Chương 21: Càng Đa Tình Càng Thêm Luỵ Tình
“Anh… anh là Trịnh Sảng?” Cô lắp bắp gặng hỏi lại đối phương.
Trịnh Sảng gật đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Em bất ngờ lắm sao?”
Quá bất ngờ! Người đàn ông là thanh mai trúc mã của Khúc Lệ San, lớn hơn cô bốn tuổi.
Năm Khúc Lệ San lên mười một tuổi, nền kinh tế nhà Trịnh gia gặp bất ổn, để củng cố lại số cổ phiếu bị rớt giá, Trịnh Sảng đi du học bên Anh Quốc cùng với mẹ mình.
Suốt mười lăm năm bạt vô âm tính, Khúc Lệ San sớm đã quên đi người đàn ông.
Căn bản từ trước đến nay Khúc Lệ San không hề có tình cảm với Trịnh Sảng, mặc dù hai người cùng nhau lớn lên. Nhưng khi ấy, tâm hồn Khúc Lệ San còn quá non nớt, không thể nào phân biệt giữa tình yêu giữa nam nữ hay là anh em.
Đến năm mười ba tuổi, Khúc Lệ San mới biết rung động, thầm thương trộm nhớ người đàn ông khác.
“Em…”
Khúc Lệ San khó có thể nói lên lời.
Có thể nói, một khoảng thời gian trong quá khứ, Trịnh Sảng là một phần quan trọng trong cuộc sống của Khúc Lệ San.
Từ nhỏ đến năm mười một tuổi, cuộc sống của cô không có gì tươi đẹp, bị người vợ của ba cùng với người chị gái cùng cha khác mẹ ghẻ lạnh căm ghét, mọi người kì thị xa lánh vì cô là một đứa con ngoài dạ thú, không có máu mủ ruột thịt với Khúc gia.
Mà khi ấy, chỉ có Trịnh Sảng, anh là người mạnh mẽ dám ở gần cô, chơi cùng cô, cho cô một sự ấm áp vô bờ bến, phải nói người đàn ông chính là nguồn sáng cứu rỗi nơi địa ngục tối tăm trong tâm trí Khúc Lệ San.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn mà lại ấm áp của Trịnh Sảng, Khúc Lệ San như ngầm đoán được ra, anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái.
Sau vài giây lắp bắp, cuối cùng Khúc Lệ San mới lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Em cũng có chút bất ngờ!”
Nói rồi, hai tay cô đặt trước lồng ngực Trịnh Sảng, ra sức đẩy anh ra xa.
“Trịnh Sảng, anh… anh có thể buông em ra được không?”
Sau bao năm xa cách, bao nỗi nhớ nhung đều chồng chất, Trịnh Sảng đâu thể dễ dàng buông tay cô gái nhỏ trong lòng mình.
“San San, hình như em không chào đón anh trở về thì phải!”
Vừa nói, hai tay của Trịnh Sảng di chuyển xuống phía dưới, vuốt dọc sống lưng, sau cùng dừng lại hai bên eo của người con gái.
Khúc Lệ San không quen với sự động chạm từ phía người đàn ông xa lạ, cô ngay lập tức có phải ứng né tránh, dịch người về phía sau, thoát khỏi bàn tay của ai kia.
“Trịnh Sảng… anh…”
Hai bàn tay của Trịnh Sảng cứng đờ trong không khí, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về gương mặt lạnh nhạt của cô.
“San San, em ghét anh sao?”
“Em… đương nhiên là không có…”
Khúc Lệ San không tự tin trước ánh nhìn của anh ta, kinh hãi đáp lại.
“Tại sao lại né tránh anh?”
Ánh mắt của Trịnh Sảng dừng lại trên người Khúc Lệ San, lúc này anh ta mới nhận ra, quần áo trên người cô ướt sũng, dính chặt lên cơ thể lộ ra từng đường cong đầy đặn quyến rũ.
