Chương 63
Hiện giờ trong đầu cậu chỉ văng vẳng câu nói ngày hôm qua của Nguyễn Ôn Tịch.
Anh, bốn năm trước đã bắt đầu thích em.
Anh biết em vẫn chưa nhận thức rõ về tình cảm của bản thân, hơn nữa hiện tại em còn chưa biết rõ về con người thật của anh, thế nên trước khi em có thể cho mình một đáp án cụ thể thì không cần phải vội vàng trả lời anh.
Nhưng nếu em đã biết tình cảm của anh, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn là bạn cùng phòng với em nữa, mà sẽ là người theo đuổi chính thức của em.
Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em có đáp án của riêng mình.
Giọng nói dịu dàng, rõ ràng từng chữ vọng bên tai Hứa Tề Tư, cậu muốn tìm ra một chút chứng cứ chứng minh anh đang nói giỡn, nhưng mỗi lần nhớ lại, sẽ hiện lên trong đầu cậu gương mặt nghiêm túc và kiên định của Nguyễn Ôn Tịch.
Thật sự không phải nói đùa…..
Nhưng cậu đáng giá để một người ưu tú như Nguyễn Ôn Tịch thích thầm tận bốn năm sao?
Hứa Tề Tư chỉ cảm thấy đầu óc mình lộn xộn ngổn ngang, suy nghĩ từ từ chuyển về ba tháng trước, rồi lại bất giác nhớ tới cái đêm của bốn năm trước.
Hứa Tề Tư không nhớ rõ lúc ấy cậu và Nguyễn Ôn Tịch đã nói gì, chỉ nhớ ban đầu là Nguyễn Ôn Tịch tiếp cận trước, sau đó dần dần dẫn dắt cậu vào cuộc trò chuyện.
Đối với cậu mà nói thì buổi tối hôm đó quả thật là một buổi tối khá tốt.
Có điều cậu vẫn không hiểu cậu có cái gì đáng để Nguyễn Ôn Tịch thích sao?
Hứa Tề Tư ôm đầu gối, cuộn mình vào một góc giường, suy nghĩ càng ngày càng loạn.
Vòng quan hệ của cậu rất nhỏ, kinh nghiệm xã giao thì càng không nói đến, Nguyễn Ôn Tịch chính là người bạn chân chính đầu tiên của cậu….Thậm chí cậu còn không biết mối quan hệ của cậu với Mạc Nghiêm Tường và Lâm Khả Thiến có tính là bạn bè không nữa?
Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em có đáp án của riêng mình.
Câu nói cuối cùng của Nguyễn Ôn Tịch lại lần nữa vang lên trong đầu, Hứa Tề Tư bất giác cuộn mình thu người lại.
Mình thích Nguyễn Ôn Tịch sao?
……..không biết nữa.
Cậu không biết tình cảm của mình đối với Nguyễn Ôn Tịch là gì.
“Tiểu Thất!”
Đột nhiên có một âm thanh cao vút kéo lại suy nghĩ của Hứa Tề Tư, cậu giật mình ngửa đầu thì thấy Hứa Tề Hiền không biết khi nào đang ngồi ở mép giường.
Thấy cậu cuối cùng cũng phản ứng, Hứa Tề Hiền lo lắng hỏi:
“Tiểu Thất, em không sao chứ? Từ lúc về nhà thì em như mất hồn mất vía, đã xảy ra chuyện gì à?”
Ánh mắt Hứa Tề Tư lóe lên, nhưng trả lời: “Không, không có gì…..”
“Tiểu Thất.” Hứa Tề Hiền nghiêm túc gọi, “Không phải một nhà chúng ta đã nói sẽ thẳng thắn với nhau sao? Nếu xảy ra chuyện gì, anh hy vọng em đừng giấu một mình trong lòng, cả nhà sẽ rất lo cho em.”
Tuy đã thẳng thắn với mọi người trong nhà, nhưng sau khi nói ra xong liền quay trở lại Phương Thơ hoa viên nên thời gian cậu ở với mọi người trong nhà không nhiều lắm, nhất thời cậu chưa kịp thích ứng.
Hứa Tề Tư do dự một hồi, cuối cùng mới thả lòng nói:
“Là, là chuyện liên quan tới anh Ôn Tịch……”
Hứa Tề Hiền nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Cậu ta bắt nạt em?”
Hứa Tề Tư vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải đâu. Là tối qua anh ấy, anh ấy…….nói thích em.”
“Cậu ta tỏ tình rồi?” Hứa Tề Hiền nhăn mày, không có chút mảy may ngạc nhiên, “Nhanh vậy?”
Lúc này đầu óc Hứa Tề Tư loạn cào cào, không để ý tới lời lẩm bẩm của Hứa Tề Hiền. Cậu đem chuyện ngày hôm qua kể cho Hứa Tề Hiền nghe, cả chuyện Nguyễn Ôn Tịch thừa nhận đã thích cậu từ bốn năm trước.
Hứa Tề Hiền nghe xong, vẻ mặt mới bớt nhăn nhó lại, hỏi:
“Kia, vậy tiểu Thất có cảm giác gì với Nguyễn Ôn Tịch không?”
