Chương 19: Yêu Đến Luỵ Tình
Vốn dĩ cuộc hôn nhân giữa hai người chỉ là sự ép buộc từ phía gia đình, người đàn ông từ trước đến nay luôn coi Khúc Lệ San là một người vợ gán nợ, một khi xoá nợ giữa anh và cô chấm dứt.
Nhưng cô lại yêu anh thật lòng! Con tim đơn phương thầm thích một người từ khi chỉ là một cô bé mười ba tuổi, tình cảm ấy theo thời gian dần to lớn.
Anh không yêu cô, lại càng thêm căm ghét cô.
Người đời thường hay nói, được gặp nhau, yêu nhau và nên duyên kết thành vợ chồng cần có cả duyên và phận.
Nhưng không phải cuộc hôn nhân nào cũng hạnh phúc viên mãn.
Có những người hái được cuộc hôn nhân ngọt ngào nhưng cũng có người lại phải trải qua một cuộc sống hôn nhân không trọn vẹn, toàn là những bi đát cùng với tấn bi thương.
Cô cũng là nạn nhân trong cuộc hôn nhân bất hạnh.
Cười khổ trong lòng, Khúc Lệ San ngả người về phía sau, nằm trên làn cỏ xanh non mát lạnh, ánh mắt u sầu nhìn bầu trời trong xanh, thở dài đáp lại.
“Kết hôn sao? Thật vô nghĩa! Mình vẫn muốn độc thân đến năm bao mươi tuổi!”
“Gì vậy? Tiểu San, cậu vẫn nhớ giao kèo hồi xưa sao?”
Giao kèo hồi xưa giữa hai người, giữ trạng thái độc thân đến năm ba mươi tuổi, Khúc Lệ San căn bản đã quên đi một khoảng thời gian trong quá khứ.
Cô không biết tại sao mình lại quên đi lời giao kèo đó, chắc là do cô lơ đãng, hoặc cũng có thể nóng vội nghe theo tiếng gọi tình yêu mà quên đi lời mình đã từng hứa hẹn.
Khúc Lệ San thở dài, tự nói dối lòng mình: “Cũng có thể là như vậy! Nói đúng hơn, mình chưa tìm được tình yêu đích thực.”
“Xì, nói chuyện với cậu nhạt nhéo quá, bao nhiêu năm không gặp tính khí của cậu vẫn như ngày xưa! Vô lo vô nghĩ.”
Chu Linh cười nhẹ, kéo cô ngồi dậy: “Nào, lâu lắm rồi mình mới về nước! Hôm nay nhất định cậu phải bao mình một bữa thật sang trọng.”
Khúc Lệ San uể oải, trong lòng cô muốn giờ phút này có một khoảnh khắc yên tĩnh một mình.
Cô gỡ tay Chu Linh khỏi cổ tay mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn mình, chỉ sợ đối phương nhìn ra điểm bất thường.
“Xin lỗi, Tiểu Linh! Hôm nay mình không thể đi ăn với cậu được rồi! Sáng mai mình sẽ đến nhà tìm cậu, lúc đó mình sẽ khao cậu toàn món ngon.”
Bao nhiêu năm mới có dịp gặp lại, Chu Linh đâu nỡ từ biệt bạn mình sớm. Chu Linh dùng hết lời nói đường mật, có cả doạ nạn để lôi kéo Khúc Lệ San đi tụ họp, nhưng cô phũ phàng từ chối.
“Tiểu San, chúng ta vừa mới gặp nhau mà!”
“Mình biết, nhưng cậu phải hiểu, lúc này mình cần ở một mình!”
Chu Linh bĩu môi, đáp lại: “Cậu có gì đó cần tâm sự đúng chứ?”
Khúc Lệ San lắc đầu: “Không có! Chẳng qua mình cảm thấy cuộc sống này thật áp lực!”
Chu Linh thở dài đầy ngán ngẩm, choàng tay lên vai Khúc Lệ San: “Áp lực? Cậu có áp lực gì chứ? Nếu như mà áp lực, vậy cậu… Có cần mượn chút men say của rượu để quên đi những thứ không tốt đẹp kia không?”
“Mình không biết uống rượu”, Khúc Lệ San lắc đầu từ chối, “Chỉ muốn ở một mình!”
“Tiểu San!” Chu Linh nhẹ giọng, ra sức lay chuyển tâm trạng của cô: “Vì mình một chút đi!”
“Cậu đừng làm phiền mình nữa! Căn bản mình không có tâm trạng để đi giao lưu! Cậu về nghỉ ngơi đi, sớm mai gặp lại!”
Bất đắc dĩ, Chu Linh đành phải nghe theo lời của cô, kiên nhẫn chờ đợi đến ngày mai.
Nhưng Chu Linh cũng không thể ngờ, lần gặp mặt này lại là lần cuối của hai người.
