Chương 16: Chế Giễu
Song, cố nuốt cục tức xuống bụng, Khúc Linh San nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười chế giễu, giọng nói phát ra bộc bạch sự giận dỗi.
“Haha, Khúc Lệ San! Mày đừng ở đó mà đắc ý! Mày nghĩ chỉ cần dùng mấy lời nói đó có thể khiến cho tao đau lòng sao? Đừng hòng! Tao sẽ không bao giờ rơi vào bẫy của mày đâu! Lục Triết Tần mà quan tâm đến mày sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền! Chẳng qua anh ta không muốn tao đau buồn khi bị mày hãm hại làm mất đi đứa con đầu lòng, cho nên anh ta mới tìm đến mày, muốn mày mang thai con của anh ta. Mày nghĩ Lục Triết Tần sẽ để mọi chuyện cho qua một cách dễ dàng sao? Đợi đến khi thai nhi trong bụng mày bước sang tháng thứ năm, Lục Triết Tần nhất định sẽ thay tao trả đũa mày, để cho mày trải qua cảm giác đau đớn, mất mát khi đánh mất con của mình, cũng giống như cảm xúc của mày khi nghe tin nghiệp chướng mày sinh ra trở thành món ăn béo bở hàng ngày của mày!”
Vừa nói cô ta khoanh tay lên trước ngực, tỏ vẻ bản thân mình thanh tao, hất hàm miệng buông ra toàn những lời nói cay nghiệt.
“Mày vẫn còn có mơ tưởng trèo cao sao, Khúc Lệ San? Mộng tưởng nghĩ Lục Triết Tần thật lòng muốn mày mang thai và sinh con cho anh ta sao?”
Khúc Lệ San nâng mắt nhìn cô ta, nhếch môi nở một nụ cười đầy khiêu khích.
“Ồ, vậy sao? Chắc là do tôi tơ tưởng nhiều quá rồi!”
Cô thở dài, trong lòng vẫn không thể nào vơi đi những nỗi đau hàng năm thao thức mỗi khi màn đêm kéo về. Ban ngày dù có đớn đau đến mấy Khúc Lệ San đều cắn răng chịu đựng, nhưng mỗi khi nằm trằn trọc trên chiếc giường đơn côi cô lại không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc một mình. Song, đối diện với kẻ luôn gây tổn thương cho mình, Khúc Lệ San càng không nên để cho cô ta nhìn ra được nỗi mất mát trong lòng mình. Cố đè nén biểu cảm khó chịu xuống đáy lòng, cô từ tốn mặc chiếc váy ngủ lên người, quay sang cười nhạt với cô ta.
“Nhưng tôi lại cảm thấy, mọi chuyện hoàn toàn là sự thật!”
Khúc Linh San đắc ý, ngửa mặt lên trời cười lớn, giọng nói càng khinh thường: “Người trong lòng Lục Trí Tần chỉ có mình tao mà thôi! Cho dù mà có cố gắng làm điều gì đi chẳng nữa, mày không bao giờ bằng cọng tóc của tao!”
Bất giác Khúc Lệ San cảm thấy thân thể của mình càng thêm đau đớn khó nhịn rồi, cô giật giật khóe miệng, ra vẻ yêu thương sờ lên bụng của mình.
“Vậy sao? Thế thì tôi cũng phải cảm ơn lòng tốt của chị và anh ta rồi! Chị nghĩ bản thân mình có thể tắm hai lần trên một dòng sông sao? Lục Triết Tần là người như nào chị còn không biết? Nhưng tôi cũng phải cảm ơn chị, vì kế hoạch của chị khiến cho não tôi thông suốt hơn. Chị cũng biết đó, trên đời này có vô số phụ nữ cuốn hút hơn tôi, vậy mà mỗi lần anh ta lên cơn thèm khát đều tìm đến tôi để mà phát tiết, một mực muốn tôi mang thai. Nói không chừng… anh ta thực sự yêu tôi. Chị à, chị thật quá ngây thơ! Nếu như anh ta yêu chị thì suốt ba năm qua chị ở bên cạnh anh ta, đáng lẽ chị phải có một đứa con trạc một hoặc hai tuổi. Ấy thế nào đến tận bây giờ chị mới có mang bầu đứa đầu tiên, không những thế chị lại vội vàng tìm cách hãm hại tôi. Nói không chừng… đứa con trong bụng chị không mang dòng máu của nhà họ Lục. Chị sợ đến một ngày bị Lục Triết Tần phát hiện cho nên mới sốt sắng lên kế hoặc để thủ tiêu đi thứ nghiệp chủng này sao? Chị nghĩ ai cũng ngu muội để cho chị dễ dàng qua mặt? Xin lỗi, tôi tuy hiền lành dễ bắt nạt nhưng đầu óc tôi không có ngu!”
Mặt mũi của Khúc Linh San tái bệch, nhưng chỉ vài giây phút sau đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
“Haha, mày đắc ý làm gì sớm? Bị nhốt trong bóng tối lâu ngày đâm ra đầu óc mày hay mơ mộng sao? Mày cũng giống như tao thôi! Cả đời này cũng chẳng thể mang thai được! Mày cho rằng chén thuốc mà mày hàng ngày uống thật sự là thuốc bổ sao? Tao cũng cho cho mày biết luôn, chén thuốc đó là do tao động tay động chân vào, mày uống suốt hai tháng qua đừng hòng mong chờ sau này có con! Haha, bây giờ mày có thể nếm được cảm giác của tao khi không được làm mẹ nó như thế nào rồi đó! Nói cách khác! Mày cũng trở thành con đàn bà vô sinh, không mang thai được! Hahaha!”
