Chương 116: Phong Sát
Ban đêm và lúc Hồ Cẩm Đào đang ngủ hắn đã lẻn vào trong nhà của cô, cẩn thận lắp camera quay lén khắp mọi nơi. Lắp ở dưới chân tivi, góc phòng, bình hoa, giá sách, trên những khung tranh treo tường. Thậm chí còn đánh tráo chìa khóa phòng bằng cách mua chuộc nhân viên trong tòa nhà cô đang sinh sống để dễ dàng tóm gọn cô hơn.
Cứ như vậy, từng chút một, từng ngày trôi qua. Những tin đồn vô căn cứ về Hồ Cẩm Đào liên tiếp được lan truyền khắp nơi trong giới showbiz, họ nói rằng cô được một đại gia máu mặt trong giới bao nuôi và đang tặng một ngôi nhà lớn. Những clip ngắn về cô được tung ra nhiều dần theo từng ngày, tất cả chúng đều đã được chỉnh sửa và cắt ghép hoàn chỉnh khiến cộng đồng mạng và fan liên tục chỉ trích cô. Tuy rằng công ty vẫn luôn tìm cách giúp đỡ Hồ Cẩm Đào nhưng điều đó hoàn toàn không thể kiểm soát và kìm hãm lại hết những lời ra tiếng vào ác ý đó. Những lời chửi rủa liên tục tăng cao hơn theo thời gian. Công ty đành tạm hoãn lại toàn bộ lịch trình đi diễn của cô lại, họ muốn cô nghỉ ngơi một thời gian đến khi mọi chuyện lắng xuống. Tất cả nhưng hợp đồng hợp tác thương hiệu với cô cũng bị rút lại, cô hiện tại chỉ có thể bất lực chờ đợi trong nhà.
Hồ Cẩm Đào suy sụp và uất ức trước những lời chỉ trích của cộng đồng mạng, đọc những bài báo đưa tin tức vô căn cứ về chính mình khiến cô cảm thấy bất an mà sợ hãi. Tâm trạng tồi tệ dần, sự lo lắng chiếm lấy tâm trí, Hồ Cẩm Đào không biết mình đã lỡ đắc tội với ai, đã làm những gì khiến mọi người ghét bỏ. Nhưng cho dù nói và giải thích những điều đó bao nhiêu đi chăng nữa, cư dân mạng vẫn không ngừng chửi mắng cô bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất. Trong khi Hồ Cẩm Đào suy sụp thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên bên tai, trợ lý của cô cẩn thận đi ra xem xét tình hình bên ngoài thông qua camera dám sát. Những người bên ngoài đó may thay không phải đám phóng viên kia mà là một người phụ nữ trung niên mang theo một đứa trẻ. Đứa trẻ đó nhìn qua chỉ mới vài tuổi, vẫn còn rất nhỏ. Nghiêm Phương Uyên biết bọn họ là ai lên liền lập tức mở cửa cho hai người đó vào trong nhà.
Ngay khi vừa bước vào nhà đứa bé đó lập tức lao tới ôm lấy Hồ Cẩm Đào mà khóc lóc. Người phụ nữ trung niên kia cũng đi tới mà an ủi cả hai. Hồ Cẩm Đào thấy hai người họ cũng không kìm nổi cảm xúc được nữa, từng giọt nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, cơ thể run lên vì uất ức và tủi nhục.
“Mẹ… con hoàn toàn không có làm việc đó… Chắc chắn có kẻ đứng phía sau dàn dựng mọi chuyện, người đó muốn vu oan giá hoạ cho con!”
Hồ Cẩm Đào uất ức mà nói ra lỗi lòng của mình,nước mắt không ngừng tuôn rơi. Thiên thần bé bỏng cũng cảm nhận được nước mắt bi ai của người mẹ, con bé cũng bật khóc trong vòng tay của Hồ Cẩm Đào. Dù gì Tiểu Lệ Tuyết cũng đã hơn hai tuổi rồi, hai mẹ con cô đã hơn ba tháng rồi không thể gặp nhau do scandal của cô ảnh hưởng. Nhà báo và phóng viên chặn đường, còn có lượng lớn antifan vây quanh công kích khiến cô không thể ra khỏi nhà.
