Chương 2557 Hay là Lục Táng?
– Ta điệu thấp, không khoe khoang, bình thường đều đè ép cảnh giới, không tin ngươi nhìn…
Cổ Tác Nhân hì hì cười một tiếng, đồng mâu trong hốc mắt ngưng tụ, đất trời bỗng nhiên đen lại, giá lạnh vô tận, hư vô vô hạn, như là muốn rơi xuống U Minh Địa Ngục, cơ thể Cổ Tác Nhân tại thời khắc này vô cùng to lớn, bao quanh lấy từng đại đạo, đại đạo trùng điệp quang ảnh, phía trên tất cả đều là mê ảnh trôi nổi, có người, có yêu, càng có ma!
Cái tên nam tử nhìn như vô hại này, giờ phút này lại như là hóa thành chủ nhân của Cửu U, chấp chưởng luân hồi.
Ngắn ngủi một lát, Cổ Tác Nhân tản con ngươi ra, dị tượng bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi trong chớp mắt, một màn kia vừa rồi như là huyễn cảnh,
– Ngọa… Tào…
Bọn thị vệ trực trừng to mắt, tên mập mạp này thật sự là một nhân vật mà.
Khuôn mặt của Hướng Vãn Tình cũng có chút động, cái cơn ba động này vậy mà lại vượt qua nàng, thật sự là Thánh Hoàng?
Cổ Tác Nhân tranh thủ thời gian ngăn chặn cảnh giới, hì hì cười nói:
– Ta muốn gặp mặt Khương Phàm, tự mình nói một lời tạ ơn. Ta biết các ngươi đều bề bộn nhiều việc, cam đoan không ở lại lâu, ta chỉ là muốn nói tạ ơn.
Hướng Vãn Tình nở rộ nụ cười, mỹ diệu động lòng người:
– Chúng ta, thong thả. Nhưng Khương Phàm đang bế quan, ngươi có thể chờ lâu mấy ngày được không?
– Có thể có thể có thể, dù sao ta cũng không có bận chuyện gì, hắc hắc hắc.
Cổ Tác Nhân rất kích động, rốt cuộc cũng sắp gặp được ân công, cái câu cảm tạ này hắn đã chờ ba mươi năm.
Vẫn rất đáng yêu.
Hướng Vãn Tình cười, giơ tay lên nói:
– Mời đi.
Cổ Tác Nhân được Hướng Vãn Tình dẫn dắt, tiến vào thế giới Hỗn Độn, nhưng vừa mới đi đến liền kinh động đến Đông Hoàng Như Ảnh đang bế quan.
Tại tình huống không có dấu hiệu nào đã kích phát Vạn Cổ Thiên Thu.
Trong thế giới ý thức hoa mỹ nổi lên kiếp phù cùng nhau di động, giống như linh hồn, trôi nổi đầy trời.
Ý thức hải của Cổ Tác Nhân cũng chấn động, xuất hiện mê ảnh Vạn Cổ Thiên Thu.
Đông Hoàng Như Ảnh lập tức khống chế Vạn Cổ Thiên Thu lại, lần theo cái cảm giác mãnh liệt kia mà vượt qua dãy núi sông lớn, tìm được Cổ Tác Nhân.
– Hắn là ai?
– Đến tìm Khương Phàm, tên là Cổ Tác Nhân.
Hướng Vãn Tình giới thiệu cho Đông Hoàng Như Ảnh, kỳ quái làm sao lại dẫn nàng ấy đến đây.
Cổ Tác Nhân có chút hoảng hốt, quái dị nhìn nữ tử mỹ lệ ưu nhã trước mắt:
– Xin chào, ngươi là…
– Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh áp chế truyền thừa, hồi tưởng lại cảnh tượng trong đầu.
Người này là người thừa kế?
Cái hình ảnh quỷ dị kia… Là Lục Táng hay là Lục Đạo?
– Cảm giác thật sự là kỳ quái.
Cổ Tác Nhân gãi gãi đầu.
– Khương Phàm đang bế quan, ngươi chờ một lát.
Đông Hoàng Như Ảnh vặn vẹo hư không, biến mất ngay tại chỗ.
Không phải kẻ địch là tốt.
– Ai? Đi mất rồi?
Cổ Tác Nhân đang muốn cẩn thận cảm nhận lại cái cảm giác kỳ diệu đó, vậy mà người ta lại vèo một cái đi mất.
– Lưu luyến sao? Nàng cũng là hoàng phi tương lai nha.
Hướng Vãn Tình cười nói.
