Chương 121: Người Người Đều Nghi Ngờ
Dạ Thiên Lan thậm chí có chút buồn bực, lần đầu tiên thu đồ đệ, lại bị không nhìn tới?
– Ai theo giúp ta tiến vào Ân Oán Tràng?
Khương Nghị hành lễ với Dạ Thiên Lan, ở trước mặt tông môn tử đệ, hắn không thể để cho tông chủ mất mặt mũi.
– Cổ La, Lưu Ba, Văn Ngạn, còn có Từ Dương Thạc. Văn Ngạn, Từ Dương Thạc là ngũ phẩm linh văn, Cổ La, Lưu Ba đều là lục phẩm linh văn, sẽ dốc toàn lực bảo đảm an toàn cho ngươi.
Dạ An Nhiên kỳ thật cũng không nguyện ý để Cổ La và Lưu Ba đi.
Thiên phú hai người này rất cao nhưng thái độ xử sự cũng rất bảo thủ.
Nhưng bọn hắn đã chủ động đưa ra thỉnh cầu, còn làm rất nhiều cam đoan, nên nàng mới đáp ứng.
Huống chi, Kim Cương tông và Thiên Cương tông mang theo khí thế hung hung, nàng cũng cần cường giả như Cổ La giúp đỡ Khương Nghị.
Khương Nghị nhìn bọn người Cổ La, nhẹ gật đầu, không nói thêm cái gì.
– Xuất phát.
Dạ Thiên Lan chỉ lên trời, Thanh Ưng khổng lồ xoay một vòng trêи không trung gào thét hạ xuống, cuốn lên cuồng phong mãnh liệt.
– Tông chủ ngài cũng đi?
Cổ La khẽ nhíu mày, sắc mặt đám người Lưu Ba sau lưng rõ ràng có biến hóa.
– Đây là lần đầu tiên Khương Nghị đối mặt La Phù Thập Bát Tông, ta làm sư tôn sao có thể không trình diện. Các ngươi chỉ cần hết sức bảo hộ Khương Nghị, sau khi trở về, ta tất có trọng thưởng.
Ân Oán Tràng, phạm vi một trăm dặm, núi nhỏ như rừng, cây già cứng cáp, sông lớn lao nhanh mà qua.
Nơi này quanh năm bị mê vụ nồng hậu dày đặc bao phủ, do cường giả Ngọc Đỉnh tông tự mình trấn thủ, nghiêm cấm bất kỳ kẻ nào tiến vào. Chỉ có hàng năm thời kỳ đặc biệt mới mở ra phong ấn, tiếp nhận đệ tử các phái trong La Phù tranh giành.
Khi Dạ Thiên Lan tự mình mang theo bọn người Khương Nghị đến nơi này đã đưa tới oanh động không nhỏ.
Các tông khác cơ bản đều là mấy vị trưởng lão tự mình dẫn đội, cực ít sẽ có tông chủ đích thân tới. Nhất là ‘Thập Bát Tông La Phù’ – đại tông tôn quý hiếm lại cường thế.
Bất quá, thời điểm khi mọi người nhìn thấy tông chủ Kim Cương tông, đều ý thức được chuyện gì.
Sân bãi náo nhiệt liên miên bỗng an tĩnh lại, mọi người tràn đầy phấn khởi nhìn qua bọn hắn.
– Xin mời Ngọc Đỉnh tông làm chứng, năm nay Ân Oán Tràng cần giải quyết một trận ân oán giữa Kim Cương tông và Thiên Sư tông. Nếu như Khương Nghị có thể còn sống đi ra khỏi Tu La tràng, Kim Cương tông ta cam nguyện dâng lên hai tòa mỏ lớn tinh thạch. Nếu như Khương Nghị chết trong Tu La tràng, Thiên Sư tông cần chuyển giao hai tòa mỏ lớn tinh thạch cho Kim Cương tông
Tông chủ Kim Cương tông – Kim Bất Hoán cưỡi một đầu cự lang toàn thân đen kịt, ánh mắt như đao, tư thái buông thả, cao giọng hướng trưởng lão Ngọc Đỉnh tông xin chỉ thị.
