Chương 31: Kết Thúc Tất Cả
Vì sao tình yêu lại là những nhát dao đâm vào tim gây ra vết đau tổn thương, nhưng lại vẫn cố gắng để được ở bên cạnh người mình yêu.
Thật nực cười!
Giọt nước tràn ly, gương vỡ chẳng thể lành lại, quay đầu liệu có ích gì?
Giờ đây Khúc Lệ San chỉ muốn buông bỏ, mà cũng là chờ đợi cho đến khi cô có thể quên đi và ngừng yêu người đàn ông mười ba năm trước.
Tận cùng của nỗi đau này không phải là nước mắt, mà là một nụ cười lạnh ngắt đến vô tình. Khúc Lệ San mỉm cười lần cuối, những giọt nước mắt rơi âm thầm lặng lẽ.
“Kết thúc thật rồi! Mẹ, con sắp được gặp lại mẹ rồi! Bảo bối nhỏ của mẹ, sau bao nhiêu năm xa cách, cuối cùng mình cũng có thể gặp lại con rồi…”
Khúc Lệ San cứ sống một cuộc đời đầy dang dở như vậy, luôn chìm đắm vào tình yêu gian nan, cuồng si yêu một người. Để rồi khi ngoảnh mặt người bị đau nhất lại là chính mình.
Kết thúc thật rồi!
Không còn chuỗi ngày tháng đau thương mất mát nữa.
Cũng chẳng cần có kiếp sau hai ta có gặp lại hay không, chỉ cần kiếp này giải thoát số phận cho nhau.
“Đừng!”
Lục Triết Tần lao tới, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị hụt như lần trước, trong khoảnh khắc đó anh dường như mất lý trí, định lao xuống cùng với cô nhưng bị mọi người xung quanh ngăn lại.
Có người từng nói, một bàn tay dù to thế nào cũng không thể giữ một bàn tay đã không muốn nắm. Một vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muốn rời đi.
Cô đã chọn cách rời bỏ thế gian này, rời bỏ anh thì anh có cố gắng níu kéo cũng chẳng được nữa.
Bàn tay cứng đờ trong không trung, một làn gió lạnh buốt thổi qua, làm tê tái lòng người.
Anh tuyệt vọng nhìn cô rơi xuống, nước mắt lần đầu tiên vì người ấy mà tuôn rơi, anh ôm chặt lấy lan can, hét lớn.
“Thanh Mạc Kha! Cậu còn đứng trơ mắt ở đó làm gì! Mau cứu lấy Khúc Lệ San! Mau lên!”
Tiếng hét cùng với tiếng cảnh báo xen lẫn vào nhau, đinh tai nhức óc truyền đến.
Lần thứ hai tận mắt nhìn thấy Khúc Lệ San tự sát, trái tim của Lục Triết Tần lần này đã rỉ máu thật rồi.
Anh không còn kiểm soát được cảm xúc của mình, chạy thục mạng từ lầu ba xuống phía dưới, lách qua từng đám đông mà sà xuống ôm toàn thân máu me của Khúc Lệ San vào lòng, nước mắt người đàn ông không ngừng tuôn rơi, rớt thành từng giọt đọng trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại xanh xao của cô, gào thét gọi tên cô.
“Khúc Lệ San! Khúc Lệ San! Tôi sai rồi! Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa có được không em? Mau tỉnh dậy đi, tôi đưa em đi gặp con của chúng ta! Lệ San, tôi thật sự sai rồi mà! Đừng doạ tôi, được không em!
Anh ra sức gọi tên cô, nhưng hai mắt Khúc Lệ San vẫn nhắm nghiền lại, không đáp lại lời anh gọi.
Lục Triết Tần hoàn toàn suy sụp rồi, suy sụp thật rồi!
Có phải trên đời này sẽ không còn người yêu anh như vậy nữa phải không?
Đuổi cũng không đi, răn cũng không sợ! Vẫn cứ điên cuồng đâm đầu vào thứ tình yêu mù quáng này.
Tất cả là lỗi tại anh! Đều là lỗi tại anh hết!
Anh hết lần này đến lần khác dồn cô vào đường cụt, gián tiếp hại chết người mình yêu.
Rõ ràng người con gái cố tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng sâu bên trong lại là trái tim đã bị tổn thương.
Cô ngốc thật sự!
Lục Triết Tần biết, dù cô có cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng cuối cùng cô cũng chỉ người phụ nữ yếu đuối. Cô cũng giông như những người phụ nữ khác, cần anh bên cạnh để nương tựa những lúc cô mệt mỏi rã rời, cùng cô trải qua những tháng ngày trong tương lai, vui vẻ có, thăng trầm cũng có.