Khi Hồ Quý Mộc chưa kịp lên tiếng thì có một giọng nói khác cất lên, giọng nói này nghe rất dễ chịu, nhẹ nhàng mà cứng rắn. Người đó là Hàng tổng, chủ tịch của công ty giải trí Hàng Thiên đã mời cô ký hợp đồng trước đó. Anh ấy cũng là người đã mang mẹ với con gái của cô tới đây.
“Cô sao rồi Cẩm Đào? Tình hình ổn chứ? Nhìn cô tiều tụy quá đấy, dáng vẻ nữ thần đâu mất rồi hả? Chỉ một chút scandal đã khiến cô suy sụp như vậy rồi sao? Bên phía truyền thông tôi vẫn đang cho người xử lý nó, nhưng cô hiện tại vẫn không thể đi diễn được. Nếu cần một công việc thì tôi có tin tốt cho cô đây, cô gái.”
Anh đưa cho cô một sấp tài liệu, nó là đơn tuyển dụng và chức vụ cô có thể làm. Nhưng đặc biệt là tên công ty được đề trên sấp tài liệu là của một tập đoàn lớn được xếp trong hàng top cả nước. Cô nhìn thấy nó mà không khỏi hoang mang và lo lắng, cô không hiểu tại sao người đàn ônh lại đưa cho cô thứ này. Cô không nghĩ mình lại được anh tin tưởng như vậy, nhưng chưa kịp sắp xếp lại cảm xúc để cảm ơn thì anh ấy bất ngờ nói thêm khiến cô suy sụp thêm một lần nữa.
“Tôi không tin tưởng gì vào cô đâu, nhưng tên này khá kén chọn, đã tuyển rất nhiều thư ký rồi nhưng cậu ta đều đuổi thẳng sau một ngày làm việc. Tính cách của tên này cũng khá kỳ lạ, ngang ngược và khó chiều, nếu cô ở lại đó được ba ngày mà không bị đuổi đi thì sẽ được nhận. Nhưng cho dù được nhận ở lại, tôi khuyên cô đừng có vội vàng đắc ý mà buông lỏng cảnh giác, vì rất có thể tên đó sẽ hóa điên mà tống cổ cô ra ngoài. Tôi chỉ muốn xem thử một chút liệu cậu ta có thể giúp cô dẹp yên chuyện kia hay không. Nếu được tên đó công nhận chắc chắn hắn sẽ thay cô xử lý đống việc rắc rối kia. Không được thì cô thử cầu xin hắn xem.”
Hàng tổng anh ta biết rất rõ về nhân vật kia, người điều hành tập đoàn lớn thứ hai cả nước. Theo thông tin mà giới truyền thông đưa ra có nói rằng hai người họ là bạn thân của nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau đạt lấy hai vị trí đứng đầu này. Tuy biết sẽ rất khó để được người đó công nhận nhưng cô muốn tới đó. Muốn được chấp nhận và rất cần sự giúp đỡ của người đó. Cô không muốn cha mẹ phải lo lắng và bị chèn ép vì mình nên lập tức gật đầu đồng ý với Hàng tổng.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh chủ tịch Hàng, tôi sẽ cố hết sức để được người đó công nhận cho dù phải làm bất cứ thứ gì đi nữa. Đều do tôi mà mẹ tôi và công ty của gia đình bị chèn ép rất nhiều, mọi người đã phải chịu sự chỉ trích của dư luận vì tôi. Tới cả con gái tôi tới trường cũng bị xa cách và lạnh nhạt. Tôi không muốn chuyện này kéo dài thêm nữa. Vậy lên Hàng tổng bao giờ tôi có thể tới đó?”
