Chương 109: Âm Mưu
Đạo diễn Từ lo sợ Hồ Cẩm Đào nhận chạy show ở nơi khác nên đã bảo cô về nghỉ ngơi lấy sức.
Sáng ngày hôm sau, cô lại đến đoàn làm phim, cảnh quay đầu tiên bắt đầu thực hiện.
Tất cả diễn viên vào đúng vị trí như đã phân định, trợ lý trường quay bắt đầu đánh claper – board.
“Phân cảnh đầu tiên của Deef Of Ocen, action!”
Lúc Âm Phỉ Kiều tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên mặt đất, xung quanh vây chặt toàn người là người, nhưng không có ai muốn đỡ cô dậy, họ chỉ trỏ bàn tán hồi lâu, ánh mắt sắc bén, chứa đầy sự sợ hãi và khinh thường, sau đó có người nói như quát vào mặt cô.
“Bắt cô ta nhốt lại trước đã, đợi quan trên cho người xuống điều tra. Cái loại con cái mất dạy, thiêu chết cha mẹ anh chị em trong nhà, lòng dạ rắn độc, khốn nạn.”
Lúc bấy giờ mới có hai ba người xúm lại xốc Âm Phỉ Kiều lên, cả người cô đều vô lực. Nhìn những cột khói bốc lên ngút trời, cô bàng hoàng nhớ lại chuyện đêm qua.
Ấy là khoảng canh ba, Âm Phỉ Kiều đang ngon giấc thì nghe ngoài cửa sổ vang lên những tiếng lụp bụp, tưởng có ai gõ cửa, nhưng cô nghe kỹ thì lại giống như có ai chọi đá vào cánh cửa.
Âm Phỉ Kiều trở dậy, lên tiếng hỏi: “Ai vậy? Ai ở ngoài đó làm gì thế?”
Không có ai đáp lại lời cô. Âm Phỉ Kiều khoác thêm áo, cô sợ rằng có trộm vào nhà, nên cầm theo cái chổi lông gà, mở cửa bước ra.
Hành lang tối mịt, lặng ngắt như tờ, từng đợt gió đông hun hút thổi tới khiến cô run lên liên hồi. Ngoài vườn, lá cây xào xạc, hình như có tiếng bước chân người đạp trên thảm lá khô.
Âm Phỉ Kiều bước ra sân. Phòng của cô đối diện với vườn vải, mùa này lá cây gần như rụng hết, trơ trọi lại những thân cành khẳng khiu.
Cô nhìn ngó một hồi, chợt phát hiện ra có một cái bóng đen nhanh nhẹn nhảy qua bờ tường, mất hút vào bóng đêm.
“Có trộm thật rồi.”
Âm Phỉ Kiều lẩm bẩm, vừa định kêu lên, thì có một cái bóng khác từ phía sau chầm chậm tiến tới, trên tay nó cầm một chiếc khăn bịt ngang miệng cô lại.
Cô vùng vẫy, cây chổi lông rơi xuống đất, Âm Phỉ Kiều ra sức cào cấu người phía sau, nhưng trong khăn kia có tẩm thuốc mê, cô nhanh chóng lịm đi, ngã xuống đất, ngay cạnh cái bóng đen đó.
Đến khi Âm Phỉ Kiều tỉnh lại, đã bị người dân trong thôn vây chặt lại, coi cô như kẻ tội đồ. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cho đến khi thấy nơi từng là nhà của mình chìm trong màn khói lửa nghi ngút, cô kinh hoàng ngã khụy xuống.
Một người đang dìu cô dấm dẳng nói.
“Mày lại còn giả mèo khóc chuột à? Người nhà mày chết cháy hết rồi, thầy mẹ mày, chị của mày và hai đứa hầu đều chết cả. Mấy đứa thoát chết đều đã theo chú họ của mày đi báo quan trên rồi, đúng là cái thứ rắn rết.”
Âm Phỉ Kiều vội níu lấy tay người đó, tiếng nấc ngẹn cứ kìm chặt dưới cổ họng không sao bật lên được.
“Bà nói gì? Người nhà tôi chết hết là sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Bà ơi, bà làm ơn nói cho tôi biết với.”