Sau khi Chu Linh rời đi, Khúc Lệ San mới thở dài, trút cảm giác nặng nề đang đè nén trong lòng mình ra ngoài. Đôi mắt hạnh long lanh ngập trong tầng sương mỏng, ngước nhìn áng mây đen đang di chuyển trên nền trời trong xanh kia.
Khúc Lệ San đứng dậy, quay lưng rời khỏi khu công viên. Đi một mạch đến đường lớn, bắt taxi đến một nơi.
Hơn ba mươi phút ngồi trên xe, cuối cùng xe taxi dừng lại trước một bãi biển lớn. Khúc Lệ San trả tiền cho tài xế, đẩy cửa bước xuống xe.
Ánh mắt trời yếu ớt chiếu xuống mặt biển lăn tăn gợi sóng, Khúc Lệ San lặng lẽ hướng mắt về phía xa xăm. Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, Khúc Lệ San hơi cúi người xuống, tháo hài ra, chân trần đi trên mặt cát mịn.
Cô một mình đi dọc bờ biển, cảm giác bình yên đến lạ thường. Khúc Lệ San chuyển hướng đến mặt biển mênh mông bát ngát, dòng nước mát lạnh tiếp xúc vào lòng bàn chân.
Gió ngoài biển thổi ngày càng mạnh, dây buộc tóc bất thình lình bị đứt, ngay lập tức làn tóc tơ mượt lụa tung bay trong làn gió.
Khúc Lệ San từng bước một tiến ra biển cả, nước từ từ dâng qua mắt cá chân, lên đầu gối, ngang eo, sau đó dâng ngập đến tận cổ.
Cảm giác khó thở ập đến, Khúc Lệ San hít sâu rồi thở ra, điều chỉnh lại nhịp tim trong lồng ngực mình.
Vào giờ phút này, Khúc Lệ San cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng. Thiết nghĩ từ nay về sau cô không còn đau đầu suy nghĩ làm cách nào để lấy lòng người đàn ông, được nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai mà hàng đêm mình luôn mong ngóng, không cần phải đối mặt với ánh nhìn khó chịu của anh.
Khúc Lệ San mở to mắt nhìn đất trời thêm một lần cuối, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực, cô thả lòng cơ thể, đắm mình trong dòng nước lạnh lẽo của biển cả.
Cơ thể của cô từ từ chìm xuống, chớp mắt nước đã tràn vào trong khoang mũi, hai bên tai, lấn át đi thính giác cũng như thị giác.
Cho dù bị sặc nước, Khúc Lệ San cũng không không vùng vẫy.
Cô không ngờ trong đầu mình lúc này lại nhớ về hình bóng Lục Triết Tần.
Khúc Lệ San cắn môi, lựa chọn cách này để vĩnh viễn quên đi khoảng thời gian sống trong đau khổ, dằn vặt kia.
Lục Triết Tần, anh thật là quá đáng! Hơn ba năm qua đã quá đủ để cho cô hy sinh, đánh đổi của thanh xuân tươi đẹp của mình.
Mười ba năm trước, có một người con gái với khuôn mặt xinh đẹp như hoa cùng với nụ cười rạng rỡ, giọng nói mềm mại hệt như liều thuốc xoa dịu vết thương trong lòng người đứng trước mặt anh, đã từng giao lời hẹn ước:
“Em sẽ là đôi mắt của anh! Kể cả sau này chúng ta vô tình lạc mất nhau, em sẽ dùng chính đôi mắt của mình để tìm lại anh trong biển người vô tận ngoài kia.”
Mười ba năm sau, vẫn là người con gái ấy nhưng chàng trai đã thay lòng đổi dạ, đem lòng yêu một người con gai nhưng người đó lại không phải là cô bé năm đó.
Rõ ràng anh từng nói, anh sẽ chờ đợi em trưởng thành, dùng cả đời còn lại để ở bên em.
Khi ấy em và anh, hai chúng ta cùng ngồi dưới ánh trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ. Anh từng nói cả đời anh sống trong bóng tối, lúc ấy em chỉ là một thiếu nữ vô tư hồn nhiên nhưng đã phân biệt được thế nào là rung động, không nghĩ ngợi gì mà hứa cả cuộc đời sau này sẽ là đôi mắt của của anh.
Nhưng… tất cả chỉ là sự chờ đợi không có hồi âm.
Là do cô đã quá luỵ tình!
Cô trách bản thân mình sao lại ích kỷ đến như vậy, dẫu biết anh không hề yêu mình nhưng vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra cô.
Hô hấp ngày một khó khăn, đầu óc chìm trong biển đen không có lối thoát.
Xung quanh lạnh lẽo hệt như bị biển băng bao vây lấy, cơ thể nhỏ bé không còn trọng lực, từ từ bị biển cả nhấn chìm.