Bọn người Đại trưởng lão Bùi Vân Hải lạnh lùng nhìn một đoàn người Dạ Thiên Lan, Kim Cương tông lần này tới rất nhiều cường giả, chỉ cần Khương Nghị vừa chết, bọn hắn lập tức sẽ đi tiếp quản hai tòa quặng mỏ của Thiên Sư tông.
– Hai tòa quặng mỏ? Kim Cương tông điên rồi!
– Bọn hắn vừa ném đi một tòa, lại lấy ra đến hai tòa? Lúc nào quặng mỏ trở thành trò đùa như thế!
– Đây cũng là một trận đánh cược lớn nhất trong Ân Oán Tràng bao năm qua.
– Các ngươi nhìn xem, đó là… Nhậm Thủy Hàn? Trách không được Kim Cương tông tự tin như vậy!
– Nàng vậy mà không có đột phá, xem bộ dáng là đang cố ý áp chế cảnh giới.
– Nhậm Thủy Hàn của Kim Cương tông, còn có Mộ Dung Thượng của Thiên Cương tông đều là ngoan nhân, xem ra Kim Cương tông và Thiên Cương tông đang hợp tác với nhau.
– Khương Nghị chết chắc!
– Thiên Sư tông sẽ tiếp nhận sao?
– Ai là Khương Nghị, từ đâu xuất hiện!
Khương Nghị chú ý tới Nhậm Thủy Hàn trong Kim Cương tông.
Đây là một nữ hài nhìn qua giống như băng tuyết, không chỉ có da thịt trắng tuyết, tóc dài tới eo đều là màu trắng.
Một thân tuyết y giống như tảng băng hiện ra hàn quang, cả người đứng ở nơi đó không nhúc nhích, như là băng điêu.
Hai mắt nàng tinh tế, bờ môi đơn bạc, không thể nói là xinh đẹp nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng đặc biệt.
– Nàng chính là Nhậm Thủy Hàn, mới mười hai tuổi, thiên tài mạnh nhất thế hệ này của Kim Cương tông, cũng là đệ tử Đại trưởng lão Bùi Vân Hải tự mình tuyển nhận. Vừa mới bắt đầu là lục phẩm Băng Tuyết văn, sau này vậy mà xuất hiện Phong linh văn, phát sinh dị biến. Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, nghe nói, nàng kém chút tiến vào Thánh linh văn.
Dạ An Nhiên nhẹ giọng giới thiệu, phẩm cấp linh văn mặc dù không bằng Khương Nghị, lại có thể sinh ra trình độ áp chế nhất định đối với hỏa văn của Khương Nghị
– Tên kia đâu?
Khương Nghị vừa nhìn về phía Thiên Cương tông, một thiếu niên toàn thân khí tức trầm ổn ôm hai tay trước ngực, khóe miệng cười lạnh nhìn Khương Nghị.
– Mộ Dung Thượng, thân đệ đệ Mộ Dung Xung, cũng là Thú linh văn! Lục phẩm, mãng (rắn) loại linh văn. Nhất mạch song thú văn, cũng đều là lục phẩm, cái này khiến địa vị huynh đệ bọn họ ở trong Thiên Cương tông vô cùng cao, cũng rất nổi danh trong toàn bộ La Phù sơn mạch. Còn có, tình huống giữa hắn và Nhậm Thủy Hàn không sai biệt lắm, đều sớm đã có cơ hội đột phá nhưng vẫn cố ý ép đến bây giờ, là vì Kim Tủy Đan của Ngọc Đỉnh tông.
Trong lúc Dạ An Nhiên giới thiệu, Dạ Thiên Lan đã đi đến chỗ Ngọc Đỉnh tông nơi đó, cùng Kim Bất Hoán ký xuống huyết thư, xác định vị trí tinh quáng đặt cược.
– Hai tòa quặng mỏ, cược sinh tử của một người?
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông thu huyết thư, ánh mắt quái dị nhìn Dạ Thiên Lan.