Hứa Tề Tư buồn bã lắc đầu: “Em không biết. Em không biết như thế nào mới gọi là thích, em cũng không biết tình cảm của em đối với Nguyễn Ôn Tịch là gì…”
Nếu là người khác thì đã sớm phân biệt được đâu là yêu và ghét, nhưng vấn đề này đặt trên người Hứa Tề Tư thì lại là một thứ xa lạ chưa chạm tới.
Trước kia cậu quá thu mình, xét về mối quan hệ giữa người với người thì cậu là mảnh giấy trắng đã bị ô nhiễm. Cái gì cậu cũng không hiểu, hệt như tờ giấy trắng còn chưa kịp nhuốm những sắc thái rực rỡ như ‘tình bạn’ thì sao có thể cùng một lúc mà thích nghi với level mới như ‘tình yêu’ được.
Thấy tinh thần em trai nhà mình sa sút, Hứa Tề Hiền đau lòng xoa đầu cậu:
“Thế nên tiểu Thất lo thất thần sáng giờ là vì suy nghĩ về chuyện này sao?”
Hứa Tề Tư khẽ gật đầu.
Hứa Tề Hiền kiên nhẫn dẫn lối cho cậu: “Vậy khi tiểu Thất nghe cậu ta tỏ tình xong, tâm trạng lúc đó như thế nào?”
Hứa Tề Tư suy nghĩ, rồi mới trả lời: “Kinh ngạc, càng có chút khó tin.”
Hứa Tề Hiền: “Chỉ có hai cảm giác này thôi sao?”
“Ừm.” Hứa Tề Tư siết chặt tay, nửa cúi đầu đáp:
“Bởi vì em cảm giác…..em của bốn năm trước có cái gì đáng để người ưu tú như anh Ôn Tịch thích. Hơn nữa, ngày đó em và anh ấy gặp nhau cùng lắm chỉ giao lưu nói chuyện phiếm vài câu.”
Nghe đến đây, Hứa Tề Hiền nhớ lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Nguyễn Ôn Tịch trên sân thượng. Khi đó hắn nghe Nguyễn Ôn Tịch nói đã nhất kiến chung tình với Hứa Tề Tư ở buổi tối lễ trưởng thành năm đó.
Tâm trạng Hứa Tề Hiền trở nên thật vi diệu, an ủi Hứa Tề Tư:
“Người đơn thuần đáng yêu như em không nhiều lắm, cậu ta gặp em sau đó thích em là chuyện bình thường.”
Hứa Tề Tư không trả lời, vẫn còn đang vướng trong mớ suy nghĩ lộn xộn của bản thân.
Hứa Tề Hiền vòng trở lại chủ đề chính, lời nói ra thấm thía từng chữ:
“Cảm giác thích một ai đó kỳ thực là cảm nhận riêng của từng người, mỗi người đều có một cảm nhận khác nhau. Anh không có cách nào có thể diễn đạt rõ ràng cho em được. Nhưng nếu em thật sự thích một người, muốn cùng người đó ở bên nhau mãi mãi, khi nhắc tới người đó em sẽ không tự chủ mà cảm thấy rất vui, hơn nữa sẽ không kìm được cảm giác muốn tiếp xúc thân cận, muốn tiến thêm một bước gần gũi với người đó.”
“Đại khái là vậy đi. Có điều những điều trên không phải là hoàn toàn chính xác, chủ yếu là dựa vào cảm xúc và phán đoán của em.”
Hứa Tề Hiền gãi gãi mặt, vẻ mặt không được tự nhiên nói.
Ở bên ngoài hắn luôn giữ hình tường nghiêm túc lạnh lùng, tuy cũng đã có đối tượng nhưng mà thảo luận chuyện này với em trai nhà mình thì có hơi……ngượng.
Nhưng Hứa Tề Tư lại nghe rất nghiêm túc, còn dựa theo lời anh cả nói mà tự hỏi bản thân.
Nếu hỏi cậu có muốn cùng Nguyễn Ôn Tịch ở bên nhau mãi mãi hay không, đáp án chính là có. Khi nhắc tới Nguyễn Ôn Tịch, tâm trạng của cậu luôn cảm thấy rất vui.
Nhưng không kìm được muốn thân cận, muốn tiến thêm một bước với Nguyễn Ôn Tịch…..hình như là chưa có.
Cậu luôn cảm thấy hình thức ở chung hiện tại khá tốt, cũng không biết còn có thể tiến thêm một bước là cái gì.
Hứa Tề Tư ủ rũ đáp: “Hình như em không biết…..”
Thấy thế, Hứa Tề Hiền suy nghĩ chốc lát, lại thay đổi phương thức khác:
“Vậy em đã từng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối lời tình cảm của Nguyễn Ôn Tịch chưa?”
“Em…….”
Hứa Tề Tư há miệng nhưng không phát ra âm thanh, nghĩ đến chuyện mình từ chối tình cảm thì Nguyễn Ôn Tịch sẽ rất đau lòng, một lúc sau cậu mới nhỏ giọng đáp:
“Em chưa từng nghĩ tới.”
