Chương 3: Rút Máu
Bác sĩ Thanh liếc mắt nhìn thân thể gầy guộc của Lệ San, đắn đo một hồi sau đó quay sang nói với người đàn ông.
“Tần… tôi nghĩ e rằng không được rồi…”
Lục Triết Tần cau mày, anh ta hỏi vặn lại bác sĩ:
“Có cái gì mà không được?”
Bác sĩ Thanh bình tĩnh đáp lại:
“Thân thể của cô ấy rất yếu! Không đủ tiêu chuẩn để hiến máu! Tôi…”
Vị bác sĩ chưa nói hết câu, Lục Triết Tần mặt nhăn mày nhó cáu gắt lời:
“Tôi nói được là được! Bây giờ chỉ còn cô ta cùng nhóm máu với cô ấy! Cậu không rút thì để tôi rút!”
“Tần… nhưng cậu đã hỏi ý kiến của cô gái này chưa?”
“Không cần hỏi, cứ nghe theo quyết định của tôi!”
Nói xong, Lục Triết Tần quay sang nhìn Lệ San, ánh mắt ghét bỏ mà đối với cô.
“Chẳng phải cô muốn gặp con trai mình sao? Trước tiên rút máu cứu Linh San trước, sau khi mọi việc xong xuôi tôi sẽ đưa nó đến gặp mặt cô. Nếu như cô chống đối không cho bác sĩ rút máu, tôi sẽ không nhân nhượng tự tay giết chết thứ nghiệp chủng đó!”
Lệ San trừng mắt nhìn lại người đàn ông, căm phẫn bật tiếng:
“Anh có còn lương tâm không vậy?”
Người đàn ông hờ hững buông bỏ một câu:
“Đừng nói nhiều! Nên nhớ sinh mệnh con trai cô đang nằm trong tay tôi!”
“Anh…”
Lời nói tuyệt tình của Lục Triết Tần hệt như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lệ San. Cô không thể ngờ anh ta lại đê tiện chẳng khác một tên súc sinh.
Không ngờ sau ba năm không gặp, Lục Triết Tần lại trở nên thâm độc như vậy, vô tâm thờ ơ trước sự khẩn cầu của Lệ San.
Lệ San đương nhiên biết anh ta đối với mình chỉ là ghét bỏ, không ưa cô, nhưng cô không ngờ anh ta lại có thể lạnh lùng như người dưng nước lã đối với cô như vậy.
Cô đã yêu thầm Lục Triết Tần mười năm, sau đó tiến đến cánh cửa hôn nhân chung sống với hắn trên cương vị một người vợ được ba năm. Tất cả khoảng thanh xuân tươi đẹp nhất của người con gái cô đã dành tất cả cho Lục Triết Tần, vậy mà thứ cô nhận lại từ anh ta là cái gì? Một con tim vô tâm thờ ơ, mặc cảm với chính người vợ của mình.
Cho dù Lệ San có làm tất cả những gì vì hắn, có thể dời núi lấp biển, hoặc thậm chí cô có thể móc trái tim đơn côi của mình dâng lên trước mặt hắn, nhưng những điều đó của cô không tốt đẹp bằng cọng tóc của chị gái cùng cha khác mẹ của mình, Linh San.
Môi mỏng của Lệ San run rẩy, một lúc lâu sau cô mới nói một câu hoàn chỉnh:
“Anh nói thật chứ? Chỉ cần em hiến máu cho chị Linh San anh sẽ cho em gặp con trai sao?”
Đến con trai của mình cô còn không biết tên, liệu rằng Lục Triết Tần có nuốt lời không?
Lục Triết Tần không kiên nhẫn để mà cãi đôi co với Lệ San, anh ta ngay lập tức lớn giọng:
“Đừng ở đó càm ràm nhiều lời! Cùng một câu nói tôi ghét nhất phải lặp lại lần thứ hai.”
Ánh mắt đằng đằng sát khí của Lục Triết Tần phóng tới, Lệ San bất giác cảm thấy sợ vô cùng. Anh ta vì người con gái mình yêu mà bất chấp tất cả tính mạng của cô, nắm được điểm yếu của cô mà không ngừng chà đạp.
Cố nhịn nước mắt chảy ngược vào trong, Lệ San hít một hơi thật sâu, từng bước chân chậm chạp như rùa bò tiến lại gần bác sĩ.
Lục Triết Tần càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt. Trong từ điển của người đàn ông trước nay không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì, anh sải bước chân tiến lại gần cô, thẳng tay túm lấy cổ áo ném cô lên giường bệnh.
Lệ San cảm giác toàn thân mình bay lơ lửng, ngay sau đó tấm lưng bé nhỏ của cô đáp xuống giường bệnh. Cảm giác đau đớn ập đến, xương cốt bị va vào thành giường như muốn vỡ vụn ra từng mảnh.
Cô cố nén cơn đau vào trong lòng, không dám giãy giụa. Chỉ cần cô ngoan ngoãn cho bác sĩ rút máu, có như vậy cô mới có thể gặp lại đứa con trai của mình.
Ba năm xa cách, cô nhớ bé con da diết vô cùng, nhớ tới phát điên.
Ánh mắt sợ hãi nhìn về ống xi lanh trên tay của bác sĩ, trong lòng dấy lên một cảm giác lo âu.
Bác sĩ liếc nhìn Lệ San một cái, nhắc nhở cô nên thả lỏng tinh thần. Ống tay áo của cô được vị bác sĩ xoắn lên cao, cô trơ mắt nhìn kim tiêm đang dần hạ xuống, hai mắt nhắm nghiền lại không dám nhúc nhích.
