Chương 106: Cho Thêm Chút Thời Gian
“Đào Đào, hãy giao phó nửa đời con lại của em cho anh! Anh sẽ đối xử với em thật tốt, không có tệ bạc như hắn ta!”
Nói xong, Duy Trịnh đè lòng bàn tay của cô áp sát vào lồng ngực của mình, đồng thời anh ta khom lưng xuống, bốn mắt giao nhau, mũi đối mũi với cô, cánh môi mỏng cũng tạo thành một vòng cong, trông hết sức kiêu ngạo.
“Cả cuộc đời sau này, em là của anh!”
Đàm Hoa Đào như đắm chìm trong đôi mắt nóng rực của người đàn ông, không biết vì sao giờ phút này cô có chút hoảng hốt. Một tia sợ hãi không tên bất chợt dâng trào, theo phản xạ tự nhiên mà né tránh đi ánh nhìn khát khao của người đó.
Nhìn ánh mắt né tránh của người con gái, lúc đó, Duy Trịnh vô thức nghi ngờ chính bản thân mình, không cách nào xác định được đây là thật hay là bởi vì khát vọng quá mức mà sinh ra ảo giác. Anh ta rõ ràng yêu cô da diết như thế, ấy vậy mà cô lại không một chút để tâm đến tình cảm mà anh trao cho, mặc dù đang trong tình trạng mất đi một vùng kí ức, Đàm Hoa Đào vẫn lạnh nhạt với anh.
Cố phu nhân nhìn ra biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt anh tuấn của Duy Trịnh, bà dường như đã thấu hiểu được tâm tư đang giấu kín của anh ta. Bà nhẹ nhàng đi đến, đặt tay lên vai như đang an ủi người đàn ông.
“Bác sĩ, Đào Đào vừa mới tỉnh lại, cậu đừng có vội vàng quá! Có lẽ đứa nhỏ này vẫn có chút ám ảnh liên quan đến quá khứ, vậy nên cậu hãy cho con bé thêm một chút thời gian để chấp nhận tình cảm của cậu. Trong thời gian này, thay vì có thuyết phục Đào Đào đón nhận tình yêu của mình, thì cậu nên chú tâm vào công việc chính của mình. Khi nào rảnh rỗi, thời gian đó cậu dành trọn để chăm sóc cho Đào Đào. Các cụ thường có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cháy”. Lâu ngày tình cảm của con người dễ nảy sinh, tôi chắc chắn Đào Đào sẽ động tình trước những công lao mà anh dành cho nó!”
Cảm thấy những lời động viên của người phụ nữ trung niên hoàn toàn hợp lý, Duy Trịnh cũng không thể ép buộc một người thực vật mới tỉnh lại phải tiếp thu những gì mà mình yêu cầu. Anh ta thiết nghĩ, về sau nếu mình càng vì cô mà làm tất cả, khéo có lẽ anh ta sẽ nhận được thành quả viên mãn.
Người sống thực vật một thời gian dài sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên phải đi khám tổng quan lại. Sau khi nhắc nhở hai mẹ con nhà họ Cố một vài điều thiết yếu, Duy Trịnh điều đến hai y tá đến phụ giúp anh tay đẩy giường bệnh của Hồ Cẩm Đào đến phòng chụp X – quang.
Một tiếng trôi qua, Cố phu nhân cầm kết quả trên tay, không có di chứng nào để lại.
Bà vui mừng khôn siết, trong lòng thầm nghĩ sau này phải mở tiệc lớn ăn mừng.
Cố lão phu nhân nhận được tin cô con dâu sẽ dẫn đứa con nuôi trở về sinh sống trong chính căn biệt thự của mình, bà ta ngay lập tực bộ lộ biểu cảm khó chịu ra mặt, một hai nhất quyết không nhận đứa con không có chút máu mủ vào trong nhà.
Đến giờ phút này Cố phu nhân cũng chẳng có chút gì gọi là luyến tiếc. Chấp niệm nhận nuôi con không được tôn trọng, bà ngay lập tức đưa ra đề nghị ly hôn với Cố Kiểm Thiêm. Ông ta đời nào để cho bà làm điều này một cách dễ dàng. Những gì mà Cố Kiểm Thiêm gây ra cho nhà họ Hồ, Cố phu nhân điều biết. Ông ta nhất định không kí vào đơn ly hôn, Cố phu nhân cũng không thèm cãi đôi co với lão già này, vậy thì bà sẽ đơn phương ly hôn.
Số tiền tiết kiệm cũng đủ nuôi sống nửa đời còn lại của mình, Cố phu nhân cũng âm thầm đứng đầu một công ty về chuyên ngành thiết kế thời gian. Gia sản có, bà làm gì phải luyến tiếc với cái nhà keo kiệt như vậy.
Sau khi đơn phương ly hôn xong, bà mạnh tay chi ra số tiền cực khủng mua một căn biệt thự có view đẹp ở thành phố khác, chờ đến khi sức khoẻ của Hồ Cẩm Đào hồi phục tốt cũng như hai chân của cô đi lại dễ dàng thì bà sẽ đưa cô về bên đó sống.