– Phẩm vị của Khương Phàm rất nhất trí nhỉ.
Cổ Tác Nhân giật mình.
– Cái nào nhất trí?
– Đều là cao cao gầy, không có loại mập mạp kia sao?
Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, cười đến run rẩy cả người:
– Trong mắt ngươi, cao cao gầy teo đẹp mắt, hay là mập mạp đẹp mắt?
Cổ Tác Nhân trên dưới đánh giá Hướng Vãn Tình, do dự nói:
– Ta không phải nói ngươi không xinh đẹp, ta chỉ là cảm thấy… Ngươi lại thêm chút thịt, hẳn là sẽ càng xinh đẹp. Cá nhân ta đề nghị, ngươi có thể thử một chút.
– Khanh khách… Ta sẽ chăm chú suy tính.
Hướng Vãn Tình cười nhìn Cổ Tác Nhân, cái tên Tiểu Bàn này vẫn rất đáng yêu.
Sau khi Cổ Tác Nhân đi đến, hắn còn đánh thức cả Khương Phàm!
Khương Phàm ngủ say trong tế đàn tại Phần Thiên Luyện Vực đã được ba mươi bảy ngày, khí tức Chu Tước Yêu Hỏa Niết Bàn đặc biệt đang tư dưỡng linh hồn yên lặng, kích ra khí tức sinh mệnh, diễn lại kỳ tích từ ‘chết’ đến ‘sinh’.
Loại ảo diệu ‘Khởi tử hoàn sinh’ này thuộc về Chu Tước, thuộc về Phần Thiên Diệt Thế Viêm, thuộc về Niết Bàn đại đạo.
Từ Hoang Cổ đến nay, vạn linh thiên hạ, có thể nói duy nhất chỉ có một mình Chu Tước.
Cái này cũng không tính là tử vong thật, nói cho cùng thì chính là Niết Bàn lần thứ ba, tuy nhiên cái Niết Bàn này vừa phức tạp lại thâm ảo.
Phần Thiên Luyện Vực lơ lửng ở giữa không trung, phạm vi mấy trăm dặm đều bị giới nghiêm, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.
Nguyên Hỏa Vạn Vật, Bát Hoang Tuyệt Diễm, giống như là hai Cự Linh, du tẩu tại Phần Thiên Luyện Vực, bảo vệ Khương Phàm nghiêm mật.
Nguyên Hỏa Vạn Vật quỷ dị nổi bật, Bát Hoang Tuyệt Diễm bởi vì sóng gió của thế giới mà tiếp tục mạnh lên.
Nếu bàn về thực lực hỏa diễm, bọn chúng kỳ thật đã tương xứng cùng Phần Thiên Diệt Thế Viêm.
Phần Thiên Luyện Vực, cũng bởi vì bọn chúng bộc phát thần uy.
Ý thức Khương Phàm đột nhiên bị hồn ảnh vô hạn xâm nhập mà bừng tỉnh, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn từ từ mở hai mắt ra.
Đây là Lục Đạo? Hay là Lục Táng?
Hắn rõ ràng đang ở trong thế giới Hỗn Độn, cảm ứng truyền thừa lại từ đâu tới?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, ngồi dậy trong liệt diễm đang cuộn trào mãnh liệt.
Quyển cuối cùng!!
Đại đạo diệt tình, vô hạn luân độ!
Dân chúng tự thần, thế giới khó khăn!
Khi hành khúc vang vọng vũ trong trụ mênh mông, mọi người đi xa, trở lại thế giới bi thảm.
Khi số mệnh Hoang Cổ xúc động bảo vệ thế giới, Thần Ma gào thét, giơ cao nâng lên Hồng Mông Phong Bia.
Khi Thiên Khải sụp đổ, khi Cửu Châu kêu rên, khi càn khôn nghịch loạn, khi Âm Dương điên đảo, khi tuyệt vọng bao phủ cả thế giới khó khăn, một tiếng hò hét bất khuất kia đã vạch phá đêm tối, vang vọng vũ trụ, ánh lửa sáng chói kia, từ Hồng Hoang đến Viễn Cổ, từ Viễn Cổ đến Thượng Cổ, từ Thượng Cổ đến kiếp này, bọn hắn chảy qua dòng sông lịch sử, vượt qua Cửu U trống trải, ở bên trong máu và lửa giãy dụa cõng tới đế thành bị tàn phá.
Vạn cổ phong thần, sóng gió lại nổi lên.
Mấy triệu đồ đằng, khấu vấn dân chúng.
Thế giới của chúng ta, ai đến bảo vệ?
—— ——.