Chương 13: Dịu Dàng Bất Thường
“Nếu như cô không thể mang thai được thì tôi sẽ dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, cô vẫn là công cụ mang thai cho tôi và Linh San.”
“Anh…”
Khúc Lệ San không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe thấy. Đây rõ ràng là sự sỉ nhúc lớn nhất từ trước đến nay mà cô phải hứng chịu. Anh ta không ép cô mang thai được, liền ép cô phải mang trong mình dòng máu của anh ta cùng với người phụ nữ giả dối, đối thủ không đội trời chung với cô sao?
Nhưng nghĩ lại, sau vụ tự huỷ hoại đời mình ngày đó, Khúc Linh Sin trải qua một ca phẫu thuật cắt bỏ cổ tử cung, khả năng đậu thai rất thấp. Với gia thế của Lục Triết Tần, tiền bạc không thành vấn đề. Anh ta có thế lấy trứng trong cơ thể Khúc Linh San đem đi thụ tinh nhân tạo bằng tinh binh của hắn, sau đó cấy phôi thai vào trong tử cung của Khúc Lệ San, ép cơ thể cô nuôi dưỡng một sinh linh không hề chảy chung dòng máu với mình.
“Tôi không muốn mang nặng đẻ đau con của người khác! Lục Triết Tần, anh quá đáng vừa thôi! Rõ ràng biết tôi căm ghét chị ta như vậy mà anh bắt tôi phải mang trong mình dòng máu của chị ta! Tôi cảm thấy mình thật ghê tởm! Ghê tởm khi bị gán mác “đẻ thuê” trong khi mình không muốn! Huhu, tại sao anh lại luôn muốn làm tổn thương tôi như vậy chứ? Tại sao hả? Anh rõ ràng biết tôi yêu anh nhiều đến mức độ nào, vậy mà anh coi thứ tình cảm tôi dành cho anh như một thứ đồ chơi. Tôi quá mệt mỏi rồi! Van cầu anh… hãy buông tha cho tôi đi…”
Rõ ràng trong lòng tự nhủ bản thân không được khóc, ấy thế nào lời bất mãn thốt ra thành tiếng làm cho cảm xúc trong người cô hỗn loạn, không kìm được mà nước mắt tuôn rơi, nức nở bật khóc dưới ánh nhìn ghét bỏ của người đàn ông.
Từng giọt lệ mặn chát cứ thi nhau trào ra, ướt nhoè đi hai bên khoé mi của người con gái. Dòng nước ấy như in hằn một vùng ký ức mờ ảo trong ánh nhìn của nam nhân. Ngón tay cái anh vươn ra, quệt nhẹ đi giọt nước mắt đầy ấm ức kia, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng, nhìn cô một lúc lâu không nói lên lời.
Bàn tay đang nắm tóc của cô cũng được buông ra, di dời xuống phía dưới, dừng lại bên gò má lạnh lẽo của cô, ngón tay cái vuốt ve đôi môi khô khốc kia, đôi môi mỏng bạc tình của người đàn ông hơi mấp máy. Lục Triết Tần dường như đang đấu tranh nội tâm trong lòng mình, dày vò suy nghĩ tại sao bản thân mình lại mềm lòng đến như vậy, sau cùng vẫn không khống chế được cảm xúc khác lạ trong con tim băng giá mà hạ thấp đầu mình xuống, nhẹ nhàng chiếm lấy cánh môi khô khan của người con gái. Đầu lưỡi vươn ra viền quanh khuôn môi, tựa hồ như đang nâng niu trân trọng món đồ quý báu gì đó, làm ẩm ướt làm da môi khô khốc của cô.
Toàn thân Khúc Lệ San cứng đờ, đôi mắt hạnh ngạc nhiên trừng lớn về phía trần nhà.
Cô không tin vào mắt… hành động dịu dàng mà người đàn ông đang dành cho mình.
Đã bao lâu rồi Khúc Lệ San cô đây mới thấy được bản chất dịu dàng trong con người anh?
Cảm nhận được đầu lưỡi trơn ướt đang không ngừng viền quanh đôi môi của mình, nhận thấy da thịt đã đủ ẩm ướt, đầu lưỡi của Lục Triết Tần thần tốc tiến sâu vào trong khoang miệng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi đinh hương, cháo đảo cắn miết không ngừng.
