Chương 37 - Chương 37
Một người anh biết, là người ở phòng khám tư trước kia cùng với A Mao bắt cóc anh – Nhị Hắc, một người khác hình như đó khẩu trang, anh cảm thấy rất quen, nhưng cũng không rõ hẳn, không dám xác định.
Hai người ở góc tường đi ra, người kia vừa nhìn thấy Đường Tu liền hoảng sợ, xém nữa la lên, nhưng Nhị Hắc kịp thời che miệng cậu ta lại: “Cậu Khương nhỏ, cậu bình tĩnh lại đi!”
Cậu Khương nhỏ?
Là…..A Thành sao?
Đầu quả tim Đường Tu run lên, cố hết sức chống lưng ghế đứng lên, nhưng eo lại rất đau nên đứng không thẳng, chỉ có thể hơi hơi khom lưng.
“Không phải anh nói tôi tới nơi này sẽ không có ai bắt gặp? Đồ lừa đảo!” – Người nọ mở miệng, có vẻ như sợ anh nghe nên nhỏ giọng xuống, nhưng Đường Tu vẫn nghe chính xác đó là giọng Khương Thành.
“Ai ya, là bác sĩ này nè, thật thà dữ lắm, không dám làm gì đâu!” – Nhị Hắc vừa nói vừa nghênh ngang đi tới, nắm lấy vạt áo Đường Tu kéo anh đến trước mắt, giả vờ hung ác uy hiếp nói: “Việc hôm nay mày mà dám lắm miệng cho ai thì chết chắc. Đi theo tao.”
“Anh làm gì mà nói chuyện với người ta dữ dữ vậy?”
“Cậu Khương nhỏ ơi, cậu đừng manh động! Tìm anh Mặc lẹ đi!” – Nhị Hắc kéo Đường Tu ra ngoài, do eo anh đau nên chân không bước kịp, bước đi theo lảo đảo, khiến bụng cũng bị ảnh hưởng mà đau âm ỉ.
“Mày không đi đàng hoàng tao đập bây giờ!”
Đường Tu có ý đồ tránh thoát, nhưng do không có sức, giọng nói nhỏ đến mức gần như không phát ra tiếng, để cậu ta tuỳ ý kéo đi, lúc quẹo qua một góc tường, thái dương bị va đập một cái.
Một cơn đau như xé ập tới, cảm thấy có gì đó ấm nóng chảy ra trên thái dương, Đường Tu giơ tay bịt lại, máu tươi từ khe hở ngón tay tràn ra.
Máu anh chảy đến cánh tay Nhị Hắc, khiến cậu hoảng sợ: “Mày cố ý phải không….Đang đi bình thường sao lại vậy?”
Khương Thành bỏ tìm Khương Mặc, chậm chạp chạy lại đỡ Đường Tu: “Anh không biết xấu hổ mà còn nói nữa hả, vì anh mạnh bạo quá đó!”
“…..Cậu Khương nhỏ, tôi là vì cậu!”
“Im miệng!”
Khương Thành cảm thấy bác sĩ này rất tốt, chẳng những bị Nhị Hắc kéo đi mạnh bạo như vậy mà còn bị đụng bể đầu, nhưng anh không kêu đau cũng không làm ầm ĩ, chỉ đỡ bức tường ngồi xổm xuống, tự tìm miếng băng gạc với thuốc trong hộp y tế, xử lý vết thương của mình một cách thành thục —- Vết thương ở thái dương là chỗ không nhìn thấy được nhưng anh ấy vẫn không thấy sợ, có vẻ như đã rất quen với tình huồng này.
Khương Thành không đành lòng nói: “Để tôi, tôi giúp anh cho, tôi làm cho.”
Nhìn anh không phải là không đau, mồ hôi lẫn máu vẫn liên tục nhỏ xuống theo chiếc cằm tái nhợt, nhịp thở cũng run rẩy, nhưng anh cũng không kêu một tiếng.
Lúc anh thở dốc, những âm thanh rất nhỏ được phát ra trong cổ họng, Khương Thành không nhịn được bèn hỏi: “Anh không thể nói chuyện sao?”