Bà ta đẩy Âm Phỉ Kiều ngã sõng soài, phủi quần áo như thể sợ nếu bị bàn tay cô đụng vào, bà ấy cũng trở thành quân giết người.
“Mày còn ở đấy giả vờ giả vịt. Đám người hầu thoát chết nhà mày khai hết rồi, chính chúng nó nhìn thấy mày xách thùng dầu đốt nhà, định thiêu chết tất cả mọi người. Ôi giời ơi, thường ngày mày đâu đến nỗi, chỉ vì không muốn gả đi mà nỡ giết cha giết mẹ, đồ táng tận lương tâm.”
“Không. Tôi không làm thế. Tôi làm sao có thể xuống tay với người nhà mình được chứ? Không phải đâu.”
Người đàn bà hẩy Âm Phỉ Kiều ra, mặc cho cô gào khóc, họ lôi cô đi sềnh sệch, ném cô vào cái nhà kho cũ kỹ rồi khóa lại, nói là đợi quan trên xuống điều tra.
Cô khóc lả cả người, lồng ngực cô như có hàng trăm cây kim nhọn đâm vào.
Âm Phỉ Kiều đau lắm, người cô cứ run lên từng đợt.
Cô co người lại một góc tối, cố gắng nghĩ xem sau khi cô bị người ta bịt miệng thì đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, bên tai khi ấy chỉ văng vẳng âm thanh của lửa cháy, tiếng thét cứu mạng của người thân, rồi sau đó tất cả đổ sụp xuống.
Âm Phỉ Kiều nhìn đôi bàn tay mình, cô đưa lên mũi ngửi, không có mùi dầu hỏa, cô tự ngửi khắp lượt trên quần áo mình cũng không có thứ mùi ấy. Cô không tin mình hại chết cả nhà, có kẻ đã rắp tâm hại chết người nhà cô, lấy cô để thế tội.
Nghĩ thế, Âm Phỉ Kiều chợt tỉnh táo lại, cô chạy đến đập cửa, gào thét muốn ra ngoài. Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thóa mạ, chửi rủa của người trong thôn, không ai tin cô, hiện giờ trong mắt họ, cô chính là một kẻ giết người, súc vật cũng không bằng.
Chiều muộn, lý trưởng đưa người đến, điều cô ra trước thi thể người nhà cô để tra khảo.
Năm thi thể cháy đen phủ lên năm tấm chiếu cói, Âm Phỉ Kiều run rẩy lật từng tấm chiếu lên, kinh hãi tột độ tới mức suýt thì ngất lịm.
Cô xin lý trưởng cho mình một gáo nước lạnh để tỉnh táo.
Cha, mẹ, chị cô và hai con hầu đều nằm đó, cháy xém không thể nhận diện được.
Nhìn cánh tay cháy đen, trên cổ tay vẫn đeo một chiếc vòng bạch ngọc, Âm Phỉ Kiều cuối cùng cũng gục ngã. Chiếc vòng đó là cô đặt thợ thủ công làm riêng cho mẹ, không có chiếc thứ hai.
Lý trưởng sau khi tra hỏi một lượt, tra hỏi đám gia nhân thoát chết, thì mới xác nhận lại lần nữa.
“Chúng mày chắc chắn, cô Âm là người phóng hỏa đốt chết cả nhà ông bà Quan Sương chứ?”
Đám gia nhân nhìn nhau, sau đó mau chóng gật đầu, điểm chỉ vào tờ giấy khai nhận. Âm Phỉ Kiều chẳng buồn nói năng gì, phải chi cô chết cháy cùng gia đình mình thì cô đã không đau khổ và dằn vặt đến mức này.
“Vậy là đã rõ mười mươi, cô Âm, cô còn muốn thanh minh gì cho mình nữa không?”
“Tôi không biết phải thanh minh thế nào. Nhưng tôi không giết người nhà mình.”
Thái độ nhất chết không nhận tội của cô càng khiến bà con thôn xóm thêm phẫn nộ, họ ném đá, ném trứng thôi vào cô, chửi rủa cô không tiếc lời.
Gia đình người chú họ của cô cũng không tin tưởng cô, hùa theo mọi người mắng mỏ cô.
Họ là người thân duy nhất còn lại của cô, nhưng không mấy thân thiết, thường ngày đã hay ghen ăn tức ở với nhà cô, nên chẳng trông chờ gì họ bênh vực cô.