Sau khi vừa hợp tác với nhãn hàng nước hoa của Hàng Thiên, lại vừa phải làm diễn viên chính trong bộ phim điện ảnh kinh dị, Hồ Cẩm Đào hầu như đã kín lịch, cô cũng không thể nào làm phiền được mẹ Hồ mãi được, đành phải gửi Tiểu Lệ Tuyết đến nhà trẻ.
Hàng Tống Thành vừa nhìn con gái của Hồ Cẩm Đào vừa tò mò, vì từ khi gặp cô anh ta đã cảm thấy rất quen mắt nhưng không thể nhớ đã thấy qua ở đâu. Bây giờ tới con gái của Hồ Cẩm Đào cũng vậy, mọi thứ đều khiến anh ta nghi ngờ.
“Đây là con gái của cô thật à? Để tôi xem nhóc con này một chút được không? Nhìn cô bé này… Khiến tôi nhớ tới một người… Nhưng hiện tại thực sự không nhớ nổi người đó là ai…”
Tiểu Lệ Tuyết ngước nhìn người đàn ông trước mặt một lát rồi cũng gật đầu đồng ý. Con gái của cô lanh lợi và hiểu chuyện từ nhỏ, khi thấy người này có ý tốt với mẹ của mình thì cũng thuận theo mà cho người đó chạm vào.
“Chú là bạn của mamai sao ạ? Nếu chú là bạn tốt của mami thì có thể chạm vào con. Nhưng con không thích bị người lạ ôm đâu, chú chỉ được chạm nhẹ thôi.”
Tiểu Lệ Tuyết lau nước mắt rồi đứng lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nói ra những lời lẽ thẳng thắn không một chút vấp từ nào. Điều này hoàn toàn trưởng thành hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Anh thích thú trả lời và xoa đầu cô nhóc.
“Được rồi cô bé nhỏ, chú là bạn của mamai nhóc, chú có thể hỏi chút chuyện được không? Lát sẽ tặng thật nhiều kẹo ngon cho con.”
Cô nhóc ham ăn lên lập tức gật gù đồng ý, dù sao cũng là trẻ con nên nào có thể cưỡng lại sức hút của đồ ăn vặt.
“Con muốn ăn kem, thật nhiều kem và socola nhỏ.”
Nhìn thấy dáng vẻ con gái của mình dễ dàng bị đồ ăn mê hoặc Hồ Cẩm Đào cũng bất lực mà để cho hai người họ nói chuyện. Dù sao Hàng Tống Thành cũng là một người tốt nên không cần quá đề phòng. Thân phận là chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy anh ấy cũng nào cần ra tay với một đứa bé chứ?
Hàng Tống Thành mỉm cười rồi gật đầu đồng ý với cô bé và đưa ra thắc mắc của mình.
“Chú đã gặp nhóc ở đâu chưa nhỉ? Chú nhìn nhóc rất quen mắt…”
Tiểu Lệ Tuyết lập tức gật đầu biểu thị đã gặp qua người đàn ông trước đó.
“Không phải chú là baba của Phó Vân sao? Phó Vân là bạn thân của cháu đấy ạ, lần trước chú tới đón Tiểu Vân nên có gặp qua một lần.”
Sau khi được mẹ gửi đến nhà trẻ, ban đầu Tiểu Lệ Tuyết không hoà đồng với các bạn khác cho lắm vì con bé là người nhỏ tuổi nhất. Cũng may có một cậu bé tên là Phó Vân, thằng bé lớn hơn cô nhóc một tuổi đến chủ động đến chơi, từ đó hai đứa cứ như sam mà bám dính lấy nhau không rời.
Hàng Tống Thành nghe thấy vậy liền suy nghĩ một lát rồi mới hiểu ra, thì ra là gặp ở trường nên mới cảm thấy quen như vậy, anh cũng không nghĩ gì nhiều thêm nữa, ngón tay trỏ khẽ trọc vào bên má mũm mĩm của con bé, anh ta vừa đùa cợt.