Anh lắc lắc đầu, không lên tiếng mà chỉ lo dùng băng gạc cầm máu vết thương ở thái dương.
Trong nháy mắt như vậy, Khương Mặc cảm giác như hơi thở của anh đang ngưng lại, sống lưng run rẩy kịch liệt, khiến cậu khẩn trương đến quên cả thở.
Vì nơm nớp lo sợ mà nhìn anh tự băng bó vết thương, cả người Khương Thành cũng toát mồ hôi, bèn vội vàng giúp anh thu dọn đồ rơi trên đất, sắp xếp ngay ngắn bỏ lại Balô anh.
“Cảm ơn….tôi sẽ không nói cho người khác đâu.” – Cuối cùng Khương Thành cũng nghe anh nói chuyện, chỉ là giọng nói nghẹn ứ một cách không bình thường, như là trong họng có tụ máu, khiến những câu những chữ nói ra đều không rõ ràng.
Khương Thành nghe không rõ anh nói, nên lúng ta lúng túng nhìn anh.
“Cậu…..đi vào à?”
Khương Thành cố gắng nghe, sau đó gật gật đầu.
“Trong đó….có chén canh, cậu nhìn xem nó có nguội hay không.” – Anh nói đứt quãng, xen lẫn trong đó là những tiếng ho nhỏ: “Rồi khi ra….nói cho tôi với.”
“Ờ….được.” – Khương Thành nghe cái biết cái không, lại gật gật đầu: “Anh nghỉ ngơi cho khoẻ nha, chảy máu nhiều quá.”
“Cậu nhỏ, cậu mau vào đi, chỉ bể đầu có chút xíu, không có gì nghiêm trọng đâu.” – Nhị Hắc nói một cách thúc giục.
“Anh còn dám nói!” – Khương Thành vờ như muốn cáo tội, Nhị Hắc rụt đầu, không dám nói nữa.
– —
Khương Mặc thấy Khương Thành ở cửa, đại não đứng máy không nói nên lời, sau đó nổi giận lôi đình cầm chai nước bên cạnh ném cậu: “Khương Thành, em mịa nó muốn chết à, đây là chỗ em có thể tới à?”
Khương Thành linh hoạt tránh đi, ôm đầu hét lên: “Anh mới là người muốn chết, em tới để cản anh chết mà!”
“Ai nói anh muốn chết?” – Khương Mặc lập tức đạp bàn nhảy qua bắt lấy cậu: “Nếu như anh muốn chết, em định cản thế nào, em nói cho anh biết em muốn cản thế nào? Hả?!”
Cậu thực sự bị thằng nhãi ranh này làm tức chết, thay đổi biện pháp làm nũng nói là có cái hội nghị lớn mà nó thật sự lo liệu không được, tỏ vẻ đáng thương năn nỉ anh về hỗ trợ, kết quả nó xuất hiện, theo dõi cậu rồi đi một mạch tới căn cứ.
Khương Thành đau do bị cậu túm lại nhưng lại không giãy thoát được, nước mắt lập tức tuôn ra: “Anh ơi, anh không công bằng!”
“Không công bằng chỗ nào?!”
“Chị nói với em gần đây anh rất mệt, còn phải chuẩn bị làm mấy chuyện nguy hiểm.” – Khương Thành lau nước mắt, uất ức mà hít hít cái mũi, nức nở nói: “Gần đây chị với anh rể chẳng thấy được ai, chắc chắn là tới giúp anh rồi, vì sao họ có thể mà em không thể, chỗ nào của em không đáng để tin tưởng vậy?”
“…..Đây toàn do em đoán mò.” – Khương Thành mà khóc là Khương Mặc không có cách nào đỡ, bèn quăng cậu ở ghế Sofa, lấy một tờ khăn giấy: “Em có thể đem chuyện ở công ty xử lý ổn thoả là đại sự vạn cát rồi, tới chỗ này chỉ tổ phiền thêm thôi.”