Âm Phỉ Kiều lại tiếp tục bị nhốt vào nhà kho, chờ ngày mốt sẽ theo lệ làng, giết người đền mạng.
Lý trưởng cho người vào hỏi cô, muốn cho vào bao tải đánh đến chết, dìm sông chết, hay buộc vào cọc để người ta ném đá đến chết. Còn nói được chọn cách chết chính là sự nhân từ cuối cùng dành cho cô.
“Chết thế nào chẳng là chết, tùy lý trưởng định đoạt.”
Âm Phỉ Kiều thật sự bị đau đớn dày vò đến bức bách, cô muốn theo gia đình mình trở về cát bụi, biết đâu lúc làm ma, cô có thể theo dấu kẻ đã hại chết cả nhà mình, khiến cô nhà tan cửa nát, không thể thanh minh cho bản thân.
Lúc cô đang ngồi bó gối, mệt mỏi gục xuống tay, bên ngoài có tiếng lạch cạch mở khóa. Người đi vào không rõ mặt mũi, chỉ biết là một người phụ nữ.
“Cô Âm, cô mau đi đi. Ngày mai người dân sẽ ném đá cô tới chết.”
“Sao… sao lại cứu tôi?”
“Cả nhà tôi không tin cô là kẻ giết người. Cô từng cho chúng tôi cơm ăn áo mặc, làm sao có thể xuống tay hại chết cả nhà mình được. Cô cầm lấy tay nải này, chúng tôi không có tiền, chỉ đùm cho cô ít cơm nắm. Cô Âm, cô đi đi, bảo trọng. Sau này cô nhất định sẽ tìm ra kẻ hại chết cả nhà.”
Âm Phỉ Kiều còn chưa kịp định thần, thì bản thân đã bị người phụ nữ kia kéo ra ngoài con đường nhỏ. Cô chẳng nghĩ được gì thêm, bấy giờ ý chí sống sót trong cô chợt dâng cao. Cô phải sống để tìm ra kẻ thủ ác đã hại gia đình mình, cô không thể chết.
Chẳng biết đã chạy bao lâu, chân Âm Phỉ Kiều bị sỏi đá đâm toác cả máu. Từ nhỏ cô ăn sung mặc sướng, nào có đi chân đất bao giờ, bàn chân mềm mại như cánh sen của cô còn chưa từng lấm chút bụi đất nào.
Cô đau lắm, cả người cô chỗ nào cũng là đau đớn, nhưng cô cắn răng chạy tiếp, cô chỉ sợ khi trời sáng, người ta phát hiện ra cô đã chạy trốn sẽ đuổi theo bắt được, khi đó bao nhiêu hy vọng sẽ không còn.
Chợt phía trước vang lên tiếng ngựa hí, tiếng người hoảng hốt quát tháo khiến Âm Phỉ Kiều hoảng loạn ngã xuống đất. Cô vừa đói vừa mệt, cả người lạnh ngắt như sắp đóng băng.
Chiếc xe ngựa từ từ dừng lại, người đánh xe bước xuống tiến về phía cô, ấy là một người trẻ tuổi.
“Này cô gì ơi, xe ngựa nhà tôi chưa đâm vào cô nhé, cô đừng có ăn vạ ở đây.”
Âm Phỉ Kiều vẫn nằm bệt dưới đất, chân tay rã rời không đáp.
“Này này, cô làm sao thế?”
Từ trong cỗ xe ngựa lại có một người nữa bước xuống, cũng là một người đàn ông cao lớn mặc áo the, phong thái nho nhã cũng rất lạnh lùng.
“Có chuyện gì thế?”
“Cậu chủ, tự nhiên cô gái này ngã ra đây, con còn tưởng cô ta định ăn vạ, nhưng hình như không phải.”
Âm Phỉ Kiều thở không ra hơi nữa, bụng cô quặn lên từng hồi, cô vươn người dậy, mấp máy môi.
“Cứu… cứu tôi với…”
Cậu phu xe ngồi xuống đỡ cô dậy, vừa nhìn thấy mặt cô, người đàn ông được gọi là cậu chủ kia đã nhíu chặt lông mày. Sau đó ngồi xuống đối diện cô, hỏi một câu.