“Thì ra nhóc là bạn gái của Vân Hiên nhà chú à? Ra là đã gặp trước đó cho nên chú mới có cảm giác quen như vậy. Con trai chú có làm phiền nhóc không? Nếu có thì nhớ nói với chú, chú sẽ phạt nó thật nặng.”
Tiểu Lệ Tuyết nhoẻn miệng cười tươi, con bé đáp lại một tiếng: “Dạ!”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé gái, Hàng Tống Thành không nhịn được mà bật cười, anh ta tiếp tục hỏi con bé: “Chú vẫn chưa biết tên của nhóc. Nên gọi nhóc là gì đây?”
Tiểu Lệ Tuyết nhanh nhẹn đáp lại: “Angle!”
Ngưởi đàn ông sửng sốt: “Angle?” Anh ta nhìn cô bé một lúc lâu, sau đó thốt lên: “Là thiên thần sao?”
Hồ Cẩm Đào ở bên ngoài nói chen vào: “Thật ra đó là tên nhủ danh của con bé khi gọi ở nhà. Còn trên giấy khai sinh là Hồ Lệ Tuyết!”
Lúc này Hàng Tống Thành mới vỡ lẽ, anh ra lại quay đầu nhìn về phía tiểu thiên thần đang đứng trước mặt.
“Nhóc đúng là một tiểu thiên thần của con trai chú! Không ngờ ông trời lại đem một vị thiên thần đáng yêu này đến bên cạnh con trai của chú sớm như vậy!”
Hàng Tống Thành vừa nói vừa xoa đầu cô bé. Anh ta có vẻ như khá thích cô nhóc lanh lợi và đáng yêu này. Khi ở nhà con trai của Hàng Tống Thành hay nhắc đến cô bé nên anh ta cũng có chút tò mò. Hôm nay gặp được vậy mà lại là con gái của nữ ca sĩ đang dính scandal bê bối của công ty anh. Hàng Tống Thành có thiện cảm tốt với bọn họ lên quyết định giúp đỡ thêm một chút.
“Cẩm Đào, cô cứ đợi ở nhà, ba ngày nữa tôi sẽ tới tìm cô và dẫn cô tới phòng làm việc của tên tảng băng di động đó. Tôi sẽ giúp cô một chút nhưng cũng có vài điều kiện kèm theo. Nếu cô đồng ý cho con gái cô thường xuyên tới nhà tôi làm khách, thì chuyện ở lại công ty đó không cần lo lắng nữa, cô thấy sao?”
Hàng Tống Thành thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình, nó có vẻ là một yêu cầu kỳ lạ vì con gái của cô và anh ta chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng anh ta lại muốn mời cô bé về nhà như vậy khiến cô lo lắng. Hồ Cẩm Đào không khỏi thắc mắc nên quyết định hỏi rõ mục đích của anh ta về việc đó.
“Hàng tổng, tại sao anh lại muốn đưa con gái của tôi tới nhà anh làm khách? Tôi có thể biết rõ lý do được không? Vì tôi chỉ có một mình con bé là người thân duy nhất, tôi không muốn con cách xa mình và gặp nguy hiểm. Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh được, tôi xin lỗi Hàng tổng.”
Hàng Tống Thành nghe thấy lý do cô gái từ chối thì cũng hiểu ra tại sao, anh ta gật đầu rồi nói với giọng chắc chắn và giải thích lý do cho cô hiểu.