Kim tiêm nhọn từ từ hạ xuống, đâm xuyên qua lớp da mỏng manh của cô, đầu kim ấn sâu vào lòng tĩnh mạch, pittong kéo lùi về phía sau, một lượng máu theo đó mà được đẩy lên vạch cao nhất của ống xi lanh.
Máu bị rút ra khỏi người, Lệ San cảm thấy sức lực có trong cơ thể của mình như bị rút cạn, thần trí của cô dần trở nên mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của bác sĩ truyền đến bên tai, lúc bấy giờ Lệ San cố mở to mắt ra nhìn người trước mặt.
“Thật sự không thể rút thêm được nữa! Tôi đã rút được 850ml rồi, hơn nữa cô gái này đang thiếu máu nghiêm trọng! Nếu như anh cứ tiếp tục cho rút tiếp, tôi e rằng cô ấy không chịu được, huyết áp trong cơ thể đột ngột thay đổi sẽ dẫn đến tử vong, hơn nữa…”
Bác sĩ Thanh chưa kịp nói hết câu, Lục Triết Tần bực mình gắt gỏng với ông ta, lớn tiếng nói:
“Tôi nói tiếp tục là tiếp tục! Chết thì đem đi chôn! Có thế thôi mà cũng thắc mắc!”
Không đợi bác sĩ giải thích thêm tình hình, anh ta ngoan cố ra mệnh lệnh cho ông ta:
“Rút! Tiếp tục rút đi!”
Tại sao những con người độc ác lại sống thảnh thơi như vậy chứ? Hắn không phải là chồng của cô! Hắn chính là con ác quỷ! Vì người mình yêu mà không thương tiếc mang mạng sống của cô ra làm trò đùa.
Bất giác nước mắt cô tuôn rơi như mưa. Lệ San không rõ bản thân mình vì lý do gì mà khóc. Có phải vì yêu nhầm người chồng vô tâm hay là vì bản thân mình sắp chết rồi không được gặp con trai mình, dù chỉ là một lần cuối?
Tầm nhìn trước mắt của Lệ San dần trở nên mông lung mơ hồ, dần dần tối lại. Hàm răng trắng như ngọc cắn chặt lấy môi dưới như đang đánh thức ý thức của mình. Cô nhất định phải sống, nhất định phải gặp đứa con thơ của mình.
Nhưng cớ sao đôi mắt của cô lại đi ngược lại với bộ não đang điều khiển vậy? Hàng rào cuối cùng trong tâm trí của cô đã bị phá vỡ.
Lệ San như rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, bên tai đâu đó phảng phất giọng nói ngây thơ của bé trai, nó đang không ngừng cất tiếng gọi “mẹ”.
Nhưng đã quá muộn rồi… đến cuối cùng cô chẳng thể giữ bản thân mình chút tỉnh táo. Đôi mắt xinh đẹp khép chặt lại, giọng nước mắt mặn chát cuối cùng lăn tràn khỏi hốc mắt, kết thúc một trận đau thương mà con người ta muốn quên đi.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi giật mình tỉnh khỏi giấc mộng Lệ San phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường bệnh, tay phải cắm ống kim truyền nước.
Cả cơ thể của cô mệt mỏi vô cùng, xương cốt rã rời như không phải của chính mình. Đôi môi tím tái cong lên để lộ nụ cười chua chát, trong lòng thầm than, không ngờ lòng trời vẫn rộng giữ lại mạng sống thoi thóp này của cô.
Mười ba năm đơn phương theo đuổi đổi lại một trận thừa sống thiếu chết, như vậy có đáng hay không?
Nhưng bây giờ Lệ San đã sáng mắt nên rồi, cô không còn hy vọng gì đến thứ tình yêu được gọi là mù quáng kia. Cô bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh đứa con trai bé bỏng của mình, đem hết tình yêu thương săn sóc bé con, như vậy là quá đủ rồi!
Lệ San khẽ cử động cơ thể, nhẫn nhịn cơn mệt mỏi xuống, cô đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Bỗng nhiên ánh mắt cô dừng lại về phía chiếc bàn kê cạnh đầu giường, trên đó là chiếc điện thoại cũ của Lục Triết Tần đã cho cô sử dụng cách đây ba năm.
Sau ba năm ở trong tù không được động đến điện thoại, Lệ San cứ nghĩ chiếc điện thoại đó đã hỏng, nào ngờ nó lại xuất hiện ở đây. Lẽ nào Lục Triết Tần mang nó tới đây?
Không nghĩ gì nhiều, Lệ San gắng gượng ngồi dậy. Nhưng khoảng cách từ giường đến chiếc bàn quá xa, cô đành phải rời khỏi giường. Vừa mới rút máu xong cơ thể của cô không được bồi bổ đâm ra cô không còn sức lực để mà đứng vững, toàn thân mất thăng bằng mà ngã xuống khỏi giường.
“Ui da, đau quá!”
Hai đầu gối đập mạnh xuống nền nhà cứng chắc, Lệ San vội vàng xoa hai bên đầu gối, khẽ kêu đau một tiếng.
Lúc này cửa phòng được mở ra, kế sau đó bóng dáng người phụ nữ xuất hiện.
“Ayyo, em gái yêu quý, em đang làm gì vậy? Đến thăm chị đâu cần phải quỳ gối xuống đâu!”
Giọng nói vừa vọng đến ngay lập tức toàn thân Lệ San đờ lại. Không ngờ kẻ mình không muốn chạm mặt lại xuất hiện tại đây, kẻ mà cả đời này cô căm ghét nhất chính là cô chị gái cùng cha khác mẹ, Linh San.