Trịnh Sảng tiến lại gần định ôm cô, nhưng Khúc Lệ San nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, giữ khoảng cách với người đàn ông.
“Em không có né tránh…”
“Em rõ ràng là đang né tránh anh!”
“Trịnh Sảng, nghe em, em không có ý đó! Chỉ vì em không quen với sự xuất hiện đột ngột của anh!”
Ánh mắt của Trịnh Sảng chùng xuống, nghẹn giọng nói: “San San, em thay đổi quá nhiều rồi! Bao năm qua em đã trải qua những gì! Tại sao khi đối mặt với người đàn ông em lại có phòng bị như vậy chứ?”
Nét mặt người đàn ông buồn bã, không giấu nổi sự thất vọng trong ánh mắt: “Trước kia, em đâu có gọi tên anh như vậy!”
Khúc Lệ San khó xử, đáp lại: “Em… em hiện tại đã trưởng thành rồi!”
Người đàn ông cười khổ, trưởng thành rồi nên không thể gọi anh một tiếng thân quen mà năm xưa cô đã từng gọi anh sao?
Trịnh Sảng không quan tâm đến tâm trạng của cô, ngạo nghễ bước đến, vươn tay ra nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên trên lồng ngực trái của mình.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, hệt như kẻ si tình, chân thành nói ra nỗi lòng suốt bao năm qua của mình: “San San, em có biết em chờ đợi em bao nhiêu năm rồi không?”
“Mười lăm năm! Khoảng thời gian không hề ít ỏi!”
“Anh rất muốn trở về nước thật sớm, được gặp lại em!”
“Anh chỉ muốn nói với em, rằng anh đã yêu em từ rất lâu rồi!”
“Năm đó, đáng lẽ ra anh phải đưa em đi theo! Có như vậy em không phải sống cô độc đến tận bây giờ!”
“Mặc dù anh đã bước sang tuổi ba mươi, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi! Đợi đến khi mình hoàn thành công việc, trở về nước, điều đầu tiên là đến trước mặt em, nói những câu chân thành mà anh đã đè nén hai mươi mấy năm qua!”
“Anh đã theo dõi em suốt nửa tháng qua không có thông tin, hôm nay vô tình gặp em ở khu công viên, chỉ biết ngắm nhìn em từ phía xa.”
“Nếu như anh không theo dõi em, liệu rằng bây giờ có phải em đã quên đi anh đúng không?”
“San San, tại sao em lại nghĩ quẩn đến như vậy chứ?”
“Em có biết… nếu như anh không kịp thời phát hiện ra… liệu rằng có phải anh đã đánh mất em mãi mãi rồi có phải không, San San?”
Một câu San San, hai câu cũng San San. Càng nghe, Khúc Lệ San càng cảm thấy khó có thể nghe lọt vào tai.
Khúc Lệ San nghẹn lòng, đôi mắt rưng rưng hàng lệ mặn chán. Sống mũi cay xè, phiến mắt đỏ hoe nhìn đối phương.
Cô biết tình cảm trước nay người đàn ông dành cho cô là hoàn toàn chân thành, chỉ là trong lòng cô lại không có anh.
“Trịnh Sảng, xin lỗi! Em không hề yêu anh!”
Lời nói dứt khoát, tựa như mũi dao đâm xuyên qua lồng ngực Trịnh Sảng.
“San San, em có cần nhất thiết thẳng thừng từ chối anh ngay như vậy không?”
Cô rơi lệ, lặng lẽ cúi đầu xuống, không muốn người đàn ông nhìn ra vẻ mặt đau khổ của mình.
“Em không yêu anh! Hoàn toàn không yêu anh!”
Có lẽ kiếp này hai ta có duyên nhưng chẳng có phận.
Anh đã lỡ hẹn, đánh mất người con gái mình thương.
Chỉ vì giữ vững nền móng của gia tộc, anh không từ mà biệt xa cách người con gái từng ấy năm trời.
