Chương 2538 Dù sao cũng chỉ có hai năm rưỡi.
Hai con mắt như là một vầng trăng máu treo cao với chân trời, bên trong lóe ra hình ảnh kinh khủng, huyết hà giao thoa, thây ngang khắp đồng, Thần Ma hỗn chiến, vạn quỷ dữ tợn.
Ầm ầm… Mấy triệu ác quỷ nhao nhao quỳ xuống, gào thét sắc nhọn lại thật lớn, vang vọng cả Côn Lôn, quanh quẩn trong Sinh Tử Lưỡng Giới:
– Thăm viếng ngô hoàng, ngô hoàng vạn an!
Phần Thiên Thần Hoàng?
Quỷ Chủ các tầng Côn Lôn ngóng nhìn mảnh liệt diễm che trời kia, rốt cuộc cũng đã biết là ai tới.
– Cái khí tức này, là thần uy!!
– Phần Thiên Thần Hoàng tái thế xưng thần?
– Ngắn ngủi mấy chục năm, tái thế xưng thần, là hắn quá mạnh, hay là Thương Huyền vô năng?
– Phần Thiên Thần Hoàng giá lâm U Minh, là muốn tiếp Tu La rời khỏi sao?
– Tu La đã đứt luân hồi, tắm rửa minh quang U Minh ngàn năm, tuyệt đối không có cơ hội trùng sinh!
– Tu La, vĩnh thế là quỷ. Đây là thời điểm hắn vào ở U Minh, cùng ký kết khế ước cùng Quỷ giới tám phương!
Thanh âm trầm thấp tràn ngập tại các tầng Côn Lôn, Quỷ Chủ đều muốn nhìn xem Phần Thiên Thần Hoàng muốn giải quyết sát thần Tu La thế nào.
– Khương Phàm…
Tại chiến trường Côn Lôn tầng thứ chín.
Một thiếu niên tóc trắng ngồi trên vai một con Thanh Thi Cự Viên bạo ngược, ngắm nhìn thân ảnh nơi xa đang đi tới, con mắt thiêu đốt lên ánh sáng màu xanh, nổi lên mê mang hiếm thấy.
– Hắn không có liên quan gì với ngươi.
Một thanh thạch kiếm treo cao trên đỉnh đầu thiếu niên, vẩy xuống thi khí nồng đậm, cũng tràn ngập ra lời nói nhỏ thăm thẳm.
– Đúng vậy, không liên quan…
Thiếu niên tóc trắng thản nhiên khẽ nói, trong ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
Tu La nhấc lên quỷ khí âm trầm, từ đỉnh Côn Lôn đi xuống, nghênh hướng Khương Phàm.
Khương Phàm tản ra liệt diễm, cũng nghênh hướng Tu La.
Huynh đệ một thế, không cần nhiều lời, chỉ là đối mặt ngắn ngủi, đã có thể đã hiểu phần tình nghĩa lẫn nhau kia.
Khương Phàm cảm động lại áy náy.
Tu La vui mừng, cũng không hối hận.
– Lần này ta đến Địa Ngục, là cứu Thiên Hậu, truy sát Thiên Diện Ma Hoàng. Thiên Hậu đã an toàn, Thiên Diện Ma Hoàng cũng đã chết. Thiên Diện Ma Hoàng giả thành Thánh Hoàng Cửu Lê Ma tộc, nhúng tay nội chiến Thương Huyền. Tuy nhiên Cửu Lê Ma tộc đã bị phế, Thiên Cực giới đã bị diệt.
– Bây giờ Thương Huyền chỉ còn Sinh Mệnh Thần Điện, Man Hoang Chiến tộc, Tru Thiên Thần Điện, còn có Xích Thiên Thần Triều. Dựa theo kế hoạch đã định, chúng ta hẳn là nên dẹp yên tứ đại hoàng đạo, sau đó sẽ triệt để thống ngự Thương Huyền.
– Nhưng ở nửa năm trước, Chu Võ Ninh đã thuyết phục Tru Thiên Thần Điện cùng Quang Mang Thần Điện, bí mật ký kết đế ước cùng Đế tộc, muốn trước ngày mùng một tháng chín, năm thứ hai mươi triệt để kết thúc nội loạn, nếu không Đế tộc sẽ tự mình đặt chân vào Thương Huyền, vây bắt chúng ta. Thời gian bây giờ còn lại hai năm rưỡi.
Khương Phàm giới thiệu cặn kẽ tình huống phía ngoài với Tu La.
– Chu Võ Ninh già nên hồ đồ rồi?
Tu La luôn chú ý chiến trường Thiên Khải rung chuyển mọi lúc, sớm tại thời điểm các hoàng đạo Thương Huyền rút lui toàn bộ, mà Đế tộc giữ vững lặng im, hắn chỉ lo lắng ra lại xảy chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới đã đợi tới đợi lui, vậy mà lại đợi được một cái tin tức tức giận như thế này.
Diêm bá cùng chiến hồn khác đi theo phía sau Tu La cũng đều không dám tin.
Cái gọi là đế ước này, không chính là bán Thương Huyền sao?
