Chương 7: Cái nết mày cũng chẳng ra gì
Beta: Ellis
***
【Kỳ nghỉ năm ngày sắp kết thúc, Mễ Hạ phải trở về Hải thành. Vì ở Thố Nham Tung không có sân bay, vậy nên muốn đi máy bay thì phải vào trong thành phố cách đây hơn hai trăm cây số, dù đi bằng tốc độ nhanh nhất thì cũng phải mất đến ba tiếng đồng hồ.
Chuyến bay của Mễ Hạ cất cánh vào lúc tám giờ tối, tuy nhiên, do sợ gặp phải tình trạng ùn tắc giao thông trên đường nên cậu và Hạ Nam Diên đã khởi hành ngay sau bữa trưa.
Khi Mễ Hạ đi ngang qua sân, con chó to lông trắng đang bị buộc xích, nó thấy cậu cứ sốt ruột đi tới đi lui thì sủa với cậu mấy tiếng.
Mễ Hạ khó hiểu: “Sao con chó này cứ sủa liên tục thế nhỉ? Rõ ràng tối qua đã làm lành với em rồi, thấy em mà như thấy anh em của nó, đuôi cứ quẫy tít cả lên, sao sang hôm nay đã lại xấu tính thế này?”
“Thấy em phải đi nên không nỡ xa đây mà.” Hạ Nam Diên xách hành lý của anh lên xe, nghe vậy thì cười nói.
Mễ Hạ gật đầu: “Cũng có thể, ai bảo em có sức lôi cuốn quá làm gì.”
Hai trăm cây số, bảo dài không dài, mà bảo ngắn cũng chẳng phải ngắn, Mễ Hạ quan sát cảnh vật bên ngoài xe, mới đầu cậu còn nhàn nhã cười đùa, đến khi khoảng cách dẫn tới điểm đến hiển thị trên phần mềm chỉ đường càng lúc càng rút ngắn, một trăm kilomet, tám mươi kilomet, năm mươi kilomet… Trái tim cậu chùng xuống, bị đè nặng bởi thứ cảm xúc mang tên “không nỡ rời xa”, mỗi lần hít thở là một lần thấy não nề hơn.
“Đúng rồi, em cần nói với anh chuyện này. Dạo trước Hạ Thông đến tìm em, bảo… Hạ Minh Bác sắp chết rồi, nó hỏi em có thể liên lạc với anh không để bảo anh Tết này đến Hải thành gặp mặt ông ta lần cuối.” Mễ Hạ biết Hạ Minh Bác không xứng, nhưng nếu Hạ Thông đã tìm hẳn đến chỗ cậu thì chắc hẳn đã không còn cách nào nữa. Dù sao cậu cũng đã chuyển lời rồi, bất kể Hạ Nam Diên có lựa chọn thế nào thì cậu cũng ủng hộ anh vô điều kiện.
“Gặp anh? Xin anh tha thứ ư?” Hạ Nam Diên cười khẩy, siết chặt vô lăng, “Người mà ông ta cần xin tha thứ nhất là má anh kìa. Đến tận lúc mất, má anh vẫn nghĩ sớm muộn gì ông ta cũng trở về Thố Nham Tung để tìm bà. Bà đâu biết rằng người ta đã sớm cưới vợ sinh con và quên mất mình rồi. Bà chỉ là bông hoa mà anh công tử phố thị tiện tay bứt bên dọc đường mà thôi, nhìn chán rồi ném cũng chẳng thấy tiếc.”
(*) Nam Diên gọi mẹ bằng tiếng địa phương.
Mễ Hạ nhìn đăm đăm vào sườn mặt lạnh lùng của anh, thở dài trong lòng. Cậu biết trước kết quả sẽ như này nên mới giữ đến tận lúc cuối mới nói.
“Hạ Thông chỉ kém anh một tuổi, lúc bỏ đi, Hạ Minh Bác đã chẳng nghĩ đến việc quay về. Ông ta khiến má anh tuân thủ lời hứa sẽ không bao giờ thực hiện được – má đợi ông ta suốt mười hai năm, lúc mất, má mới chỉ ba mươi tuổi.” Giọng Hạ Nam Diên nặng trịch, chất chồng nỗi căm thù ăn vào tận xương tủy.
“Phải đấy, lão đúng là đồ cặn bã! Bội tình bạc nghĩa, lừa gạt thiếu nữ dân tộc thiểu số, tội ác tày trời, anh không muốn thì không đi nữa, lát em sẽ block thằng Hạ Thông.” Mễ Hạ đưa tay xoa gáy Hạ Nam Diên, đau lòng bảo: “Không nghĩ nữa không nghĩ nữa nhé, đều tại em cả, nhắc đến họ làm gì không biết.”
Hạ Nam Diên mím chặt môi, mất một lúc lâu sau mới thả lỏng cơ bắp toàn thân. Cứ lần nào nhắc đến Hạ Minh Bác là anh lại biến thành “tên đã lên dây”, cực kì hung hãn.
Mễ Hạ cố gắng xoa dịu bầu không khí: “Không phải anh công tử phố thị nào cũng giống Hạ khốn kiếp đâu, anh nhìn em này, em chung tình lắm đó. Anh bảo muốn về quê làm cán bộ giúp xóa đói giảm nghèo, chuyện quan trọng như vậy, cuối cùng em biết thì chiến tranh lạnh với anh một tháng, đệch mẹ xong rồi chính em là người đi tìm anh để làm lành trước đấy thôi. Anh không ra ngoài được, em lặn lội hơn một nghìn cây số, bay từng chuyến từ Hải thành qua gặp anh. Buổi tối đồng nghiệp rủ em đi uống rượu nhưng em chưa bao giờ đi vì muốn call video với anh. Trên đời này kiếm đâu ra thằng đàn ông nào tốt như em hả?”
