Đan Đại Chí Tôn - Khương Phàm (fulll) - Chương 2745 Ta tiếp nhận!
Kiếp này nàng muốn truy tìm lực lượng cực hạn, cực hạn đến mức nghiền ép đến vấn đề Chúng Thần.
Côn Bằng có thể thống ngự đại dương; Kim Hống có thể đọ sức với Thiên Long; Tổ Kỳ Lân có thể chưởng tự nhiên; Đằng Xà bộc phát tốc độ cực hạn; Kim Ô cùng Ngọc Thỏ, Thái Âm Thái Dương; Thôn Thiên Mãng bắt đầu hóa rồng, có thể nuốt luyện vạn vật; Huyết Sư có thể câu thông U Minh.
Tương đương với thông qua năng lượng yêu thú, nắm trong tay các loại cực hạn thế gian, nếu như lại có thời gian, thì tương đương với việc tạo thành bí thuật ‘Bế hoàn’ hoàn mỹ.
Nàng nhất định đánh đâu thắng đó, không sợ thiên hạ!
Thiên Đạo truyền thừa?
Nàng không cần!!
Hoàng Nê Đài?
Nàng không cần!!
Nàng muốn đi con đường của mình, chứng minh tên mình!
Nàng không cần bất cứ cái gì cái gọi là ban ân!
Thái Âm Ngọc Thố nhắc nhở Thiên Hậu:
– Thời gian không phải dễ khống chế như vậy, bí lực vô lượng của ngươi đã diễn biến ra quá nhiều năng lượng, nếu như lại rót vào một loại sức mạnh phi phàm đến cấm kỵ, hậu quả đó… Hoặc là bí lực vô lượng sụp đổ, tạo thành tổn thương trí mạng cho ngươi, hoặc là… Ngươi sẽ xúc động thiên phạt, mang theo kiếp nạn! Thật giống như năm đó Phần Thiên Thần Hoàng, bị buộc lên trời chứng đạo!
Khương Phàm không có nhiều lời, làm phu thế, hắn biết rõ Thiên Hậu liên tục khống chế các loại năng lượng là tồn tại tai họa ngầm, giống như kiếp trước còn có thể tiếp nhận, nhưng kiếp này nàng đều là khống chế lực lượng kinh khủng với cấp bậc Yêu Tổ, bây giờ lại dung hợp Thái Âm Thái Dương, Thiếu Âm Thiếu Dương, đã có thể xưng là nghịch thiên.
Nhưng Khương Phàm càng tin tưởng tiềm lực của Thiên Hậu.
Ngự Thiên linh văn chính là linh văn từ thời kỳ Hồng Hoang đều không có ghi lại, từ Hồng Hoang đến nay càng chưa từng xuất hiện, linh văn như thế này ai cũng không rõ ràng cực hạn thật sự ở nơi nào.
Mà Thiên Hậu có kinh nghiệm của kiếp trước, cảm ngộ cùng khống chế đối với bí lực vô lượng kiếp này cũng sẽ càng sâu càng mạnh.
Huống chi, hắn không ngăn cản được lựa chọn của Thiên Hậu, nhất là dưới cục diện nguy cơ trước mắt.
Về phần thiên phạt… Nếu quả thật có một ngày như vậy, hắn nguyện ý dắt tay Thiên Hậu, cùng nhau lên trời!
Thái Âm Ngọc Thố nói:
– Nếu ngươi đã kiên trì, ta sẽ nỗ lực hết sức.
– Nếu như phía trên có tộc trưởng, ta sẽ tận lực thuyết phục tộc trưởng khế ước cùng ta. Nếu như Mê Điệp tộc trưởng không đồng ý, tùy tiện cho ta một con Huyễn Vụ Mê Điệp.
Thiên Hậu chỉ cần lĩnh hội bí lực thời gian, dù chỉ là có thể ảnh hưởng đến mười giây đồng hồ, thậm chí năm ba giây cũng đầy đủ!
– Các ngươi chờ đấy, không nên tới gần, do ta thương lượng.
Thái Âm Ngọc Thố rời khỏi đáy biển, đi đến hòn đảo trên mặt biển.
Nhưng trước khi trồi lên mặt biển, Thái Âm Ngọc Thố chợt ngừng lại, yên lặng nằm nhoài tĩnh mịch đen kịt hắc thủy bên trong.
Mấy ngày nay biến cố đối với bình tĩnh đã quen như nó mà nói, có loại cảm giác hoảng hốt không chân thực.
Nó lại bị khế ước?
Nó lại muốn rời khỏi Mê Ly Chi Hải rồi?
Nó lại muốn bước vào vòng xoáy chiến tranh Thương Huyền, lại còn nghênh kích về phía kia?
