Chương 120: Mở Màn, Ân Oán Tràng
Cổ La mặc dù rất xoắn xuýt, nhưng vẫn hạ quyết tâm.
Hắn phải dùng phương thức của mình bảo hộ Thiên Sư tông, không thể dung túng Dạ An Nhiên làm xằng làm bậy.
– Ân Oán Tràng có quy củ, mỗi tông nhiều nhất có thể đi vào năm đệ tử. Tính cả Khương Nghị cùng ngươi, còn lại ba danh ngạch, ngươi có nắm chắc khống chế?
– Ngươi không cần phải để ý đến ta, một mực cam đoan giết Khương Nghị.
– Ngu xuẩn.
Mộ Dung Xung nhìn bóng lưng Cổ La rời khỏi, hừ một tiếng, nói với người bên cạnh:
– Thông tri Kim Cương tông. Đưa người của ta vào đi, chơi như thế nào, phải xem bọn hắn.
Khương Nghị ngồi trong đình viện, ngồi xếp bằng minh tưởng, tìm hiểu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền trong đầu, đạo thú quyền thứ hai.
Cự Tượng Quyền!
Hổ Khiếu Quyền có được lực bộc phát cường đại, mà Cự Tượng Quyền thì có được lực trùng kϊƈɦ phá hủy hết thảy. Nhưng phương thức ngưng tụ và trình độ phóng thích của hai bộ quyền pháp đều có sự bất đồng rất lớn.
Sau khi Khương Nghị cẩn thận nghiên cứu liền chạy tới Dược sơn cạnh chủ phong.
Nói là Dược sơn, nhưng thật ra là một mảng sơn lĩnh rất lớn, chập trùng lên xuống trọn vẹn tám đỉnh núi, mà lại dùng pháp trận kiến tạo ra hoàn cảnh khác biệt.
Từ xa nhìn lại, kỳ quang lượn lờ, mê vụ bốc hơi, mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
– Thiên Sư tông mặc dù thế yếu nhưng nội tình rất đủ.
Khương Nghị cảm khái, đi tới trong thạch điện Dược sơn trước mặt:
– Ta muốn chút Ngọc Tượng Quả!
– Ngươi là Khương Nghị?
Một tiếng kinh hô vang lên trong thạch điện, ánh mắt các đệ tử đều đồng loạt tụ tới, thạch điện lớn như vậy đều yên lặng.
– Nơi này có Ngọc Tượng Quả không?
– Có!! Có có có!
Một nữ đệ tử xinh đẹp đáng yêu chạy tới, ngạc nhiên đánh giá hắn.
– Ta có thể gọi ngươi Khương Nghị sư huynh không?
– Gọi sư đệ là được rồi.
– Như vậy sao được, ngươi là đại đệ tử của tông chủ.
– Cái này… Cũng được.
– Ngươi ngày đó quá lợi hại, vậy mà có thể đánh bại đám phách lỗi Kim Cương tông kia. Ta gia nhập Thiên Sư tông hai năm, còn lần đầu tiên nhìn thấy Kim Cương tông chật vật như vậy.
Các đệ tử xung quanh khác đều tụ tới, kϊƈɦ động nghị luận trận tranh tài ngày đó.
Đột nhiên xuất hiện nhiệt tình để Khương Nghị rất không thích ứng, bất quá lúc hắn đang nghĩ biện pháp thoát thân, trong thạch điện đột nhiên yên tĩnh trở lại.
– Cổ La sư huynh tới.
Rất nhiều người nhìn thiếu niên oai hùng trước cửa điện, âm thầm nhếch miệng, thối lui đến bên cạnh.
Mặc dù Khương Nghị trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, địa vị trong lòng chúng đệ tử vẫn còn không bằng Cổ La.
– Ngươi đột phá đến cửu trọng thiên rồi?
Cổ La đi đến bên cạnh Khương Nghị, đang muốn nhắc nhở hắn mau chóng đột phá, không nghĩ tới hắn vậy mà đã đột phá.
Trách không được mấy ngày nay một mực không có gặp được hắn, nguyên lai là bị tông chủ bí mật mang đi nuôi dưỡng.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy chua xót.
