Chương 127: Lần Thứ N Bị Đăng Xuất
Một cảm giác sảng khoái ập đến.
Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống thân hình đẹp đẽ của Thanh Mộc Đào. Cô di chuyển đến bên ven đường, lại hít một hơi thật sâu để tận hưởng cuộc sống trong lành.
Lúc này một cơn gió mát lạnh thổi qua làm bung mái tóc mượt mà của cô ra khỏi chiếc kẹp nhỏ, bồng bềnh phất phơ trong không khí.
Dưới ánh trăng, lá cây xào xạc, như thể đang tấu lên một khúc nhạc ánh trăng, uyển chuyển và thơ mộng, sâu lắng và đẹp đẽ. Những nốt nhạc nhảy nhót như nhảy ra khỏi vầng trăng mờ khiến mọi người say sưa.
Ánh trăng phổ lên một điệu nhạc du dương chạm đến lòng người. Giống như điệu nhạc trăng lúc này, khiến Thanh Mộc Đào cảm thấy những bực tức trong lòng khi ở hộp đêm đều bốc hơi biến mất trong tâm trí cô.
Không biết đã bao lâu rồi, cô chưa được nhìn thấy vầng trăng sáng như vậy?
Có phải vầng trăng sáng luôn mỉm cười với chúng ta vào mỗi đêm thanh vắng?
Thanh Mộc Đào chợt nhận ra một điều, cuộc sống hơn hai năm qua của cô vậy mà đã lãng quên thứ ánh sáng kì diệu này.
Cho dù thả lỏng toàn thân để hoà mình vào thiên nhiên nhưng tâm trí Thanh Mộc Đào vẫn nhớ đến một việc duy nhất, cô giờ này vác xác về thì liệu rằng con hổ cái ở nhà có giận không?
Thanh Mộc Đào nhớ những lần cô bị đuổi việc, nhớ lại biểu cảm tức giận lộ rõ trên nhan sắc mê người của Cố Doãn Doãn, bỗng nhiên cô lại sợ hãi, toàn thân cô nổi gai ốc.
“Ôi trời, đã gần mười một giờ rồi, nhưng mà mình không muốn về nhà một chút nào hết!”
Về nhà vào lúc này, chẳng khác nào đang hiến tấm thân này lên miệng cọp.
Thanh Mộc Đào trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo, giờ này nếu cô lang thang ngoài đường không hay cho lắm, chỉ sợ hoá thành con mồi nhỏ lọt vào tầm mắt xanh của đám lưu manh phố đêm. Chi bằng Thanh Mộc Đào cô vác cái mặt dày đến gặp đồng nghiệp, xin phép trú ngụ qua một đêm.
Mà đồng nghiệp đó lại là nam giới, nếu mở miệng xin xỏ như vậy liệu người ta có coi cô là kẻ lưu manh, háo sắc không nhỉ?
Thôi, dẹp đi cho nhẹ người!
Người ta là đàn ông con trai, mình là phụ nữ đã có con, không biết giữ chút liêm sỉ của mình thì thôi ai lại mặt dày đi xin ngủ nhờ.
Mất hết giá trị của phụ nữ rồi!
“Mẹ kiếp! Thanh Mộc Đào ơi là Thanh Mộc Đào! Bây giờ mày chẳng khác gì mấy tên lưu manh phố đêm kia rồi! Hẹn hạ, nhát gan lắm cơ!”
Vừa tự mắng bản thân, Thanh Mộc Đào vừa lắc đầu qua lắc đầu lại, đồng thời lấy tay vỗ mạnh vào hai bên má của mình.
Nhưng đột nhiên cô lại vô thức quay người lại, ánh mắt kiều diễm nhìn về hướng nơi cô vừa đi ra. Cô hình như đã bị thứ gì đó vô hình làm cho cô bị lãng quên.
Thật là khó hiểu!
Cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Thanh Mộc Đào chẳng thể nhớ ra mình đã bỏ quên thứ gì.
Tên lương của nữa tháng coi như đổ bể xuống sông vì cái tính nỏng nảy ban nãy rồi, cô còn gì để mà lưu luyến nữa chứ?
Thanh Mộc Đào thở dài một cách não nề, vẫy tay bắt taxi.
Tài xế nhìn dung mạo của cô có chút đắn đo không muốn nhận, nhưng khi thấy Thanh Mộc Đào rút ra tờ hai trăm tệ, lúc này ông ta liền vui vẻ ra mặt, nồng nhiệt đón tiếp khách quý.
Đúng là vật chất quyết định ý thức!
Sau khi thấy cô ngồi vào vị trí ghế xe phía sau, tài xế niềm nở hỏi thăm:
“Người đẹp muốn về đâu?”
Thanh Mộc Đào liếc nhìn ông ta qua kín chiếu hậu, trong lòng thầm than, vừa nãy khuôn mặt ông ta hiện rõ vẻ chán ghét, sau khi được tip tiền liền thay đổi biểu cảm nhanh một cách chóng mặt. Hai chữ “người đẹp” thoát ra không hoàn cảnh này chẳng phù hợp một chút nào hết.