“Tên cô là gì? Nói đi, ta sẽ cứu cô.”
“Âm… Âm… Âm Phỉ… Kiều…”
Âm Phỉ Kiều thều thào được mấy tiếng thì ngất lịm, bờ môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống, chân tay đều lạnh buốt.
Người đàn ông thở ra một hơi, trong đáy mắt trào lên một sự sắc lạnh vô tình, không mặn không nhạt nhấn từng từ.
“Âm Phỉ Kiều? Cô cũng có ngày hôm nay.”
Sau đó người đàn ông dặn người phu xe dìu cô lên xe ngựa, còn mình bỏ vào trong ngồi trước.
Đến khi Âm Phỉ Kiều được đưa lên, người đàn ông vốn lạnh lùng lại chủ động đưa tay ra đỡ cô vào lòng, ánh mắt sắc bén ra hiệu phu xe đánh ngựa chạy.
Xe ngựa lắc lư, người đàn ông càng giữ chặt Âm Phỉ Kiều hơn, anh ta nhìn vào khuôn mặt lấm lem của cô.
“Những gì mà cô gây ra ngày đó, tôi nhất định thay gia đình trả thù cô gấp mười lần!”
Ngay khi đoạn phim được đẩy đến cao trào nhất, bất tình lình bị đạo diễn Từ cắt ngang.
“Cut!”
Hồ Cẩm Đào ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đạo diễn Từ bước đến trước xe ngựa, ánh mắt cực kì khó chịu nhìn vào nam diễn viễn.
“Truỵ Khiêm, ánh mắt anh nhìn nhân vật lúc này thật không phù hợp chút nào hết!”
Nghe giọng điệu tức giận của đạo diễn Từ, Truỵ Khiêm ngay lập tức buông Hồ Cẩm Đào ra, anh ta gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
“Xin lỗi, đạo diễn Từ! Là do tôi sơ xuất!”
Truỵ Khiêm là ảnh đế chuyên đóng về thể loại phim kinh dị, hành động. Lần đầu tiên anh ta được hợp tác đóng chung với nữ diễn viên trẻ và đẹp đến thế.
Mặc dù đã ba mươi lăm tuổi nhưng Truỵ Khiêm vẫn chưa lập gia định cũng như có bạn gái, gặp được cô diễn viên vừa trẻ lại xinh đẹp này khiến anh ta nảy sinh ra tình cảm. Trong phân đoạn phải nhìn vào khuôn mặt của đối phương, Truỵ Khiêm bị vẻ đẹp không tì vết của Hồ Cẩm Đào thu hút, không nhịn được mà ngắm nghĩ một hồi lâu, khiến cho ánh nhìn con mắt bị thay đổi, khiến cho bộ phim bị quay gián đoạn.
Đạo diễn Từ lắc đầu đầy ngao ngán. Mọi việc đều do lỗi của ông. Nếu như không phải lời mời hợp tác của ông thì có lẽ Truỵ Khiêm đã có một buổi nghỉ mát ở nước ngoài. Nhưng vì báo cáo đột ngột của mình khiến cho anh ta phải về nước sớm, chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đến trường quay đâm ra khi lên hình không tạo được cảm xúc chân thật lắm.
Ông day day hai bên thái dương, sau đó hô một tiếng: “Tạm dừng quay ở đây! Ngày mai quay tiếp!”
Bị dừng quay đột ngột, Truy Khiêm cũng cảm thấy áy náy, ái người xin lỗi:
“Xin lỗi mọi người! Là do sức khoẻ của tôi không được tốt cho lắm! Mong mọi người thông cảm!”
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn vào bóng hình của Hồ Cẩm Đào. Lúc này cô đã tẩy trang xong, nước da đẹp đẽ hiện ra, càng thu hút ánh nhìn của ai kia hơn.
Truỵ Khiêm lấy can đảm bước đến, mở lời mời:
“Chào em, anh là Truỵ Khiêm!”
Hồ Cẩm Đào quay đầu lại, mỉm cười xã giao đáp lại: “Chào anh, em là Hồ Cẩm Đào!”