Tuy không muốn bà rời đi, nhưng Cố Doãn Doãn không còn cách nào khác. Lựa chọn của mẹ cô không thể nào thay đổi được, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con vẫn còn khăng khít như xưa.
Cũng trong thời gian này, Cố Doãn Doãn đã ngầm như trở thành vợ hờ của Lục Triết Tần. Cô chuyển tất cả đồ đạc đến biệt thự riêng của người đàn ông. Sau đó Cố Doãn Doãn được Lục Triết Tần cho vào tập đoàn của anh làm, mặc dù vẫn chưa được thực tập nhiều nhưng anh đã cho cô làm trưởng phòng marketing ngay.
Ba tháng sau, mọi vết sẹo trên cơ thể của Hồ Cẩm Đào đều biến mất, sức khoẻ của cô cũng hồi phục rõ ràng, đi lại bình thường như người vẫn chưa trải qua căn bệnh quái ác nào.
Dựa vào tình trạng của thai nhi, bác sĩ phán đoán đứa trẻ sẽ sinh muộn hơn so với dự kiến. Chính vì vậy Cố phu nhân muốn đưa Hồ Cẩm Đào về thành phố Oa Miêu để cùng cô sinh sống cũng như thuận lợi cho việc giúp cô chăm sóc con.
Nhưng vì thai nhi đã được hơn ba mươi sáu tuần, muốn lên chuyến máy bay sang thành phố khác phải cần có giấy xác nhận tình trạng sức khỏe trước chuyến bay. Chính vì vậy Hồ Cẩm Đào đi khám lại một lần nữa, sau đó chuyến bay đã được tiến hành đúng với dự định.
Còn về phía Cố Doãn Doãn, mặc dù chung sống với Lục Triết Tần đã được ba tháng hơn, quan hệ giữa hai người cũng chẳng có một chút gì gọi là tiến triển, giống như người dưng nước lã vậy. Cô chỉ chạm mặt Lục Triết Tần vào những ngày cuối tuần, còn đâu các ngày trong tuần cô đều không hề gặp mặt anh. Một mình cô cùng với dì giúp việc sinh hoạt trong căn biệt thự rộng lớn này, cứ giống như Cố Doãn Doãn là chủ nhân thật sự của căn nhà mấy tỉ này.
Từ miệng dì giúp việc Cố Doãn Doãn mới biết, căn biệt thự này Lục Triết Tần mới mua khi Lục phu nhân nói cô và anh phải về ở chung. Ngoài căn biệt thự mà Cố Doãn Doãn đang sinh sống, thì người đàn ông còn có căn biệt thự có giá khác. Hàng ngày Lục Triết Tần đều cùng con trai riêng về bên đó sinh hoạt, còn cuối tuần anh miễn cưỡng cùng quay trở về bên này là vì có Lục phu nhân ghé qua chơi.
Cố Doãn Doãn biết, người đàn ông sinh sống riêng ở căn biệt thự đó là vì nơi đấy đang lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của người vợ quá cố của anh, chính vì vậy anh không thể vứt bỏ tình cảm đó được.
Nhưng việc hai người không chung sống cùng nhau đã bị Lục phu nhân phát hiện ra. Không muốn mẹ mình làm căng vụ này, Lục Triết Tần bất đắc dĩ để Cố Doãn Doãn về căn biệt cũ của mình sinh sống, nhưng anh lại có một quy định, cô có thể tuỳ ý sinh hoạt, ra vào bất cứ phòng nào mà mình thích, nhưng tuyệt đối không được bước chân lên tầng ba, dù chỉ là nửa bước.
Cố Doãn Doãn đâu phải là một đứa ngốc, nghe người đàn ông nói vậy cô liền hiểu ra anh ta không muốn cho cô nhìn thấy di ảnh của người vợ quá cố cũng giống như kỉ niệm đẹp mà cô ấy để lại vẫn đang còn tồn tại trong lầu ba.
Mọi thứ đều diễn ra một cách êm đẹp, ngày thì đi làm, tối đến ba người đều gặp nhau tại bàn ăn. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Cố Doãn Doãn, con trai riêng của người đàn ông cũng dần thích nghi được cuộc sống của thằng bé có sự xuất hiện của cô. Mặc dù mối quan hệ giữa Cố Doãn Doãn và thằng bé rất tốt, và cô cũng rất hiểu Lục Triết Đông, nhưng thằng bé chỉ gọi cô một tiếng “cô” chứ không gọi cô là “dì” hay là “mẹ”. Thằng bé vẫn kiệm lời như ngày nào, mỗi lần nói ra nó đều dùng những từ vắn tắt nhất có thể nhưng vẫn để người nghe hiểu được nó đang muốn gì.
Cố Doãn Doãn để ý, mỗi lần thằng bé ở cùng với Lục Triết Tần hay là rời khỏi mấy căn phòng tầng ba, tâm trạng của nó đều phấn khởi, cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn. Nhưng trạng thái đó chỉ diễn ra trong chốc lát, sau đó lại trở về vị trí ban đầu.