“Anh nói bậy…..Ưm.” – Khương Thành vừa muốn mở miệng cãi, đã bị Khương Mặc lấy giấy bịt kín mũi miệng lại.
Khương Mặc lạnh lùng nhìn cậu: “Lau sạch nước mắt nước mũi đi, sau đó cút!”
Khương Thành nghênh cổ bướng bỉnh nói: “Em không đi! Chuyện công ty em đã sắp xếp ổn thoả rồi, mấy ngày này em tuyệt đối không đi.”
Khương Mặc đau đầu mệt mỏi: “Em tới đây thì làm được cái gì?”
“Để em vào đội y tế đi! Để em nói anh nghe, em được chị dâu dạy cho rồi, bây giờ trình độ trong việc cấp cứu ngoại thương không tệ đâu!”
“Em câm miệng em lại đi!” – Khương Mặc không thể nhịn được nữa mà nhét một quả táo vào miệng Khương Thành.
“Anh!” – Khương Thành lấy quả táo trong miệng ra, giữ chặt tay Khương Mặc: “Anh cứ nghe em nói đã, là có người bí mật nói với em chút chuyện, nên em không thể không tới tìm anh.”
Khương Mặc thấy cậu hạ giọng và trở về dáng vẻ nghiêm túc, nhẫn nại nói: “Nói.”
“Gần đây có người gửi thư nặc danh cho em một ít ảnh và mấy mẩu giấy viết, nói với em…..” – Khương Thành ghé sát tai Khương Mặc, nhẹ giọng thì thầm với cậu: “Anh rể có thể…..không phải một lòng với chúng ta.”
“…..Người ta nói lung tung cái gì em cũng tin à?”
“Đương nhiên nếu vu khống thì em không tin, anh rể đối xử với chúng ta tốt như vậy mà…..Nhưng người đó cung cấp rất nhiều ảnh chụp kèm với phân tích của người đó, khiến em cảm thấy chuyện khá giống như vậy.” – Khương Thành nói: “Giả dụ như anh rể không có tâm tư khác, sao người kia có thể có nhiều ảnh chụp như vậy, chắc chắn có người trong căn cứ, muốn chia rẽ anh với anh rể. Bất luận là tình huống nào, chúng ta đều phải để ý nó.”
Khương Mặc không ngừng day day huyệt thái dương đang đau của mình: “Em nói ảnh chụp ở đâu.”
Khương Thành nháy mắt vô tội: “Nhưng anh phải đồng ý với em, anh sẽ để em ở lại, em mới cho anh xem.”
“……”
– —-
Lúc trời gần rạng sáng, Khương Mặc đắp chăn cho Khương Thành ngủ, đẩy cửa thư phòng ra, bác sĩ Tiểu Thu đang cuộn tròn trên ghế dài trước cửa mà ngủ, lộ ra khỏi khẩu trang là đôi môi xám trắng khô nứt, có vết máu mờ mờ.
Anh nghe tiếng cửa mở, thân thể run rẩy tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi đầy quầng thâm của Khương Mặc, anh cuống quít ngồi dậy, do sốt cao nên khiến cả người lung lay suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, may mắn là anh dùng cẳng chân chống lại, khom lưng lấy hộp cơm đặt ở dưới đất lên, đưa cho Khương Mặc.
Khương Mặc nhận lấy, mở nắp ra, nói nhàn nhạt: “Cháo này là phần cho hai người mà? Anh định sẽ ăn với tôi à?”
Tiểu Thu lắc lắc đầu, rũ mắt viết lên note ba chữ: [Cậu Khương nhỏ].
Anh lại nhìn Khương Mặc, lại cúi đầu viết nghiêm túc cái gì đó, hoàn toàn không để ý cháo nóng hổi đang chảy xuống từ tay mình, tưới lên cánh tay toàn da bọc xương vốn có đầy vết thương chi chít, anh bị nóng đến cả người co rúc lại, cả bút và note đều rơi xuống đất.