Hô hấp trong khoang miệng dường như bị nụ hôn rút cạn, Khúc Lệ San mở lớn miệng để tìm dưỡng khí, nào ngờ lại bị người đàn ông hôn mạnh bạo hơn.
Hai tay của Lục Triết Tần ôm chặt lấy khuôn mặt ửng hồng của người con gái, cư.ỡ.ng đoạt nụ hôn, đầu lưỡi thăm dò hết mọi ngóc ngách có trong miệng.
Nụ hôn càng ngày càng thô lỗ, Khúc Lệ San không chịu khuất phục, hai tay nắm chặt đập mạnh vào lồng ngực nhưng đối phương vẫn cuồng nhiệt gặm nhấm đôi môi của cô.
Bất đắc dĩ, Khúc Lệ San cắn mạnh vào khoé môi của người đàn ông, ngay lập tức khoang miệng truyền đến mùi vị tanh của máu. Lục Triết Tần buông đôi môi sưng phù của cô ra, ánh mắt khó chịu nhìn cô chằm chằm.
“Khúc Lệ San! Cô muốn tạo phản?”
Khúc Lệ San đưa tay quệt đi tơ máu đang đọng trên cánh môi của mình, sau đó đẩy người đàn ông ra xa cơ thể mình. Không bận tâm đến sắc mặt khó chịu của đối phương, khuôn mặt lạnh tanh đối diện với ánh mắt của Lục Triết Tần, tuỳ tiện đáp lại:
“Tuỳ anh nghĩ!”
Lục Triết Tần chán ghét bộ dạng bất cần đời của người con gái nằm dưới thân mình. Cô bây giờ chẳng khác gì một tảng băng trôi ở nam cực, chẳng có một chút cảm xúc nào.
Lửa hận trong lòng không đè nén thêm được, người đàn ông đẩy ngã cô nằm lại về giường, thô lỗ xé từng mảnh vải trên cơ thể của cô. Tham lam tiến sâu vào trong động hoa ẩm ướt ra, tốc độ thọc vào rút ra đạt mức kinh hãi.
“A… Lục Triết Tần… tên cầm thú nhà anh… không uhm…”
Những lời bất mãn vừa thốt ra khỏi cuống họng đã bị người đàn ông ngạo nghễ nuốt xuống bụng. Bàn tay to khoẻ nắm chặt cổ tay của Khúc Lệ San cố định trên đỉnh đầu, tay còn lại ôm chặt lấy vòng eo tinh tế của người con gái, thân gậy thô tím luật động điên cuồng trong cơ thể của cô.
Khúc Lệ San khó chịu uốn éo thân dưới, lại bị vật cứng thô lỗ tấn công vào sâu bên trong, đầu rùa có thể chạm tới tận đáy huyệt. Dục vọng nguyên thuỷ của người đàn ông cứng rắn, mang theo nhiệt độ nóng bỏng hệt như ngọn đuốc lớn, đốt lên ngọn lửa ham muốn rạo rực trong cơ thể Khúc Lệ San.
Đôi môi ấm nóng của Lục Triết Tần rời khỏi môi cô, di chuyển xuống cần cổ trắng nõn, dịch chuyển sang bờ vai gợi cảm, sau cùng dừng lại đồi núi đầy đặn của Khúc Lệ San. Những nơi môi anh lướt qua đều lưu lại những dấu vết ám tình, minh chứng cho sự đánh dấu chủ quyền lãnh thổ.
Dưới sự dẫn dắt đầy nhiệt huyết của người đàn ông, cơ thể Khúc Lệ San nhanh chóng được đẩy đến cao trào. Bụng dưới co thắt, dòng ái dịch ướt át từ sâu bên trong hạ thể ồ ạt trào ra bên ngoài cửa động, tưới ướt một vùng gồ ghề giữa hai chân của nam nhân, nhỏ từng giọt trắng xoá đọng trên nệm giường nhàu nát.
Khúc Lệ San nghển đầu cắn mạnh vào bả vai của Lục Triết Tần, hàm răng trắn đều ghim chặt vào làn da lúa mạch. Toàn thân người đàn ông bỗng nhiên run rẩy mãnh liệt, thắt lưng đưa đẩy với tần suất cực lớn, tốc độ ra vào ngày càng nhanh, động tác tiến công hung mãnh khiến cho cơ thể Khúc Lệ San phản ứng mãnh liệt. Cảm giác sâu trong tâm động tràn ra khí nóng, lối nhỏ vào trong tận cùng mang đến cảm giác căng trướng, một luồng nước lạ lẫm tưới lên đỉnh vật cứng, kích cơ qu.y đầ.u thay đổi bất thường. Khúc Lệ San nhận thức được điều gì sắp xảy ra, cô điên cuồng lắc đầu, gào thét trong tuyệt vọng.