Khúc Lệ San mở to mắt trừng về gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý của cô ta, đồng tử chợt co một cái, cố nén đau đớn, tiện tay vớ được đồ vật có thể ném được ở bên cạnh giường đều một hơi ném đến cô ta:
“Khúc Linh San! Chị đúng là một con rắn hai đầu! Có chết chị cũng không hết tội.”
Cô không thể ngờ bản thân mình bị hại đến thê thảm này. Vốn cứ ngỡ sau khi bị Lục Triết Tần giam giữ, anh ta không để cho bất cứ ai được tiếp xúc lại gần cô ngoại trừ dì Hoa. Chỉ vì lòng ghen ghét, đố kỵ che mờ con mắt mà cô ta không từ thủ đoạn, tìm mọi cách để hãm hại cô. Biết sau mỗi lần người đàn ông thoả mãn cơn dục vọng, ở phía dưới nhà dì Hoa sẽ sắc một bát thuốc bổ để cho Khúc Lệ San uống. Cô ta đã khôn khéo, đổi liều thuốc bổ kia thành một liều thuốc khác có màu nước giống hệt, chỉ là dược tính khác, uống lâu sẽ làm tắc nghẽn mạch huỷ, phụ nữ sẽ không sinh được con.
Mà Khúc Lệ San uống đều đặn bát thuốc đó suốt hai tháng qua, cô không hề phát giác ra nguy hiểm luôn rình rập xung quanh mình. Nghĩ đến bản thân mình sau này không còn khả năng làm mẹ nữa, Khúc Lệ San lòng đau như cắt, cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Nhưng hiện tại cô đã không còn như xưa nữa, trái tim qua năm tháng đã hao mòn, tiều tuỵ, chẳng thể nào tiếp tục yêu và theo đuổi người nào nữa. Cả đời này nguyện sống trong cô độc, chết đi xuống Hoàng Tuyền tìm lại linh hồn con trai của mình.
“Haha, tao chết như nào chỉ sợ mày không có cơ hội để nhìn mà thôi! Căn bản người chết trước là mày chứ không phải là tao! Há ha ha! Há ha ha!”
Nói xong, Khúc Linh San hống hách quay người rời đi. Nhưng cô ta chưa đi được quá ba bước chân, Khúc Lệ San ngay lúc này từ phía sau lưng cô ta xông đến, hai tay mạnh mẽ siết chặt lấy mái tóc uốn xoăn của Khúc Linh San, dùng sức giật thật mạnh về phía sau.
Khúc Linh San không kịp phản ứng lại, đầu tóc theo lực tác động ngửa về phía sau, toàn thân chao đảo ngã xuống đất. Không chậm trễ thêm giây nào, Khúc Lệ San đè lên người cô ta, tay siết chặt lấy cổ đối phương, gầm lên trong sự phẫn nộ.
“Vậy để xem hôm nay ai chết trước ai!”
Nghĩ đến con trai mình bị người phụ nữ bạo hành suốt thời gian mà cô không biết, cô hận bản thân mình tại sao lại có một người chị độc ác đến như vậy. Nếu như pháp luật không thể nào răn đe được tính cách ngạo mạn của cô ta, vậy thì hôm nay có xảy ra xô xát thế nào đi chăng nữa cô cũng phải tự tay giết chết người phụ nữ đáng ghét này.
Khúc Linh San bị khống chế, hai tay cố gắng nới mở bàn tay như kìm đang ngoạm chặt lấy cổ ả, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, sau đó chuyển sang trạng thái xanh xao.
Vào những giây phút cuối cùng, cô dùng hết sức lực, vươn tay ra giật ngược tóc cô, cô không phản ứng kịp liền bị cô ta lật ngược tình thế.
Khúc Linh San lôi cô đứng dậy, tay nắm chặt lấy tóc của cô, trên môi để lộ nụ cười gian ác, không nói cũng chẳng rằng mà đập mạnh đầu cô vào bức tường cứng.
Cô bị đau đến chảy nước mắt, máu bắt đầu chảy ra, toàn thân vì đau đớn không còn sức lực chống chọi mà ngã nhào xuống đất.
“Mày nghỉ với cái thân thể ốm yếu của mình có thể giết được tao sao?”
Khúc Linh San nở nụ cười ngạo nghễ, chỉnh mái tóc rối lại, cúi người xuống nắm tóc nâng đầu cô lên, thẳng tay tặng cho cô một cái bạt tai.
“Cái tát này là cảnh cáo mày! Hôm nay không phải ngày thích hợp để tao ra tay tiêu diệt mày! Sẽ sớm thôi, tao sẽ khiến cho mày sống không được, chết cũng không xong!”
Nói xong, cô ta dùng chân đạp mạnh cơ thể Khúc Lệ San ngã xuống đất, chỉnh lại quần áo mà rời khỏi phòng.
Khúc Lệ San gục mặt xuống đùi, hốc mắt ngấn lệ, tự nhủ bản thân mình không được khóc, nhưng hàng rào ngăn cản cuối cùng phá vỡ, cô nức nở bật khóc lớn.
Bảo bối của mẹ, đến cuối cùng mẹ không thể thay con báo thù được rồi! Bé yêu, mẹ xin lỗi con! Là mẹ vô dụng! Mẹ không thể nào mang đến cho con một mái ấm gia đình hạnh phúc! Con ở phía bên kia Hoàng Tuyền chịu khó đợi mẹ một thời gian, sẽ rất nhanh thôi hai mẹ con ta sẽ gặp lại nhau. Con không còn phải cô đơn một mình nơi lạnh lẽo kia nữa rồi.