Chương 2594 Thật sự là quá đáng sợ.
Thân thể mềm mại của Hướng Vãn Tình trở nên căng cứng, gương mặt đỏ lên, lại gắt gao cắn chặt răng, không có kêu than nửa tiếng.
Thiên Hậu nói:
– Đều đã kiên trì tới bây giờ. Vậy sao không thể nhịn thêm một chút, nghe ta mấy câu?
Tru Thiên Thần Tôn bỗng nhiên vung Hướng Vãn Tình lên, nện vào trong thạch điện.
– Nếu như không thể để cho ta hài lòng, hôm nay ta đánh cược hết thảy, cũng muốn giết ngươi!!
Thiên Hậu bước về phía trước mấy bước, đưa tay đè phía sau lưng Hướng Vãn Tình lại, thuận thế dẫn nàng ra phía sau, để nàng bình ổn rơi xuống.
Chu Phục Sinh khẩn cấp chạy theo sau đến, Tru Thiên Thần Tôn đã kéo lấy thạch điện, xuyên qua con đường.
Con đường lập tức khép kín, ngăn bọn người Chu Phục Sinh ở bên ngoài.
– Thế giới Hỗn Độn ở chỗ này sao?
Chu Phục Sinh không có tới gần, cảnh giác thần điện ở trước mặt cùng hư không xung quanh.
– Nhanh tra ngay!
Chu Nguyên Bá hét lớn.
– Đúng đúng đúng.
Không Võ của Xích Thiên lập tức ẩn vào hư không.
Trong hư không mênh mông, ngoại trừ Tru Thiên đại trận xông tới kiếm khí lạnh thấu xương ra, cũng không có bất kỳ làn sóng không gian nào cả.
Nhưng bọn hắn không dám khinh thường, sau khi lặp đi lặp lại tìm kiếm mới trở lại bên ngoài:
– Thế giới Hỗn Độn không có ở nơi này.
– Không ở đây?? Rốt cuộc Thiên Hậu đang giở trò quỷ gì?
Chu Nguyên Bá càng cảnh giác.
– Không có đánh lén như mong muốn, ngược lại còn tự nguyện bị bắt. Thế giới Hỗn Độn không có ở Thượng Thương cổ thành, cũng không đến tập kích Tru Thiên Thần Điện.
Chu Phục Sinh thực sự không nghĩ ra.
Chuyện này không bình thường, rất không bình thường.
Bùi Tu Nghiệp đột nhiên nói:
– Thế giới Hỗn Độn có thể đã bôn tập Xích Thiên hoàng thành rồi hay không?
Chu Nguyên Bá cau mày:
– Bọn người Đông Hoàng Toại đều đã đi qua, nếu như lại có Man Hoang Chiến tộc phối hợp, rất có thể mục tiêu thật sự của bọn hắn chính là Xích Thiên hoàng thành.
Chu Phục Sinh cau mày, nhiều lần lắc đầu:
– Không đúng!! Tư thái của Thiên Hậu rất không đúng!! Ta đã thấy nàng trưởng thành, ta cũng đã chứng kiến nàng phụ tá Khương Phàm chinh chiến Thương Huyền cùng quật khởi tại Thiên Khải, đây không phải là Thiên Hậu mà ta biết, mấy ngày nay nàng rất khác thường, nguyên nhân khác thường tất nhiên là đang nổi lên một trận âm mưu lớn.
– Chúng ta nên làm sao bây giờ?
Chu Ngạo Hoàng nắm chặt nắm đấm, bố trí tỉ mỉ một trận sát cục, chẳng những không có phóng xuất ra, ngược lại còn bị nắm cái mũi vừa đi vừa về loạn chuyển, loại cảm giác này thật sự là hỏng bét.
– Nhìn không thấu! Chúng ta không thể ở lại nơi này, lập tức trở về thần triều!!
Chu Phục Sinh không phải người lỗ mãng, nhất là giao đấu với loại cuồng nhân mưu lược như Thiên Hậu đây, nếu nhìn không rõ tình huống cục diện, đầu tiên cần phải làm là ‘dừng tổn hại’, phải bảo đảm bọn hắn bình yên vô sự, bảo đảm thần triều bình yên vô sự.
– Có thể Tru Thiên Thần Điện nơi này…
Bùi Tu Nghiệp gắt gao nắm chặt nắm đấm, hắn tức giận đến mức trên mặt đều nổi lên gân xanh.
– Bây giờ hắn đã bị Thiên Hậu ‘dắt mũi’, chúng ta không thể chi phối quyết định của hắn. Rời khỏi nơi này trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn.
Chu Phục Sinh rất muốn đi bàn bạc lại, nhưng, bây giờ quyền chủ động đã bị Thiên Hậu cầm lấy, nếu như lại kiên trì ở lại, một khi Thiên Hậu xúi giục được Tru Thiên Thần Điện, bọn hắn sẽ gặp phải nguy hiểm.
