rất lớn.
Anh không thể nào nói ra được, càng không thể nào để cho cô biết vì Khúc Linh San mà anh bảo lãnh cô ra tù.
“Chị ấy… thiếu máu đúng không?”
Lục Triết Tần căng thẳng, rõ ràng anh đâu hề nói ra, vậy mà vẫn bị cô đoán trúng.
Không thấy anh trả lời lại, cô thở dài, không nhìn anh nữa.
“Em biết mà! Bệnh tình của chị ấy tại sao em không biết chứ! Khi chị ấy mười bảy tuổi, em vẫn bị mẹ đưa đến bệnh viện để rút máu truyền để truyền vào người chị.”