“Thực ra con trai tôi Phó Vân rất thích con gái cô, nó ở nhà rất cứng đầu, không chịu nghe theo bất cứ ai. Ngay cả tôi cũng vậy, ba nó còn không nghe nên cũng hết cách chỉ đành chiều theo. Nhưng vào vài lần trước đây khi tôi tới trường đón Phó Vân, thì bắt gặp cảnh cô nhóc này đánh nó không đứng dậy nổi nên khá hứng thú, có vẻ chỉ cô bé mới khiến con trai tôi chịu yên phận mà nghe theo. Thấy nó cũng thích cô nhóc nên muốn hai đứa trẻ ở cạnh nhau nhiều hơn. Một là giúp tôi trừng trị Phó Vân, hai là tôi sẽ giúp và bảo vệ cô nhóc này. Dù sao hiện tại lượng người muốn gây sự với cô rất nhiều, nếu họ biết về cô nhóc thì không tốt lắm, rất có thể sẽ gặp chuyện.”
Hồ Cẩm Đào nghe vậy thì mới biết người đàn ông này đang giúp mình bảo vệ con gái, tất cả lời anh nói đều rất đúng. Nếu để những antifan bạo động kia biết về con gái của cô sẽ rất nguy hiểm. Sẽ không thể biết được bọn họ ra tay theo cách thức gì, nhưng dù là nhẹ nhất con cô cũng không thể chịu được. Cô bé không hề liên quan tới chuyện này, nên hiện tại rất cần sự bảo vệ của ai đó, nhưng người đó không thể nào là cô được. Cô do dự một hồi rồi mới chịu đựng gật đầu đồng ý, nhờ Hàng Tống Thành chăm sóc cho con mình một thời gian, sau khi mọi chuyện lắng xuống cô sẽ đón con trở về.
“Vậy nhờ anh chăm sóc cho con gái tôi một thời gian, anh cũng biết gia đình nhà họ Cố không hoàn toàn tốt với mẹ con tôi, cũng do tôi chỉ là con nuôi nên… nên con của tôi cũng không khá hơn khi ở cùng với mẹ tôi.”
Dạo gần đây Cố Kiểm Thiêm luôn đến đây gây khó dễ với Hồ Quý Mộc, ông ta biết vợ cũ của mình sau khi ly thân có một khối tài sản kếch xù liền không kìm nổi lòng tham. Ông ta đến gặp bà, nói Hồ Quý Mộc vẫn còn là người vợ hợp pháp của ông ta, muốn bà phải chia tài sản nếu như muốn ly hôn.
Nhưng ông ta nào hay biết, hôn nhân hiện tại của ông ta với cô vợ trẻ trung kia khi chưa chấm dứt với vợ cũ tức là trùng hôn, Cố Kiểm Thiêm có thể bị vợ cũ kiện vì vụ này.
Bị Hồ Quý Mộc đe doạ, dù là sợ hãi là thế nhưng Cố Kiểm Thiêm luôn tìm cách để mà hạ bệ bà. Thấy không đe doạ được bà, ông ta ngay lập tức chuyển hướng đến Hồ Cẩm Đào cũng như đứa con gái bé bỏng của cô. Chính vì vậy Hồ Cẩm Đào chẳng thể nào để con gái ở bên cạnh mình được.
Vào một năm trước, Hồ Cẩm Đào cực kì sốc khi biết tin mình không phải con ruột của mẹ Hồ, cô giận vì bị lừa dối, nhưng lại càng thương cho cảnh ngộ trớ trêu của mẹ Hồ. Sau một tuần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Hồ Cẩm Đào quyết định không để tâm đến việc mình có phải là con gái của bà hay không, cô càng tự tin hơn, dù sao nhờ có Hồ Quý Mộc thì mới có cô của hiện tại. Nếu như không nhờ có sự chăm sóc tận tình, chu đáo của bà e rằng hiện tại Hồ Cẩm Đào vẫn còn sống trong trạng thái thực tập, hoặc đau lòng hơn là đã rời xa khỏi trần gian vướng bận bao nhiêu cay đắng, bi thương của tình yêu.
Hàng Tống Thành đồng ý và đưa danh thiếp của mình cho Hồ Cẩm Đào, nói thêm một chút rồi đứng dậy và rời khỏi căn hộ.