“Đừng mà… không… đừng đẩy nữa…”
Bóng tối đã bao phủ, cơn gió mát lạnh đầu mùa thu thổi qua càng mạnh, nô đùa với rèm cửa tạo ra âm thanh phần phật.
Đèn ngủ tự động bật lên, khí mát từ trong cửa sổ tràn vào nhưng lại chẳng thể lấn át nhiệt độ nóng hừng hực đang bủa vây lấy căn phòng nhỏ.
Trên bức tường lạnh lẽo phản chiếu hai bóng hình đang liên kết lại với nhau không rời. Chiếc giường run lắc tạo ra âm thanh cót két mỗi lần người đàn ông đưa đẩy cơ thể về phía trước, tấu hoà cùng với âm thanh nỉ non mê hoặc lòng người.
Khúc Lệ San ngồi giữa hai chân người đàn ông, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy cổ anh. Mồ hôi lấm thấm trên da thịt mịn màng, vài giọt kéo dài chạy dọc sống lưng người con gái, đôi chân thon dài bị ép dạng hết cỡ, vòng eo thon gọn bị bàn tay thô to nắm chặt hai bên, vật cứng nằm dọc trong cơ thể của cô, theo động tác đẩy lên hạ xuống mà tuỳ ý ra vào trong lối vào mật đạo ẩm ướt có sức hút mê hoặc lòng người.
“Thả lỏng!”
Lục Triết Tần hung hăng đánh mạng vào cánh mông đầy đặn cô, trên làn da căng tròn trắng mịn không tì vết giờ đây lưu lại rõ ràng năm ngón tay đỏ rực đến chói mắt. Ánh mắt tràn đầy lửa thiêu đốt nhìn lấy vẻ mặt đang ngập sắc xuân, cô ý loạn tình mê không nhận thức được khung cảnh thay đổi. Mê man chìm đắm vào cái gọi là nhục dục không có lối thoát kia.
Cổ họng phát ra những tiếng rên yêu kiều đứt quãng, đánh vào thính giác kích thích một bộ phận nào đó hùng dũng đầy nhiệt huyết chiến đấu. Cửa động đóng mở không kịp làm cho ái dịch lênh láng tràn ra, người đàn ông cúi xuống hôn lên nụ hoa chớm nở trên đỉnh gò đồi, răng cửa khẽ nghiến nhẹ, sau đó rướn người lên hôn lấy môi cô.
“Lục… Lục Triết Tần…”
Khúc Lệ San yếu ớt gọi tên anh, nhưng đáp lại cô là những cú đâm đầy mãnh liệt. Thần trí cô như bị cuốn vào vòng xoáy của cao triều, khoái cảm bất thình lình ập đến mãnh liệt.
Sau hơn một tiếng đồng hồ mây mưa không dứt, cuối cùng người đàn ông chạy nước rút trong cơ thể cô. Vật nam tính từ từ mềm xuống, rút lui ra khỏi hang động mê hoặc kia.
Khúc Lệ San nằm ở trên giường, dấu vết xanh hồng trên người hiện rõ như thế, cô bây giờ ngay cả nhúc nhích ngón tay một cái cũng cảm thấy phí sức, trong không khí vẫn toả phát ra mùi nồng hoan ái vừa trôi qua. Khúc Lệ San uể oải, chán nản thở dài, sau đó nhắm mắt lại.
Lục Triết Tần sau khi thoả mãn dục tính cao hứng trong người mình, anh bước xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề, nhanh chóng rời khỏi phòng, trước khi rời đi anh vẫn không quên cảnh cáo cô.
“Thời gian này cô nên ngoan ngoãn ở trong đây chăm sóc tốt cho cơ thể của mình. Tôi không muốn con mình sinh ra mắc căn bệnh suy dinh dưỡng! Nếu cô dám làm trái lời tôi, đừng trách tại sao tôi vô tâm với mình cô. Đừng để tôi phải cảnh báo cô nhiều lần!”