– Thế nhưng…
Chu Nguyên Bá vừa muốn kiên trì, lại bị ánh mắt bén nhọn của Chu Phục Sinh tiếp cận:
– Ngươi tin một khi hai bên bọn hắn liên hợp, việc đầu tiên nữ tử Hướng Vãn Tình kia làm sẽ là viết tên các Thánh Hoàng các ngươi xuống giấy vàng, Sát Sinh Tiễn của tổ sơn sẽ một mực đánh các ngươi cho đến khi thần hồn câu diệt hay không!
Đám người Chu Nguyên Bá giãy dụa thật lâu, gian nan ngừng xúc động lại.
Bên trong Tru Thiên Thần Điện.
Tru Thiên Thần Tôn chỉ ném bọn người Thiên Hậu tới khu ngoại điện, sau đó bọn hắn lui vào bên trong điện.
Loại tư thái khẩn trương này để bọn hắn cũng tự mình cảm thấy hổ thẹn, nhưng vì lý do an toàn, bọn hắn không thể không giữ vững cảnh giác tuyệt đối.
Thiên Hậu rút dùi nhọn phong ấn trên người ra, vừa khép lại vết thương, vừa nói:
– Hiệp nghị trước đó vẫn luôn hữu hiệu. Đợi tương lai bôn tập Xích Thiên Thần Triều, chúng ta sẽ giao cho các ngươi ba phần năm thần vật. Đây là cam đoan của ta, cũng là cam đoan của Khương Phàm. Thương Huyền đại lục tương lai, chúng ta cũng nguyện ý cùng các ngươi dắt tay, nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải xâm lấn.
Sắc mặt Tru Thiên Thần Tôn hơi chậm lại, trầm giọng nói:
– Ta muốn biết, bây giờ các ngươi là đang làm gì!
– Diễn trò!
– Diễn trò? Cho Xích Thiên Thần Triều nhìn?
– Cho Bát Châu Thập Tam Hải nhìn!
– Có ý gì?
– Chúng ta đang mưu đồ một trận đại chiến, cần để cho Hoàng Đạo Thiên Khải đều biết, cục diện Thương Huyền bây giờ rất tồi tệ. Mấy người chúng ta bị bắt, Khương Phàm sắp tức giận mà phản kích, thực lực và tinh lực đều bị kiềm chế ở chỗ này.
– Thiên Khải… Liệp thần??
Rốt cuộc Tru Thiên Thần Tôn cũng đã hiểu rõ, Thiên Hậu đúng là làm cục, nhưng không phải tại Thương Huyền, mà là tại Thiên Khải!
Tần Thế Võ và đám ngươi hai mặt nhìn nhau, cục diện Thương Huyền còn không có bình định mà đã gấp tính toán Hoàng Đạo Thiên Khải?
Chẳng lẽ đám gia hỏa kia làm việc lại không thể có một lần tuân theo lẽ thường?
Luôn đông một đao tây một đao như thế này, mẫu thân nó… ai có thể đuổi theo mạch suy nghĩ của bọn hắn được?
– Chúng ta có năng lực bình định Thương Huyền trước, lại ra chinh chiến Thiên Khải. Nhưng thời điểm khi tin tức Thương Huyền bình định truyền khắp Thiên Khải, toàn Hoàng Đạo Thiên Khải đều sẽ sẵn sàng chiến đấu, đến lúc đó chúng ta lại muốn xuất kích, khẳng định vô cùng khó khăn, Thiên Khải cũng có thể đào hố sâu, làm tốt bố cục, chờ đợi chúng ta tự chui đầu vào lưới.
– Cho nên, chúng ta muốn trước khi khởi xướng trận chinh chiến cuối cùng tại Thương Huyền, đi đầu xuất kích Thiên Khải. Vì để có thể săn giết Thần Ma với mức độ lớn nhất, bây giờ chúng ta cần Thương Huyền kiến tạo một cái giả tượng đặc biệt, để nơi đó buông lỏng cảnh giác.
Tru Thiên Thần Tôn cách tam trọng pháp trận nội điện, ngắm nhìn Thiên Hậu ở thanh tú gầy gò bên ngoài, hắn cau mày lại, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Giờ khắc này, vậy mà hắn lại cảm nhận được mấy phần lạnh lẽo.
Nữ tử này thật sự là đáng sợ.
Thật sự là quá đáng sợ.
Hắn như là đang về tới thời đại chiến loạn ngàn năm trước kia.
‘Vạn Thế Tam Hùng’, ‘Thương Huyền Tam Hung’, đây là xưng hô của Thương Huyền cùng Thiên Khải đối với Khương Phàm, Thiên Hậu cùng Tu La ngàn năm trước.
Ánh sáng từ Phần Thiên Thần Hoàng đương nhiên sáng chói, nhưng danh uy của Thiên Hậu và Tu La, cũng không hề kém một chút nào.
Phần Thiên Thần Hoàng mạnh, Ngự Thiên Chiến Thần mưu, Tu La Chiến Thần điên, tam đại Thần Tôn cường cường liên thủ, mặc dù sáng lập Vạn Thế Thần Triều như phù dung sớm nở tối tàn nhưng hào quang lại đầy đủ chói sáng, ánh mắt Thiên Khải một mực đính tại Thương Huyền đại lục.