Anh còn chưa kịp nhìn qua Khương Mặc, liền nghe được tiếng hộp cơm bị quăng mạnh xuống đất, trái tim mệt mỏi như nhảy lên vì bị tiếng động lớn kích thích, nháy mắt nó co rút dữ dội, làm anh phải lấy tay đè ngực, khẽ hé đôi môi xám trắng vì mất máu mà hô hấp khó khăn.
Khuôn mặt trắng bệch, môi thâm tím của Khương Mặc âm trầm nhìn anh: “Anh vẫn luôn quan sát giỏi như vậy à? Đối với cậu Khương nhỏ cũng vậy mà đối với bác sĩ Hứa cũng vậy?”
Khi phân tích địa chỉ của bưu kiện nặc danh kia, có rất nhiều lần là IP trong chỗ ở của Tiểu Thu, người bác sĩ này nhìn qua trông rất dịu dàng, nhưng lại có ý thức phản điều tra rất mạnh, lại dựng lên rất nhiều tường lửa để bảo mật, cậu cùng với thuộc hạ phải giải đến hơn nửa đêm mới hoàn toàn tìm được định vị.
Trước mắt Tiểu Thu mờ ảo, hình ảnh lồng nhâu chồng xếp không ngừng, anh không thấy rõ như gì, sờ soạng lung tung trên mặt đất ướt nhẹp vì cháo để tìm quyển note, ngón tay đang run rẩy không biết do sợ hay đau.
Khương Mặc mạnh bạo đem note đá văng ra: “Nói thẳng ra đi! Anh định nói dối bằng giấy sao? Nói cho tôi biết rốt cuộc là người nào?’
Tiểu Thu không trả lời khiến Khương Mặc càng không có thêm kiên nhẫn, nhẫn tâm muốn tháo mặt nạ của anh xuống, Tiểu Thu bị cậu làm đau, nắm chặt cổ áo giãy giụa gian nan, nhưng cũng chỉ là trứng chọi với đá nên chẳng nên được gì.
Khương Mặc dùng sức rất lớn, nhưng cũng chỉ làm mặt nạ Đường Tu xê dịch, ánh mắt chạm trán miếng băng gạc trên thái dương anh.
Lúc đó cậu mới nhớ đến là mặt nạ của bác sĩ đều có mật mã, chỉ có Hứa Sâm biết. Cậu buông Tiểu Thu ra, gầm nhẹ: “Nói!”
Tiểu Thu chắc chắn bị kinh sợ không nhẹ, thừa dịp Khương Mặc buông anh ra, anh ngã ngồi trên mặt đất, cố che chở bụng dịch thân thể mảnh khảnh cồng kềnh của mình về phía sau, nhưng lại đụng vào ghế mà phía sau ghế là bức tường, nhưng anh vẫn cứ liều mạng muốn trốn, cho đến khi không thể lui lại.
Có vẻ như do bị đụng phải nên miếng băng gạc trên thái dương Tiểu Thu dần dần nhiễm đỏ, nhưng Khương Mặc không rảnh bận tâm, ép anh lùi sát tường: “Anh đã sớm biết A Thành, cũng sớm có chuyện để hoài nghi bác sĩ Hứa, rốt cuộc anh là ai, có ý đồ gì?”
Tiểu Thu không còn nơi nào để trốn rồi, anh sợ hãi cuộn tròn bản thân mình lại, run rẩy như ánh nến giãy giụa hấp hối trước trận cuồng phong, giọng nói thê lương cầu xin Khương Mặc: “Không cần…..con…..con của tôi…..”
Anh không đem sự thật nói rõ ràng, nhưng cũng cố hết sức diễn đạt ý chính, khiến Khương Mặc tức đến mức suýt nữa không khống chế được bản thân dùng hành động không nên để đối xử với người mang thai, bèn nỗ lực kìm chế cảm xúc của mình, lại muốn tới gần Tiểu Thu, nhưng lại lại cuộn tròn chặt hơn, hai cánh tay gầy gò ôm lấy đầu gối, bị độ nóng của cháo làm tay sưng đỏ lên, thoạt nhìn không được linh hoạt cho lắm, đầu cố gắng chôn chặt vào đầu gối, che chắn đứa nhỏ trong bụng chặt chẽ, kín mít.