Cô thở dài, tay đưa lên chống cằm, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài.
“Đưa tôi đi dạo vài vòng quanh hồ Phỉ Ngọc đi!”
Đã đến thành phố Bắc Cư sinh sống được vài tháng, Thanh Mộc Đào chưa bao giờ đi dạo lần nào. Nhân lúc không có việc gì làm, cô muốn ghé đến địa điểm tham quan nổi tiếng ở trung tâm thành phố.
Tài xế đon đả gật đầu, chuyển hướng vô lăng về phía đường lớn, mất gần mười phút đã đến lối vào hồ Phỉ Ngọc.
“Anh hạ cửa kính xe xuống giúp tôi!”
Tài xế đáp: “Được!”
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, ngay lập tức gió đêm thối đến, ôm trọn lấy cơ thể của Thanh Mộc Đào.
Đúng là đi dạo khiến con người ta sảng khoái, gió đêm thổi bay đi nỗi phiền muộn trong tâm trí của cô.
“Tôi đi dạo nhanh lắm, tầm vài phút sau quay lại.”
Vừa nói, Thanh Mộc Đào vừa tháo dây an toàn: “Cảm phiền anh dừng xe đợi tôi vài phút.”
“Cứ thoải mái nha người đẹp! Cô đi dạo bao nhiêu lâu cũng được, tôi sẵn sàng phục vụ quý cô!”
Thanh Mộc Đào không nhịn được mà bật cười, cô đẩy cửa bước xuống xe. Trước khi đóng cửa, cô ghé vào trong xe hỏi tài xế.
“Anh có muốn ăn đêm không? Đi dạo về sẵn tiện tôi mua cho anh một suất nhé!”
“Không cần đâu! Tôi không có thói quen ăn đêm!”
Tài xế khéo léo từ chối ý tốt của cô.
Đối với ông ta mà nói, vị khách quý đã không ngần ngại típ cho ông ta hai trăm tệ, lại còn tốt bụng mua cho mình một suất cơm khuya. Nếu như cô gái cứ tốt như vậy, khiến cho ông ta cảm thấy áy náy về thái độ ban nãy của mình.
Nhìn ra được một mặt khó nói của đối phương, Thanh Mộc Đào lại nói: “Yên tâm, tôi không để bụng về chuyện ban nãy đâu! Phản ứng của anh lúc nãy, càng chứng tỏ tay nghề hoá trang của tôi đã được vươn tầm, nó không phế như tôi nghĩ!”
Nghe câu nói của Thanh Mộc Đào, tài xế bỗng chốc hoá thành gã ngớ ngẩn vài giây, đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn về phía nụ cười thần bí của cô.
“Hoá… hoá trang…”
Thanh Mộc Đào không đáp lại câu nghi vấn của đối phương, cô đóng cánh cửa xe lại, sau đó hoà mình vào dòng người tấp nập trong gia viên Phỉ Ngọc.
Khi cô đi đến đâu, mọi ánh mắt sửng sốt đều đổ dồn về phía cô.
Thanh Mộc Đào cũng chẳng để tâm đến những ánh nhìn đó, ung dung tiến về trung tâm của hồ Phỉ Ngọc.
Ánh nhìn của bọn họ không phải khinh thường vì nhan sắc xấu xí của cô, mà là ngạc nhiên vì không ngờ một con vịt xấu xí lại có vóc dáng uyển chuyển, tuyệt đẹp như người mẫu vậy.
Thanh Mộc Đào cô đã quá quen thuộc với bao nhiêu nét cảm xúc trong những con mắt ấy rồi.
Lúc cô còn ở trong showbiz, cô còn được tận mắt nhìn thấy bao con mắt phẫn nộ của hàng ngàn người, bao gồm cả antifan và đối thủ cạnh tranh.
Thanh Mộc Đào dừng lại, cô không ngừng lắc đầu, sau đó vỗ mạnh vào hai bên mặt của mình.
“Mày thật là ngốc! Chuyện cũ không để nó lãng quên đi, hà cớ gì cứ khơi gợi, nhớ lại làm gì?”
Cô ngửa mặt lên trời, hít một hơi thật sau. Dường như mượn gió đêm thổi bay đi nỗi tủi nhục trong quá khứ ở trong tâm trí vậy.
Dạo một vòng, Thanh Mộc Đào chợt nhận ra mình hoá thành cái bóng đè.
Gia viên Phỉ Ngọc là nơi lý tưởng cho các cặp đôi hẹn hò.
Một bóng hình lẻ loi như Thanh Mộc Đào lạc vào đây, cũng là một điểm nhấn.
Thanh Mộc Đào có chút hối hận, tự mình tìm vào hố cẩu lương không lối thoát thật là nhục nhã.
Cô tấp vào quán ăn đêm bên vỉa hẻ, mua một suất cơm đầy đủ, trở về chiếc taxi đang đợi ở lối vào gia viên Phỉ Ngọc.
Tài xế nhìn thấy cô trở về, ngay lập tức xuống xe mở cửa cho cô.
Thanh Mộc Đào đưa cho ông ta hôm cơm, cô cúi người chui vào trong xe.