Chí Tôn Hoàng Đạo đóng giữ Thương Huyền ba mươi ngàn năm, là tín niệm sau cùng của Thương Huyền, vậy mà đến cuối cùng… Chắp tay mở rộng cánh cửa, mời Đế tộc tiến vào?
Sao bọn hắn lại cảm thấy không thực tế như vậy?
Rốt cuộc Xích Thiên Nhân Hoàng đang nghĩ cái gì?
Tại sao Tru Thiên Thần Tôn và Quang Mang Thần Tôn lại còn đồng ý?
– Là tình cảnh ngay lúc đó, để bọn hắn đánh cược…
Sau khi Khương Phàm giải thích đơn giản, lại nói:
– Bên trong có hai đại Chí Tôn Hoàng Đạo còn chưa có giải quyết, bên ngoài thì có Đế tộc tám phương đang nhìn chằm chằm, chúng ta cần thay đổi sách lược. Trùng kiến thần triều, đồng thời còn phải đăng lâm Thiên Khải, săn giết Thần tộc, dùng hết khả năng chuẩn bị tài nguyên, tạo nên càng nhiều cường giả.
Tu La hỏi:
– Ngài là muốn ngạnh kháng? Không muốn những biện pháp khác? Dù sao cũng chỉ có hai năm rưỡi.
Khương Phàm lắc đầu:
– Biện pháp gì cũng đều không bằng sức thuyết phục của chiến tranh, cũng chỉ có chiến tranh đánh xuống giang sơn, mới có thể đầy đủ vững chắc.
– Tốt!! Không thay đổi!! Đúc máu tươi thành tấm bia to, mới thật sự là tấm bia to!! Ngài cứ việc buông tay khai chiến, ta sẽ ở đỉnh Côn Lôn, Sinh Tử Lưỡng Giới, phối hợp tác chiến với hành động của ngài tại Thiên Khải!!
Tu La vui mừng, huynh đệ tốt này không có bị tan tác kiếp trước đả kích, vẫn còn không sợ hãi như giống như năm đó.
Chỉnh đốn Thương Huyền, nghênh chiến Bát Đế, mặc dù khó khăn trùng điệp, nhưng thẳng tiến không lùi.
Huy hoàng, là dùng máu và lửa đúc thành!
Hi vọng, là từ trong chiến tranh vô tận chém giết đi ra!
Khương Phàm đụng đụng vào Thông Thiên Tháp ở cổ áo:
– Ta chuẩn bị cho ngươi hai lễ vật, linh hồn của Quang Mang Thần Tôn và linh hồn của Thiên Diện Ma Hoàng. Ngoài ra nói cho ngươi một tin tức tốt, ta có một vị sư phụ, là Đan Thần ba vạn năm trước, lúc trước chỉ còn một sợi linh hồn, nhưng bây giờ đã được tái tạo cơ thể, sống lại.
– Chúng ta sẽ nghĩ cách tạo một con đường vì trùng sinh cho ngươi. Khi Bát Châu Thập Tam Hải đặt chân vào Thương Huyền, cho bọn hắn tới một cái vui mừng.
Tu La nghe được lại không có vui mừng, ngược lại sau khi trầm mặc một trận, hắn đã từ chối đề nghị của Khương Phàm.
– Ta đã gãy mất luân hồi, hóa thân thành Quỷ tộc, không thể nào trùng sinh, không thể nào luân hồi, U Minh Quỷ tộc càng không có khả năng cho phép ta rời khỏi nơi này.
Khương Phàm còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Tu La ngăn lại.
Tu La rất rõ ràng, muốn hắn còn sống trở về, trừ phi là kỳ tích trong kỳ tích, càng cần bỏ ra cái giá khổng lồ hơn, sẽ còn mạo phạm đến Quỷ Hoàng U Minh tám phương.
Cho nên, hắn không hy vọng Khương Phàm dưới cục diện chuẩn bị nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải, còn bận rộn đến chuyện của hắn, càng không hi vọng tại thời khắc Bát Đế xâm lấn, lại đứng trước U Minh Địa Ngục uy hiếp.
Huống chi, ngàn năm trước, là dưới hiệu triệu của hắn, mang theo mấy triệu binh tướng cùng nhau chặt đứt luân hồi, đi theo hắn trấn thủ Côn Lôn, hắn tuyệt đối không thể nào vứt bỏ bọn hắn tại ngàn năm sau, một mình rời khỏi được.
Khương Phàm khẽ nói:
– Ta đã hiểu ý nghĩ của ngươi, nhưng… Vị Ương thì sao? Nàng còn đang ở Đông Nam Thiên Môn chờ ngươi! Ngươi bảo ta bàn giao như thế nào cùng với nàng đây?
Một tiếng Vị Ương để cho Tu La trầm mặc, cũng khiến cho Diêm bá cùng rất nhiều chiến hồn trầm mặc.
Vạn Thế Thần Triều năm đó, không chỉ có Khương Phàm, Tu La, Bách Chiến Thiên Vương và các vương tướng khác cùng với các nam tử cường hãn gây lên oanh động Thương Huyền, uy hiếp Thiên Khải, còn có các nữ tử phong hoa tuyệt đại, thanh danh truyền xa.