Chương 34: Sự Thật Tàn Khốc (1)
Mà khi ấy nhà họ Khúc ở mặt đường, ngay ngã tư có nhiều phương tiện xe lưu thông, tuyến đường luôn luôn bị tắt nghẽn vào bảy, tám giờ tối.
Buổi tối năm đó không hiểu sao con đường vắng vô cùng, Khúc Lệ San hờn dỗi đi lang thang trên đường quốc lộ, miệng không ngừng mếu máo khóc lớn. Dì Hoa ở phía sau đi theo cô muốn ngăn cản nhưng không được.
Vào giây phút bà không để mắt đến Khúc Lệ San, bỗng từ đâu đó có một chiếc motor đi với tốc độ nhanh không kịp thắng xe đâm trúng người cô.
Khúc Lệ San không bị chấn thương sọ não bị gãy cẳng chân, phải đưa vào bệnh viện trung ương để cấp cứu.
Sau khi bó bột chân cần thận, Khúc Lệ San được đưa vào phòng điều dưỡng. Tại đây cô vô tình gặp một chàng trai khôi khô tuấn tú, chỉ tiếc không nhìn thấy.
Khúc Lệ San dường như có hảo cảm với chàng trai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau khi tiếp cận vài phút, Khúc Lệ San mới biết chàng trai bị mù này tên Lục Triết Tần, anh bị mù đã được sáu tháng.
Lục Triết Tần nhập viện chỉ vì nghĩ quẩn, tưởng bản thân mình vĩnh viễn mù loà, sống trong bóng tối cho nên mới thắt cổ tự tự. May mắn được người nhà phát hiện đưa vào bệnh viện điều trị kịp thời.
Biết được hoàn cảnh của anh chàng, Khúc Lệ San càng thương xót cho cuộc đời đầy bất hạnh một thiếu niên đang tuổi hoạt bát như anh.
Khúc Lệ San quơ quơ tay trước mắt chàng trai ấy, thấy anh không phải ứng lại, cô nở một nụ cười tươi rói, sau đó ghé sát vào bên tai anh, nói nhỏ.
“Nếu như không nhìn thấy ánh sáng, vậy thì anh hãy sống bằng trái tim đi!”
Giọng nói ngọt ngào, hơi thở ấm áp của người thiếu nữ vang vọng bên tai. Đây là lần đầu tiên có một người xa lạ bỏ qua mọi khiếm khuyết để làm làm bạn với anh.
Lục Triết Tần khi ấy ngượng ngùng đỏ cả mặt, anh khẽ ho nhẹ một cái, không đáp lại cô.
Anh căn bản không biết tuổi tác của đối phương ra sao để mà đáp lại.
Khúc Lệ San trời sinh bản tính xã giao tốt, cô ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh anh, bắt chuyện với anh.
“Quên không giới thiệu với anh! Em là Khúc Linh San, em vào viện không may bị xe tông trúng gãy chân!”
Nói xong cô bé cười hì hì, gãi đầu đầy gượng gạo, tiếp tục nói: “Năm nay đúng là một năm đầy xui xẻo của em! Chân em bị tàn tật đúng lúc vào sinh nhật. Con số mười ba đáng ghét, nó luôn mang lại xúi quẩy cho em.”
Dì Hoa ngồi phía đối diện bật cười trước sự dí dỏm, hài hước của cô bé. Bà lên tiếng nhắc nhở, sửa lại câu nói của cô.
“Tiểu thư, chân người không bị tàn tật, mất hơn tháng sẽ lành lạnh thôi!”
Khúc Lệ San ngay lập tức ngoảnh mặt nhìn về phía bà, ngón tay trỏ kề trước môi ra hiệu bà đừng nói ra, chưa đánh đã tự khai rồi, cô nàng cảm thấy kế hoạch của mình bị phá vỡ.
Cô nói bản thân mình bị tàn tật chỉ vì muốn chàng trai trước mặt không cảm thấy cô đơn.
“Khi cháu bó bột xong, bác sĩ bảo cháu bị dị tật ở cổ chân rồi, không thể đi lại khó khăn như trước nữa!”
Dì Hoa gật đầu, ngầm đồng ý với suy nghĩ sáng suốt này của cô bé.
Khúc Lệ San lại quay sang nhìn khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên, sau đó hỏi:
“Anh đẹp trai, anh tên là gì vậy?”
“Lục Triết Tần!”
Khúc Lệ San vỗ ngực tự hào điều gì đó, tiếp tục giao tiếp với chàng trai:
“Em hôm nay vừa tròn mười ba tuổi, anh bao nhiêu tuồi rồi ạ?”
“Mười lăm!”
“Anh bị như này lâu chưa?” Cô bé tiếp tục tò mò hỏi những vấn đề liên quan đến đôi mắt của anh, “Thật sự không có cơ hội chưa khỏi sao?”
Lục Triết Tần cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau anh mới lắc đầu.
Khúc Lệ San than thầm trong lòng, đẹp trai như vậy mà bị mù phí cả một đời hoa.
“Không sao hết! Em cũng không thể đi lại thuận tiện suốt đời! Hay hai chúng ta cùng làm bạn với nhau đi! Em là đôi mắt của anh, anh là đôi chân của em, cùng nhau dẫn đường, cùng nhau nhìn đường.”
Suốt một tuần ấy, hai người hệt như trở thành một đôi uyên ương, như hình với bóng bám theo nhau không rời, Khúc Lệ San ở bên cạnh chàng trai không ngừng kể về thế giới bên ngoài, còn hứa với anh một câu “Sau này em sẽ là đôi mắt của anh, vĩnh viễn sẽ là như vậy!”.
Nhưng đáng tiếc… hai người có duyên nhưng chẳng có phận….
Sau bảy ngày ở bệnh viện theo dõi tình hình sức khoẻ, Lục Triết Tần được xuất viện, sau đó anh cùng cả nhà chuyển sang thành phố khác, cả hai người từ đó mất liên lạc với nhau.
Nghe đến đây, Lục Triết Tần dường như đã hiểu ra điều gì đó. Người con gái mà anh tìm kiếm năm đó lại là Khúc Lệ San chứ không phải là Khúc Linh San.
“Bà nói…” Người đàn ông lắp bắp một hồi không nói thành câu.
Dì Hoa cười trừ, trả lời lại: “Lệ San là bé gái mười ba năm trước, người mà cậu vẫn luôn tìm kiếm để báo đáp ân tình.”
Lục Triết Tần như chết lặng, hoàn toàn không tin vào những điều mà tai mình vừa nghe thấy.
Dì Hoa nói, Khúc Lệ San là bé gái mười ba năm trước ở chung bệnh viện với mình? Bảo sao vừa nãy cô có nhắc đến, chỉ là quá cuống cuồng nên anh không để ý đến.
Nhưng có điều, năm đó bé gái ấy giới thiệu bản thân tên là Khúc Linh San cơ mà?