Bây giờ quay lại, chỉ nhận lại một trái tim lạnh lùng, thơ ơ.
Đúng là anh đã đánh mất cô thật rồi, trong lòng anh đớn đau vô cùng, muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc được.
“San San! Đừng từ chối anh như vậy! Anh đau lòng!”
“Trịnh Sảng, xin đừng yêu em!”
Cô không muốn người khác yêu mình, cũng càng không muốn để trái tim mình đem lòng yêu người khác.
Cuộc hôn nhân này đã tạo ra vết thương ghim sâu trong trái tim cô, chẳng thể nào rửa sạch, chẳng thể nào xí xoá, quên đi.
Trịnh Sảng không chịu từ bỏ, ra sức níu kéo cô.
“Em còn nhớ, khi xưa em đã từng nói gì với anh không?”
Khúc Lệ San giật tay mình ra khỏi lồng ngực anh, ôm thật chặt lấy hai bên tai.
“Em không nhớ gì hết! Em hoàn toàn quên đi rồi!”
“Em nói, em thích anh, muốn anh sau này trở thành chồng của em!”
Khúc Lệ San nước mắt không ngừng tuôn rơi, lắc đầu chối bỏ.
“Không! Em không yêu anh, Trịnh Sảng! Khi xưa em không chỉ vì ngưỡng mộ tình cảm của anh mà nói câu đó!”
Toàn thân Trịnh Sang cứng đờ, đứng hình mất vài giây.
“Em nói cái gì?”
“Em nói, em chỉ ngưỡng mộ anh, coi anh như là anh trai của mình!”
Ồ, thì ra là vậy! Thì ra là do anh suy nghĩ quá nhiều, lầm tưởng một cuộc hôn nhân ngọt ngào đang chờ đợi ở phía trước.
Trịnh Sảng không chấp nổi sự thật phũ phàng này, lần nữa bước đến ôm chặt lấy cơ thể Khúc Lệ San.
“Hãy nói với anh rằng những lời ban nãy chỉ là lời đùa cợt đi, San San!”
“Trịnh Sảng, anh đừng đa tình đến thế! Càng đa tình càng khiến anh thêm luỵ tình!”
Năm đó, cô vô tình buông câu thương nhớ, ấy vậy để anh đa tình chờ đợi cả thời thanh xuân.
“Không! Anh không cho phép em từ chối tình cảm của anh!”
“Trịnh Sảng, buông em ra! Em đã kết hôn rồi!”
Trịnh Sảng kinh ngạc, buông cô ra, hai tay nắm chặt bả vai của cô: “Em đang đùa anh đúng chứ?”
Khúc Lệ San lắc đầu: “Em không có thói quen đùa cợt niềm tin của người khác!”
Trịnh Sảng định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên cổ áo từ phía sau gáy của anh bị túm lấy, một lực mạnh mẽ kéo anh ngửa về phía sau.
Trịnh Sảng quay đầu lại, ngay lập tức đón nhận cú đấm bất thình lình, toàn thân anh không kịp phản ứng ngã nhào xuống mặt cán xô nún.
“Mẹ kiếp! Tên chó má nhà mày!”
Khúc Lệ San đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn đăm chiêu lấy gương mặt tối sầm của Lục Triết Tần.
Hai tay Lục Triết Tần siết chặt thành nắm đấm, toàn thân thoát ra một luồng sát khí đáng kinh người, không khí truyền đến mùi thuốc súng.
Hắn không phân biệt phải trái đúng sai, hống hách xông đến đè lên người Trịnh Sảng, giáng từng cú đấm vào mặt đối phương.
“Đừng, Lục Triết Tần, anh mau dừng lại!”
Khúc Lệ San vội vàng chạy đến ngăn cản, nhưng lại bị Lục Triết Tần thô lỗ đẩy ngã, quay lại đấm mạnh vào mặt Trịnh Sảng.