Hứa Tề Hiền: “Vậy em có muốn tiếp nhận tình cảm của cậu ta không?”
Hứa Tề Tư vẫn rũ mắt: “Em…….em không dám……..”
Từ hai câu hỏi trên, Hứa Tề Hiền phỏng đoán: .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đợi Được Tình Yêu
2. Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên
3. Ship Bạn Trai Xuống Âm Phủ
4. Trò Chơi Con Ma
=====================================
“Chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ từ chối tình cảm, hẳn là em cũng có chút để ý đến cậu ta. Chẳng qua là ‘thích’ của em có lẽ chưa tới mức như là của cậu ta.”
Hay có thể nói, là do em quá ngây thơ nên căn bản chưa nhận ra được tình cảm của bản thân.
Xuất phát từ tâm tư riêng, Hứa Tề Hiền không có đem câu cuối nói ra.
Có một số việc phải dựa vào chính bản thân mình chậm rãi tìm ra câu trả lời thích hợp.
Hứa Tề Hiền lại nắm lấy bả vai Hứa Tề Tư: “Những việc này thực ra không gấp, nếu Nguyễn Ôn Tịch nói cho em thời gian suy nghĩ nghiêm túc thì em có thể dùng thời gian đó để hiểu thêm về con người của cậu ta, sau đó lựa chọn như thế nào là do bản thân em.”
Hứa Tề Tư nghe hắn nói, suy nghĩ dần lắng đọng xuống.
Cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng gật đầu đáp:
“Em hiểu rồi, cảm ơn anh cả. Em sẽ dùng thời gian bảy ngày để nghiêm túc suy nghĩ.”
Nghe chữ ‘bảy ngày’, Hứa Tề Hiền ho nhẹ để che dấu cảm xúc nghẹn lời:
“À đúng rồi, anh định lên nói với em thu dọn một chút rồi chuẩn bị đi, nhớ đem theo giấy tờ tùy thân, còn những thứ lặt vặt khác có thể tới nơi rồi mua sau.”
Hứa Tề Tư thông suốt, tâm tình vực dậy lần nữa gật đầu đáp, chuẩn bị đi thu dọn đồ.
Hứa Tề Hiền cũng không ở lại làm phiền cậu nữa, một lần nữa dặn dò thời gian xong liền xuống lầu.
Khi Hứa Tề Tư đã dọn xong đồ đạc, lần cuối cùng xác nhận xem có bỏ quên gì không thì tầm mắt đụng phải con mèo bằng sứ nhỏ trên bàn, môi khẽ mím lại, cuối cùng vẫn cất con mèo vào cái túi đeo trên người.
Mới đầu còn phiền lòng vì phải cách Nguyễn Ôn Tịch đến bảy ngày, giờ đây cậu lại cảm thấy may mắn vì còn có bảy ngày để bình tĩnh suy nghĩ.
Ít nhất là bảy ngày sau…..hẳn là cậu có thể bình tĩnh đối diện với Nguyễn Ôn Tịch chăng?
Hứa Tê Tư không quá chắc chắn, nhưng rồi quyết định không nghĩ nữa. Thấy thời gian đã đến, cậu cùng cả nhà cùng nhau ra sân bay.
Ngày Trừ Tịch, mọi người đã an vị trong nhà nên trong sân bay không quá nhiều người, cả nhà bọn họ thuận lợi lên máy bay, ba tiếng sau đã có mặt ở trấn S.
Lúc này là bốn giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn đang hừng hực ấm áp.
Trấn S cũng được xem là trấn cổ tương đối nổi tiếng, lúc này ở đây có không ít người đến du lịch, trong sân bay nhân viên lui tới tấp nập.
Ngoài ra, một số cửa hàng bán đặc sản cũng đang rất náo nhiệt.
Hứa Tề Tư đã quen với việc nghĩ như thế nào là bản thân tự động làm như thế ấy. Lần đầu tiên tới nơi này, đâu đâu cũng thấy lạ nên kéo vali đi xung quanh xem những cửa hàng.
Kết quả đợi cậu nhận ra thì phát hiện mình đã lạc cả nhà rồi, chung quanh toàn là người xa lạ tất bật tới lui.
A……
Quên xem đường rồi.
Hứa Tề Tư mở điện thoại lên, trong group vẫn không có tin nhắn gì, chắc là mọi người vẫn chưa phát hiện cậu bị lạc.
Bình thường cậu theo thói quen đi sau cùng, tuy luôn im lặng nhưng chưa bao giờ tự ý đi lung tung.
Cũng may là Hứa Tề Hiền đã gửi định vị khách sạn trước, cậu chỉ cần trực tiếp tới là được.
Hứa Tề Tư lục tìm lại lịch sử trò chuyện, theo định vị đi ra cổng sân bay.
Nhưng còn chưa tới nơi, cậu liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc kèm theo chút kinh ngạc.
“Tiểu Thất?”
Hứa Tề Tư ngẩn ra, quay đầu liền thấy cái người mà ban sáng vừa nhắc tới đang bình tĩnh đứng cách đó không xa.
“Anh Ôn Tịch?”
– ———✿byhanako❀———-