Trên cằm vẫn luôn có chất lỏng chảy xuống, dường như là một chất lỏng trong suốt nào đó hoà lẫn với máu, tạo thành một màu đỏ thắm ảm đạm.
Khương Mặc không hề tới gần anh, chỉ đứng tại chỗ, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe thật hoà nhã: “Trả lời tôi chút gì đó đi.”
“Tôi sẽ không làm hại cậu…..Sẽ không tổn thương cậu…..” – Giọng nói Tiểu Thu khàn đục nghẹn ngào từng chữ, lời nói mơ hồ, nhưng trong đó xen lẫn sự thâm trầm bi thương: “Cậu không cần đối với tôi…..như vậy…..”
Anh yêu em mà.
Anh sẽ không làm hại em đâu, anh yêu em.
Em không cần đối xử với anh như vậy.
Anh sẽ đau, sẽ đau khổ lắm.
Khương Mặc làm sao không biết anh không có ác ý, những tin tức anh đưa cho Khương Thành đều không phải bịa đặt lung tung, hơn nữa là ngoài việc đưa những tin tức đó, anh cũng không làm chuyện gì khác.
Sở dĩ cậu giận trong lòng, là vì anh lôi Khương Thành vào chuyện này.
Vì cậu luôn lo sợ điều đó xảy ra như đi trên tấm băng mỏng của mình về người em trai mà cậu đã bảo vệ hơn hai mươi năm, cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, A Thành vĩnh viễn sẽ luôn trong sạch, bất luận thế nào cũng không để em ấy tiến vào vũng lầy nhơ nhớp này.
Cậu không nghĩ tới những điều mà cậu dày công bảo vệ này, lại bị một bác sĩ không rõ lai lịch phá huỷ dễ như trở bàn tay.
Cậu không thể không mất kiểm soát được.
Nhưng nhìn đến miếng băng gạc trên thái dương đã nhiễm hồng, máu chảy xuống cằm càng lúc càng nhiều, Khương Mặc cảm thấy rợn người, bèn đem những chuyện khác bỏ qua một bên: “Đầu anh…..bị thương sao?”
“Không có…..Không bị thương…..” – Tiểu Thu nói năng lộn xộn, hoàn toàn không rõ là đang nói cái gì, thấy Khương Mặc không có ý định tiến lại tấn công anh, anh liền thất tha thất thểu chạy tới chỗ cũ, nhặt hộp cháo cùng với quyển note ở dưới đất lên, máu nhàn nhạt chảy dọc trên đường.
Anh nhặt hộp cháo lăn trên đất của Khương Mặc lên, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn….ăn cháo không?”
Không chờ Khương Mặc trả lời, anh liền tự lẩm bẩm: “Không ăn…..Cậu sẽ không thích….”
Anh nói cái gì, Khương Mặc chưa nghe rõ, bèn nghẹn giọng hỏi lại anh: “Anh nói cái gì?”
“Tôi không nói…..không nói…..” – Tiểu Thu theo bản năng cho là Khương Mặc cảm thấy giọng nói của mình là phiền, giống như là phản xạ có điều kiện: “Để tôi tìm đồ…..để viết, cậu chờ tôi chút.”
Anh tìm trang note khô ráo, động tác trên ngón tay bị phỏng nhìn rất là vặn vẹo, chất lỏng nhàn nhạt màu máu chảy trượt liên tục xuống cằm không ngừng.
Khi đó, Khương Mặc cho rằng, chất lỏng trên trán đó là do mồ hôi lạnh hoà trộn với máu.
Thật lâu sau đó mới biết được, còn có rất nhiều nước mắt kèm theo.
Hoặc là, càng lúc càng nhiều nước mắt.
Thì ra khi đó, cậu không chỉ đánh đổ một chén cháo, mà còn hất đổ trái tim của người cậu yêu nhất thế gian này, nó rơi xuống, chia năm xẻ bảy, tình cảm bên trong không gói ghém lại được, nên mới nhiều nước mắt như thế, tựa như một dòng sông.