Tất cả là lỗi tại anh! Anh thừa nhận mình là gã đàn ông tồi tên, tay dính máu ra sức đánh vào mặt mình, anh nói:
“Anh sai rồi! Anh là một gã tồi! Em mau mở mắt ra đi! Ngồi dậy đánh chết anh cũng được! Đừng rời bỏ anh mà! Khúc Lệ San!”
Ai đó hãy nói với anh, rằng Khúc Lệ San hiện tại đang ngủ đi! Cô ấy chỉ là theo đuổi anh nhiều năm ròng mà không nhận được hồi đáp, cảm thấy mệt mỏi rồi nên mới nhắm mắt ngủ để nghỉ ngơi một chút, chốc lát nữa tỉnh dậy sẽ tiếp tục theo đuổi anh thôi!
Lục Triết Tần bế bổng cơ thể cô lên, mang Khúc Lệ San đến gặp bác sĩ. Hiện tại trong bệnh viện chỉ có bạn thân của anh có tay nghề tốt. Anh ta nhất định sẽ cứu sống cô!
Người đàn ông dốc sức hướng về phía bệnh viện mà chạy như điên.
Lục Triết Tần đem cô đặt ở trên giường bệnh, dùng sức kéo bác sĩ Thanh đã ngu ngơ cả người đang đứng ở bên cạnh kia:
“Thanh Mặc Kha! Cậu còn đứng trơ mắt ở đó làm gì nữa? Mau cứu người cho tôi! Bằng mọi giá phải cứu cô ấy bằng được!”
Chỉ có trời mới biết phản ứng hờ hứng của Thanh Mặc Kha là vì lý do gì.
Bên tai của Thanh Mặc Kha vẫn còn văng vẳng truyền đến lời nói tuyệt vọng ngày nào của Khúc Lệ San.
Trước lúc ra bở biển để tự tử, Khúc Lệ San đã từng tâm sự tình trạng của mình cho Thanh Mặc Kha. Anh ta hết lời khuyên bảo cô, nhưng cô chỉ lắc đầu từ chối.
“Thanh Mặc Kha, trái tim của em sớm đã chết! Nếu cố gắng thế nào cũng chẳng thể nào tiếp tục sống được. Không sớm thì cũng muộn, em vẫn sẽ tìm đến cái chết! Chỉ là em cầu xin anh, khi ấy hãy để em ra đi một cách thanh thản. Anh đừng cứu em thêm lần nào nữa! Coi như em cầu xin anh, nếu như anh không muốn em phải sống trong quãng đời đầy đau khổ kia, hãy để cho em được ra đi, vĩnh viễn không bao giờ bi thương nữa!”
Bác sĩ Thanh cố đè nén nước mắt đang trào trực, miễng cưỡng đi đến kiểm tra qua sơ bộ.
“Lục… Lục Triết Tần… tim cô ấy đã ngừng đập rồi!”
Hốc mắt Lục Triết Tần như nứt rạn, hung hăng túm lấy cổ áo của Thanh Mạc Kha mà không ngừng gào thét:
“Con mẹ nó! Tôi không muốn nghe những thứ này! Cậu mau cứu người cho tôi! Mau lên không tôi đập nát bệnh viện của cậu đó!”
Bác sĩ Thanh đành phải nghe theo lời của Lục Triết Tần mà làm, nhanh chóng kết nối máy tạo nhịp tim, một lần điều chỉnh đến mức độ lớn nhất, đè nén máy xuống giật mạnh.
Khúc Lệ San vẫn không có chút phản ứng nào.
Đôi mắt của Lục Triết Tần đỏ ngầu, giật lấy máy tạo nhịp tim từ trong tay của bác sĩ Thanh, anh gằn giọng:
“Cút ra! Để tôi!”
Lục Triết Tần lại một lần nữa hướng phía tim Khúc Lệ San mà đè nén xuống, đến bản thân anh cũng quên động tác như vậy đã lập lại bao nhiêu lần rồi, giọng nói của anh khàn khàn:
“Khúc Lệ San! Anh xin em! Tỉnh lại có được không! Khúc Lệ San!”
Ngay lúc này, cửa lớn được đẩy ra, trở lúc của Lục Triết Tần lúc này vội vã bước vào, sau lưng có ba vị bác sĩ nam cùng đi theo.
“Lục tổng, anh bình tĩnh lại! Tôi đã tìm được ba vị bác sĩ chuyên nghiệp đến rồi! Để họ làm việc này!”