“Không cần phải áy náy đây.”
Tài xế gật gù hiểu lời nói của cô, sau đó trở về vị trí lái xe.
“Anh ăn ngay đi kẻo nguội! Tôi chợp mắt ngủ một lúc! Chừng nào anh ăn xong lái xe đưa tôi về tiểu khu Tân Hoà là được rồi!”
Căn biệt thự mini của Thanh Mộc Đào cách tiểu khu đó hơn mười lăm phút đi bộ. Chỉ có trời mới biết cô đang muốn câu lệ thời gian.
Để thời gian nhanh trôi qua mười hai giờ, lúc đó con hổ cái ở nhà đã đi ngủ, có như vậy cô mới thành công đột nhập vào nhà một cách an toàn.
Ba mươi phút trôi qua.
Thanh Mộc Đào đứng trước căn biệt thự hiện tại mình đang sinh sống. Cửa vẫn còn hé mở, ánh đèn trong nhà vẫn thắp sáng và đặc biệt hơn nữa Cố Doãn Doãn đang đứng ở một bên hoa viên, nơi mà cô trồng hoa hồng bạch.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cô đưa mắt nhìn về mặt đồng hồ đeo ở cổ tay, đã gần mười hai rưỡi rồi, vậy mà con hổ cái đó vẫn chưa đi ngủ.
Mọi lần giờ này Cố Doãn Doãn đáng lý ra ngủ say không biết trời đất là gì, cho dù trời sập cũng không thể đánh thức dậy nổi, vậy mà giờ này vẫn còn có tâm trạng để làm con cú thâu đêm.
Không hiểu sao Thanh Mộc Đào lại có cảm giác lo âu đến vậy?
Cũng may là Cố Doãn Doãn đang chăm chú nghe cuộc điện thoại từ ai đó, cô ấy đang quay mặt vào hoa viên, chắc không có đôi mắt đằng sau để nhìn thấy cảnh Thanh Mộc Đào lén lút đột nhập vào.
Thanh Mộc Đào không chần chừ thời gian thêm giây phút nào nữa. Cô cúi người xuống tháo đôi giày cao gót mình đang mang, rón rén nhẹ nhàng đi vào bên trong hiên nhà.
Vừa đi, trong lòng cô không ngừng niệm phật!
Cầu trời, đừng để cho chị ấy quay lại.
Mọi chuyện có vẻ trôi đi êm ả, đến khi chân Thanh Mộc Đào đặt lên bậc thềm, bỗng dưng một tiếng “xoẹt” đã làm thức tỉnh không gian yên tĩnh.
Ôi đậu xanh rau má, cái váy chết tiệt này!
Thanh Mộc Đào đứng chôn chân tại chỗ mà chửi rủa chiếc váy cô đang mang trên mình. Rách lúc nào không rách tự nhiên lại rách vào giờ phút gay cấn ngay lúc này.
Toang thật rồi, tự nhiên Thanh Mộc Đào có cảm giác phía sau lưng truyền đến một luồng khí lạnh lẽo, toàn thân cô ngay lập tức rùng mình, khắp người sởn gai ốc, lông tơ dựng thẳng.
“Đào Tử, hộp đêm Miên Tử nay hết việc sớm như vậy sao?”
Cố Doãn Doãn khẽ nhếch môi nở một nụ cười chết người khiến cho cô cảm thấy ớn lạnh gáy tóc.
Nghe giọng nói lạnh lùng, Thanh Mộc Đào giật bắn mình khi một bên bả vai cô có thứ gì đó nắm lấy.
Thanh Mộc Đào đổ mồ hôi lạnh, môi khẽ mấp máy, ánh mắt sợ hãi nhìn về bên vai mình.
Ông trời hình như đã hết thương cái thân này thật rồi!
Số tôi khổ quá mà! Làm ơn đừng để con hổ cái hưng dữ này ra tay với con!
Thanh Mộc Đào sợ sệt, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.
“Hử? Sao không trả lời lại chị?”
Thấy cô không đáp lại câu nghi vấn của mình, Cố Doãn Doãn dùng sức nắm chặt lấy vai của cô, khiến cho cô nhíu mày vì đau nhói.
“A, chị nghe em giải thích đi mà!”
“Từ nãy đến giờ chị vẫn đang đợi một lý do chính đáng từ miệng em đó!”
Thanh Mộc Đào giơ tay đầu hàng, không biết cô nên khóc hay là nên cười đây? Việc nào làm chưa quá mười ngày đã bị đuổi việc rồi.
“Em bị đăng xuất rồi!”
Thanh Mộc Đào rầu rĩ nói ra, ánh mắt sợ sệt liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt của đối phương.
Cố Doãn Doãn nhíu mày hỏi: “Lý do?”
“Là vì… tại vì…”
“Khó nói đến vậy sao?”
Thanh Mộc Đào lắc đầu lia lịa, cô dứt khoát nói thẳng: “Em bị quấy rối, cho nên đã thẳng tay đánh người…”
“Tên đầu hói bụng phệ đó… gã ta em làm tình nhân…”