Chương 2575 Ta gia nhập Vạn Thế Thần Triều!
Hướng Vãn Tình rời khỏi phòng trúc, đi đến bên ngoài, nhưng không có đi về hướng luyện binh tràng, mà là đi sang núi rừng yên lặng bên cạnh.
– Nếu như ta nhớ không lầm, hơn ba mươi năm trước, Sở hội phó là đi theo sư phụ ngươi gia nhập Phù Sinh hội.
– Đúng vậy, đảo mắt đã hơn ba mươi năm. Ha ha, ba mươi năm này, còn đúng lúc là thời gian ba mươi năm các ngươi quật khởi, thế giới thay đổi thật to lớn.
– Ngươi là một người ngoài, có thể trong ba mươi năm tiếp nhận kế vị vị trí phó hội trưởng của sư phụ ngươi, khẳng định kỹ nghệ luyện binh đã để Phù Sinh hội vô cùng tin phục.
– Ta chỉ là tiếp nhận chức vị của sư phụ mà thôi.
– Sở hội phó khiêm tốn rồi. Mặc dù chúng ta không phải hiểu rất rõ đối với thuật luyện binh, nhưng thực lực của ngươi, chúng ta cũng thấy ở trong mắt, thành tựu trong tương lai nhất định có thể vượt qua sư phụ ngươi.
– Quá khen rồi, ta chỉ hy vọng có thể đạt tới trình độ sư phụ thì đã rất thỏa mãn. Như thế này thì ngài ở trên trời có linh thiêng cũng có thể nghỉ ngơi.
– Sở hội phó, ngươi có dự định gia nhập Vạn Thế Thần Triều chúng ta hay không?
Sở Sanh Ca lắc đầu cười:
– Ta hiểu, ngài là lo lắng đến lúc đó Phù Sinh hội rút lui toàn bộ, sớm làm chuẩn bị? Ta rất cảm tạ ngươi coi trọng, nhưng ta là một thành viên của Phù Sinh hội, sẽ tuân theo tất cả quyết định của Phù Sinh hội. Phù Sinh hội quyết định ở lại, tự ta sẽ ở lại. Nếu như Phù Sinh hội muốn đi, ta cũng sẽ đi theo rời khỏi.
– Ta là thật lòng thật tâm mời ngươi, mong rằng ngươi hãy thận trọng cân nhắc.
– Ta tuân theo quyết định của Phù Sinh hội. Nếu như ngài thật muốn giữ lại ta, vậy thì nên đi tìm La Ẩn Sơn hội trưởng, lưu lại toàn bộ Phù Sinh hội.
Hướng Vãn Tình đi đến một chỗ rừng cây rậm rạp, dừng bước lại, quay người nhìn Sở Sanh Ca:
– Ta cho ngươi một phút đồng hồ cân nhắc, ngươi là ở lại nơi này, hay là chôn cùng Phù Sinh hội. Trong nhiều người đến đây như vậy, ta đã thấy ngươi thuận mắt. Đây là cơ hội ta cho ngươi, hãy nắm chắc thật tốt.
Thể hiện của Sở Sanh Ca từ từ cứng ở trên mặt, nhìn nụ cười quyến rũ của Hướng Vãn Tình, chần chờ nói:
– Ngài… Lời này… Là có ý gì?
– Nếu như Phù Sinh hội đều bị diệt trừ, thật sự là đáng tiếc. Ta dự định thay Khương Phàm giữ lại mấy người.
– Hướng hoàng phi, ngài đây là đang nói đùa? Chúng ta đang giúp các ngươi luyện chế binh khí…
– Ngừng!! Xích Thiên Thần Triều cũng không có lòng tốt như vậy.
Một tiếng Xích Thiên Thần Triều để sắc mặt Sở Sanh Ca đột nhiên biến đổi, cực lực muốn ổn định cảm xúc, nhưng từ dưới ánh mắt của Hướng Vãn Tình, hô hấp đều trở nên gấp rút.
Bại lộ?
Ai bại lộ!
La Thuần Linh biến khéo thành vụng sao?
Quá đột nhiên, thời khắc này tới quá đột nhiên!!
Sở Sanh Ca chưa từng này sợ hãi qua giống như giờ khắc, nơi này là thế giới Hỗn Độn, xung quanh tất cả đều là cuồng đồ chiến tranh săn giết hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền, kết quả trực tiếp nếu bại lộ… Chính là… Không một ai sống sót!
Hướng Vãn Tình nói:
– Ta chỉ cho ngươi một phút đồng hồ. Thời gian còn lại của ngươi không nhiều, đừng lãng phí thời gian cân nhắc làm sao chúng ta tra được, lại là không phải thật sự tra được, mà là nên ngẫm lại vì mình, ngẫm lại vì người đứng sau ngươi.