“Lát nữa tôi sẽ cho quản gia và Phó Vân tới đón tiểu thiên thần đáng yêu này đi. Con gái của cô ở lại Hàng gia chúng tôi thì cô không cần lo lắng gì đâu. Bao giờ nhớ hoặc muốn gặp cô bé thì gọi cho tôi, tôi sẽ cho vệ sĩ đưa cô nhóc này tới cạnh cô. Ba ngày này cô nhớ luyện tập bảng thuyết trình cho tốt, chỉ có duy nhất một cơ hội vào đó cho mỗi người thôi, tất nhiên cô không ngoại lệ nên đừng tự đề cao bản thân mà bỏ qua nó. Đừng ngu ngốc nữa. Với lại, trước ngày đi phỏng vấn thì cô phải chuẩn bị hành lý.”
Hồ Cẩm Đào có chút ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi người đàn ông: “Tại sao vậy?”
Hàng Tống Thành đút tay vào trong túi quần, hắn ung dung trả lời lại: “Ở thành phố này không phù hợp để cho cô ở lại thêm được nữa. Cô cần phải rời khỏi đây đến thành phố khác. Tập đoàn tôi muốn cô vào làm nó nằm ở thành phố khác, khá xa so với nơi này.”
Nghe vậy, Hồ Cẩm Đào có chút do dự. Cô không thể nào rời xa mẹ Hồ để sang thành phố khác sinh sống và làm ăn được. Nhưng hiện tại Hồ Cẩm Đào cô đây lại dính phải scandal rất lớn, phải cần một thời gian rất dài để vụ này chìm xuống. Nhưng cô phải chờ đợi đến bao giờ? Hồ Cẩm Đào cũng không muốn làm phiền đến mẹ hồ, không muốn bà phải ngày đêm vò đầu dứt tóc nghĩ cách để tìm lại sự trong sạch cho cô. Hồ Cẩm Đào cũng không muốn suốt nửa đời còn lại phải ăn bám mẹ Hồ, cô cũng không thể nào dùng tiền của Hồ Quý Mộc mãi để nuôi nấng con gái của mình được.
Sau vài phút suy nghĩ, Hồ Cẩm Đào đưa mắt nhìn mẹ Hồ, ánh mắt của bà không một chút bồn chồn lo lắng nào. Bà dường như độc được suy nghĩ nội tâm của cô gái vậy, khi đối diện với ánh mắt do dự của Hồ Cẩm Đào, bà không một chút lo lắng gì mà gật đầu đồng ý, động viên cô nên sang thành phố khác tạm ở ẩn một thời gian.
“Đào Đào, mẹ thấy Hàng tổng nói rất đúng. Đang trong thời gian nhạy cảm này, con không thể nào lộ diện trước mặt quần chúng được. Hãy nghe mẹ, trong ba ngày này con không được đi đâu hết. Chờ đến khi nhận được lệnh của Hàng tổng, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị đồ. Con tạm lánh mặt một thời gian đi, chờ đến khi mẹ giải quyết xong vụ scandal này thì con trở về với thân phận ban đầu vẫn không muộn.”
Hồ Cẩm Đào giờ đây đã bị phong sát thật sự rồi. Muốn quần chúng, đặc biệt là những con người ở thành phố này quên đi một sao nữ hạng A mới nổi dính phải scandal cũng khó. Phải mất ít nhất năm tháng, không thì một năm, hai năm, hoặc là vĩnh viễn Hồ Cẩm Đào không có cô hội xuất hiện trước mặt quần chúng.
Cô biết cơ hội sẽ không tới với một người quá nhiều lần. Những câu nói cuối cùng trước khi rời đi của người đàn ông đã làm cô nhận ra điều gì đó. Hồ Cẩm Đào quyết tâm nắm chặt lấy cơ hội này, chỉ có ở bên người đó dư luận mới không dám bàn tán về cô nữa. Người đàn ông quyền lực nhất cả nước, cô muốn nắm bắt hắn ta, khiến anh phải công nhận cô.