Nhìn thấy nụ cười hút hôn của cô gái, trái tim của Truỵ Khiêm càng đập loạn nhịp, trong lòng thầm than, tại sao cuộc đời này của anh ta lại không được gặp cô sớm hơn.
“Nụ cười của em thật đẹp! Cho phép anh được gọi em là Đào Đào, em không phiền chứ?”
Dù không muốn nhưng đối diện với sự nhiệt tình của người đàn ông, Hồ Cẩm Đào miễn cưỡng cho phép anh ta gọi ra cái tên thân mật của mình.
Nhận được sự đồng ý của cô gái, tâm trạng của Truỵ Khiêm càng thêm phấn khỏi, anh ta được nước lấn tới.
“Anh mời em một bữa ăn gặp mặt, liệu có được không?”
Hồ Cẩm Đào nghĩ, nếu như tìm hiểu người đàn ông này thêm thì cũng giúp ích trong việc quay phim phần nào, chính vì thế mà cô không một chút do dự mà đồng ý.
Nhưng Hồ Cẩm Đào đâu hề hay biết, một người phụ nữ từ đầu đến cuối luôn dõi theo cô. Thật ra cô ta cũng có tình cảm với vị ảnh đế kia, có từng công khai tỏ tình nhưng lại bị anh ta từ chối. Chính vì thấy Truỵ Khiêm quá gần gũi với cô đâm ra ả ta sinh lòng hận thù.
Cô ta không ngờ, một cô ca sĩ mới nổi như Hồ Cẩm Đào có thể đảm nhiệm được vai chính trong bộ phim của vị đạo diễn nổi tiếng. Còn cô ta thì sao? Đã bọc lộ hết năng lực của bản thân mình nhưng lại không thể nào lọt vào mắt xanh của đạo diễn Từ.
Người phụ nữ đó nghiến răng nghiến lợi, gằn từng câu từng chữ một: “Mẹ kiếp! Đúng là một con hồ ly tinh!”
Hầm hực xong, từ trong túi áo lấy ra điện thoại, cô ta bấm gọi cho người nào đó, chưa tới mười phút sau người kia xuất hiện.
Trong một con hẻm nào đó gần nơi hậu trường quay, có hai bóng hình đi cùng nhau vào đó, một người chỉ cần nhìn qua cũng biết là một gã nhà báo bẩn thỉu. Còn người kia mặc một bộ đồ đen và đội mũ kín mặt, hoàn toàn không có ai để ý bọn họ. Có một âm mưu đang được lập lên nhằm hạ bệ ai đó.
“Anh điều tra người này cho tôi, người tên là Hồ Cẩm Đào nữ ca sĩ đang hot nhất hiện nay, nếu cuộc trao đổi này thành công anh sẽ nhận được rất nhiều tiền. Làm cho tốt không thì sự nghiệp nhà báo của anh cũng không cần tiếp tục nữa đâu.”
Cô ta đưa cho tay nhà báo một số tiền, không quá nhỏ cũng không lớn, tuy gã ta không ưng ý lắm nhưng do bị đe dọa nên đành nhận lời làm theo. Vì kinh tế của gã ta hiện tại cũng không khá khẩm gì, luôn bị sếp chèn ép do không săn được tin hót cho nên phi vụ này sẽ giúp gã ta đi lên thậm chí là tăng lương và được đề cử lên chức vụ cao hơn. Một cái bắt tay cũng là kế hoạch bẩn thỉu đó lập được bắt đầu.
“Tôi hiểu rồi, cô cứ tin ở tôi nhưng một khi kết thúc tôi muốn số tiền gấp đôi đống này, nếu tốt tôi muốn gấp ba lần. Cô không đáp ứng được yêu cầu của tôi thì sự nghiệp diễn viên của cô cũng không cần tiếp tục nữa đâu. Tôi sẽ tố cáo cô.”
Nói xong gã ta liền rời đi, tiến vào bên trong cánh gà của trường quay, gã đang cố gắng lấy được nhiều thông tin về Hồ Cẩm Đào nhất có thể. Sau buổi quay diễn, khi Hồ Cẩm Đào trở về nhà hắn cũng liền bám theo sau, tìm ra địa chỉ nhà của cô ấy, ghi lại và đặt rất nhiều máy quay lén và thiết bị ghi âm nhỏ xung quanh khu vực cô hay tới.