– Sư phụ ngươi mang theo một nhóm người các ngươi tìm Phù Sinh hội nương tựa, ngươi cũng không muốn bọn hắn chết toàn bộ ở chỗ này nhỉ.
Thái dương của Sở Sanh Ca chảy ra vết mồ hôi, trong ánh mắt đung đưa sự sợ hãi cùng giãy dụa.
Sớm tại trước khi tới đây, nàng đã từng huyễn tưởng sẽ không bị phát hiện, lúc ấy cũng xác thực khẩn trương, nhưng trải qua hơn hai tháng ẩn núp này, từ từ bình tĩnh trở lại, cũng cho là bọn họ đã chảy vào thật.
Nhưng, biến cố bất thình lình để cho nàng không biết phải làm sao, cơ hồ muốn xụi lơ xuống dưới, trái tim càng là đang bành bành cuồng loạn trong lồng ngực.
Cuối cùng nàng cũng chỉ là một Luyện Binh sư, chưa từng trải qua ‘kích thích’ như thế này.
– Thời gian đã hết! Câu trả lời của ngươi!
– Ta… Ta…
– Ta đang chờ câu trả lời của ngươi.
– Ta…
– Là ta tự tới, cho ngươi cơ hội, cho ngươi thời gian, chính ngươi không chịu nắm chắc. Tin tức Xích Thiên Thần Triều nhận được lần sau, sẽ là trái tim của toàn thể Phù Sinh các ngươi hội!
Hướng Vãn Tình quay người liền muốn rời khỏi.
– Ta… Ta… Các ngươi, ta… Ta… Ta đồng ý!
Sở Sanh Ca dùng hết sức lực toàn thân, lại phát ra thanh âm mà ngay cả nàng cũng đều nghe không rõ ràng.
Hướng Vãn Tình không để ý đến, nàng đi đến rừng cây, Kiều Vạn Sơn, Bách Lý Mạc Yêu đứng ở nơi đó vừa mới nhận được tin tức.
Bây giờ sắc mặt bọn hắn âm trầm như là có thể chảy ra nước, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Sanh Ca lóe ra ý lạnh thấu xương.
Bọn hắn rõ ràng đã đưa cho Khương Phàm tình báo ‘an toàn’ và ‘có thể tin’, kết quả lại bị đùa nghịch?
Nếu như không phải Hướng Vãn Tình kiên trì và bí mật điều tra thì hậu quả khó mà lường được.
Nếu như bí mật hạch tâm của thế giới Hỗn Độn bị tiết lộ, bọn hắn có chết trăm lần không đền được tội.
Bọn Luyện Binh sư này thật sự là thật to gan, thế giới Hỗn Độn từ trong gió tanh mưa máu giết ra tới uy danh, vậy mà lại không hù nổi bọn hắn, dám đến trong này điều tra tình báo!
Là thật không biết sống chết, hay là bị tôn sùng đã quen, không biết thế giới hiểm ác!
Nạp Lan Thanh Cảnh ngồi ở trên xe lăn, hai con ngươi trong suốt, bằng phẳng như mặt hồ, trên mặt hồ phản chiếu một vòng mặt trăng sáng tỏ.
Hắn cách rất xa, lại đang theo dõi nội tâm của Sở Sanh Ca.
Sở Sanh Ca giống như La Thuần Linh, cũng tu luyện võ pháp bảo vệ tâm cảnh, nhưng giờ phút này cảm xúc của nàng đang kịch liệt ba động, tương đương với triệt để mở rộng nội tâm ở trước mắt Nạp Lan Thanh Cảnh.
– Ta… Ta gia nhập Vạn Thế Thần Triều!
Rốt cuộc Sở Sanh Ca cũng nói ra rõ ràng quyết định của mình, nhưng ngay sau đó chính là:
– Ta có điều kiện!! Nhất định phải thỏa mãn điều kiện của ta!
Hướng Vãn Tình dừng lại:
– Ngươi không có tư cách bàn điều kiện, ngươi chỉ có lập công chuộc tội! Trước khi chúng ta quyết định giải quyết triệt để Phù Sinh hội, ngươi lập xuống bao nhiêu công lao, thì có thể tranh thủ đến bao nhiêu quyền nói chuyện.
Sở Sanh Ca nói:
– Ta nhất định phải bảo vệ người của ta! Nếu không ta tuyệt đối sẽ không phản bội Phù Sinh hội!
Hướng Vãn Tình quay người, đi đến trước mặt Sở Sanh Ca, nhìn đôi mắt của nàng, gằn từng chữ một:
– Lập công chuộc tội!