Dựa vào cái gì?!
– Cổ La sư huynh muốn chỉ giáo?
– Ngươi nếu là cửu trọng thiên liền có tư cách tiến vào Ân Oán Tràng. Ta sẽ hướng tông chủ xin chỉ thị, cùng đi với ngươi.
– Không cần phiền phức Cổ La sư huynh, Dạ An Nhiên sẽ an bài.
– Ta thích hợp nhất! Không cần lo lắng, mặc dù ta không thích ngươi, nhưng ta càng coi trọng Thiên Sư tông. Danh ngạch tiến vào Ân Oán Tràng, còn có ta.
Cổ La không nói thêm nữa, rời khỏi thạch điện.
– Khương Nghị sư huynh, ngươi phải vào Ân Oán Tràng?
Đệ tử xung quanh kinh ngạc nhìn Khương Nghị khi biết hắn sẽ tới nơi có thể mất mạng kia.
Khương Nghị chậm rãi gật đầu, giờ khắc này lại nhớ tới lời Dạ An Nhiên nói kia.
Cầm hai tòa quặng mỏ làm tiền đặt cược?
Đây cũng không phải chỉ là lấy máu đơn giản như vậy, mà là lột da đào thịt!
Nói rõ Kim Cương tông có niềm tin tuyệt đối!
Tuyệt không chỉ là hợp tác đơn giản với Thiên Cương trêи mặt nổi như vậy.
Bọn hắn, có ám chiêu!
Khương Nghị mỉm cười hỏi đệ tử bên cạnh:
– Ngọc Tượng Quả ở nơi nào vậy?
– Nơi này có hàng tồn, nếu như không đủ, tòa Dược sơn thứ ba còn có rất nhiều.
Một vị đệ tử nhiệt tình dẫn Khương Nghị đi vào trong thạch điện.
Khương Nghị không khách khí lấy đi tất cả Ngọc Tượng Quả trong thạch điện.
Loại linh quả này có thể tăng cường thể chất, cường kiện xương cốt, nhưng công hiệu rất bá đạo, không nên dùng nhiều, cho nên trong thạch điện cất giữ rất nhiều, trọn vẹn hơn sáu mươi quả.
Khương Nghị chưa có trở lại đình viện mà chui vào nơi núi rừng sâu xa.
Lần lượt phóng thích hỏa diễm mãnh liệt không ngừng ngưng tụ. Từ hỗn loạn đến thành hình, từ gào thét đến bạo tẩu.
Sau tám ngày.
– Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Nghị cuồng dã cất bước, liệt diễm sôi trào lên trời mười mét, kim quang chói mắt, nhiệt độ cao thiêu đốt bầu trời, cùng với tiếng oanh minh ù ù, một đầu cự tượng khổng lồ ầm vang thành hình, hùng tráng uy mãnh, sinh động như thật.
Cự tượng đạp tan mặt đất, như đàn voi chân thực đang tiến đến, giơ cao ngà và vòi lên.
Ầm ầm!!
Liệt Diễm Cự Tượng va chạm vào vách núi, đá vụn bắn tung toé, vết nứt lan tràn, liệt diễm cuồn cuộn thuận thế mà lên, ngay sau đó là một tiếng đinh tai nhức óc, cự tượng nổ tung, vách núi lan tràn đầy vết nứt sau đó ầm vang nổ tung.
Khương Nghị thở hổn hển, hài lòng nhìn lỗ lớn rộng vài chục thước phía trước.
Tuy nhiên, còn chưa đủ!
Tốc độ cô đọng Cự Tượng Quyền quá chậm, rất không thực dụng.
Khương Nghị ăn vào một viên linh đan, điều tức một hồi, lần nữa vọt vào rừng rậm nguy hiểm.
Săn giết mãnh thú!
Luyện chế huyết đan linh đan hồn đan!
Tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Thời điểm Tu La tràng mở ra còn lại một ngày, Khương Nghị về tới Thiên Sư tông.
Đám người Dạ An Nhiên, Cổ La đã chờ ở nơi đó.
– Chuẩn bị xong rồi?
Dạ Thiên Lan có chút hứng thú đối với tiểu gia hỏa này