Tâm tình Thái Âm Ngọc Thố phức tạp, thậm chí nó chờ mong tất cả mọi chuyện nó đang trải qua bây giờ cũng chỉ là Huyễn Vụ Mê Điệp tạo một trận huyễn cảnh cho nó mà thôi.
Cuối cùng…
Thái Âm Ngọc Thố lắc đầu, Thái Âm Thủy chảy ngang, không đợi Đông Hoàng Càn tự mình động thủ, liền hủ thực không gian, tuỳ tiện đả thông phong ấn, leo lên một hòn đảo bên trái.
Bọn người Thiên Hậu tiềm phục tại đáy biển, đang mong đợi ‘tin mừng’ của Thái Âm Ngọc Thố.
Nếu như Thái Âm Ngọc Thố có thể thành công, không thể tốt hơn.
Nếu như không thể thành công… Bọn hắn cho dù là quét ngang Mê Ly Chi Hải, cũng muốn khế ước với một con Huyễn Vụ Mê Điệp.
Thời gian cấp bách ép bọn hắn không thể không khai thác đặc biệt biện pháp cường ngạnh trên một ít chuyện.
Dù sao, bây giờ cũng đã là ngày hai mươi năm tháng một rồi.
Vừa chờ đã là một ngày, khi Thái Âm Ngọc Thố trở lại đáy biển, bên cạnh nó đã xuất hiện một con hồ điệp lộng lẫy, tỏa ra quang ảnh mỹ lệ.
Hồ điệp nhẹ nhàng, chống cự lại thủy áp nặng nề, quan sát Thiên Hậu.
Chỉ là cái thứ đồ chơi này có hình thể quá lớn, cự ly xa nhìn coi như mỹ lệ, khoảng cách gần nhìn lại làm cho trong lòng người run rẩy.
Thái Âm Ngọc Thố nhìn Thiên Hậu nói:
– Nó không phải tộc trưởng, nhưng một là một Mê Điệp với huyết mạch thuần chủng. Mê Điệp có hai yêu cầu, đầu tiên, ngươi không được mang Huyễn Vụ Mê Điệp xuất hiện ở trước mặt bất cứ người ngoài nào, bọn chúng không hy vọng rước lấy phiền phức cho tộc đàn.
– Nếu như ngươi muốn mạnh mẽ dẫn nó xuất hiện, hoặc là nó phát giác được có nguy hiểm bại lộ, sẽ trực tiếp kết thúc bản thân. Cho dù ngươi khế ước mạnh hơn, tộc trưởng cũng có thể thao túng sinh tử của nó. Thứ hai, nếu như, mặc dù khả năng không lớn, nhưng là nếu như, ngươi có thể còn sống sót, phải cho nó tự do.
– Ta tiếp nhận!
Thiên Hậu không có chút do dự gì.
Chỉ cần có thể đạt được lực lượng của Huyễn Vụ Mê Điệp, điều kiện gì cũng đều có thể tiếp nhận.
– Ta đề nghị ngươi không nên khế ước ngay bây giờ. Lực lượng thời gian là loại lực lượng cấm kỵ, cực ít xuất hiện ở trên thân sinh linh bây giờ. Cho dù xuất hiện, cũng chỉ là ảnh hưởng có hạn, cảnh giới có hạn, truyền thừa càng là khó khăn. Tình huống giống như loại Huyễn Vụ Mê Điệp này có thể sinh sôi thành đàn, từ Hồng Hoang đến nay, vẻn vẹn chỉ có lệ này.
– Nếu như ngươi vọng tưởng khống chế, đầu tiên cần làm tốt đầy đủ chuẩn bị, ví dụ như thật sự dung hội xuyên suốt Thái Âm Thái Dương, Thiếu Âm Thiếu Dương, từ bên trong đó tìm hiểu ra đạo lý Âm Dương Lưỡng Nghi, thôi diễn Bát Quái Càn Khôn huyền diệu, sau đó lại rót vào lực lượng thời gian.
Mặc dù Thái Âm Ngọc Thố lạnh lùng nhưng đề nghị vẫn rất đúng trọng tâm.
Đương nhiên, nó không phải thật sự quan tâm Thiên Hậu, mà là thật sợ Thiên Hậu vội vàng dung hợp, dẫn phát một loại phản ứng nghịch biến nào đó, liên luỵ đến những khế ước thú như bọn chúng.
Khương Phàm cũng nói:
– Chúng ta đi ra đã đủ lâu, bây giờ cũng đã là thời điểm trở về.
Thiên Hậu mời Huyễn Vụ Mê Điệp đến bên trong Thông Thiên Tháp của Khương Phàm, sau đó khép kín thiên môn, lặng yên rời khỏi Mê Ly Chi Hải.
Trong bóng tối sinh tử giao tiếp, u ảnh phiêu phù ở trên lưng Dạ Nha, ngắm nhìn Khương Phàm đang đi xa, thanh âm trống rỗng phiêu miểu.