Cậu vuốt ve cổ của Hạ Nam Diên nhẹ nhàng như đang vuốt ve một con mèo, càng nói càng thấy mình là người hiếm có trên đời, cảm động đến nỗi lay động cả đất trời.
“Sao Hạ Minh Bác so sánh được với em?” Đôi ngươi màu hổ phách khẽ co lại, Hạ Nam Diên hơi kéo dài ngữ điệu, trông càng giống với con vật thuộc loài “mèo lớn”.
“Hồi xưa anh đâu đối xử với em bằng thái độ này.” Mễ Hạ cười khẽ, mơn trớn lớp da trên từng đốt sống lưng của đối phương, nói, “Hồi còn đi học anh cứ dán chặt mắt vào em, sợ sơ sểnh một cái là thằng công tử bột đến từ Hải thành em đây hủy hoại nụ hoa của tộc các anh. Anh còn nhớ mảnh giấy lần đó em đưa cho Mạc Nhã không? Suýt nữa anh đã đánh nhau với em rồi.”
“Má anh cũng bị lừa lúc đang ở tầm tuổi đó, tất nhiên anh… phải cẩn thận.” Đang nói chuyện thì Hạ Nam Diên rùng mình. Không chịu nổi nữa, anh đưa tay ra sau, nắm lấy cổ tay Mễ Hạ, kéo tay cậu khỏi gáy mình: “Đừng nghịch nữa, anh đang lái xe đấy.”
Tuy trên quốc lộ không có chiếc xe nào nhưng Mễ Hạ cũng không dám lấy tính mạng của cả hai ra đùa, nghe vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại, quả thật không quấy nhiễu Hạ Nam Diên nữa.
Còn hai mươi cây nữa, Mễ Hạ nhìn bảng chỉ đường rồi ngoảnh mặt ra cửa sổ, tránh cho Hạ Nam Diên nhận ra sự mất mát của mình.
“Tết năm nay anh sẽ đến Hải thành gặp em.”
Mễ Hạ sửng sốt, quay phắt đầu lại.
Hạ Nam Diên nhìn về phía trước, nói tiếp: “Anh để dành ngày nghỉ phép, đợt này có thể ở lại nửa tháng.”
Nếu không phải vì đang đi trên đường cao tốc, chắc chắn Mễ Hạ đã nhào tới hôn anh.
Nửa tháng, là mười lăm ngày, cậu có thể ở với Hạ Nam Diên trong mười lăm ngày lận đấy.
Cậu gập ngón tay đếm đi đếm lại: “Thế thì… chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa thôi.” Vẻ u sầu biến mất ngay lập tức, cậu cười tít mắt, “Bây giờ đã mua vé được chưa nhỉ? Để em mua cho anh.” Nói rồi cậu mở app trên điện thoại lên.
Hạ Nam Diên quay đầu liếc cậu, ngoài nét cười, trên khuôn mặt anh còn hiển hiện chút cảm xúc dịu dàng.
“Anh bay vào đêm giao thừa hay bay sớm trước một ngày? Hạng thương gia thì phải đặt vé trước, không em sợ để đến lúc đấy lại không còn…”
Đến khi Mễ Hạ ngẩng đầu lên thì Hạ Nam Diên đã thu lại những cảm xúc đó, anh đưa mắt nhìn về đằng trước.
Hai người đến sân bay lúc bốn giờ hơn, Mễ Hạ không muốn Hạ Nam Diên chạy xe vào ban đêm do sợ điều kiện đường xá tối tăm, dễ gặp nguy hiểm, bởi vậy mà sau khi lấy hành lý xong, cậu liền thúc giục để đối phương về mau mau.
Sân bay ở Sơn Nam rất nhỏ, cũng có ít chuyến, xe đậu trong bãi còn chẳng có mấy chứ nói gì đến người. Mễ Hạ khom lưng, hôn tạm biệt Hạ Nam Diên đang ngồi trên xe qua cửa sổ.
Chuyện tình giữa cậu và Hạ Nam Diên có rất nhiều điều ngọt ngào, cũng có quá đỗi những đắng cay. Đôi khi, cái cay đắng thậm chí còn nhiều hơn cả cái ngọt ngào.
Nếu bản thân là người thỏa hiệp trước thì dù có thế nào cũng phải tự gánh chịu. Mễ Hạ cố gắng hết sức để không đụng chạm đến vấn đề một nghìn kilomet này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không bận tâm.
“Ưm…” Hạ Nam Diên rên đau một tiếng, bụm miệng lùi lại.
“Ôi, ngại quá, lỡ miệng cắn mạnh.” Mồm nói vậy nhưng trên mặt Mễ Hạ lại chẳng có vẻ gì là áy náy.
Hạ Nam Diên xòe tay ra, thấy vết đo đỏ dính trong lòng bàn tay.
“Em cố tình.” Anh liếm vết thương nơi khóe môi, lông mày nhíu lại vì đau.
“Để lại chút kỉ niệm cho anh đấy, phải nhớ em đấy nhé.” Mễ Hạ thoải mái thừa nhận, cậu kéo hành lý, vừa đi giật lùi, vừa hôn gió với Hạ Nam Diên, “Đi đây, tạm biệt!” 】
Trong lòng khó chịu quá thể.
Tôi túm áo trước ngực, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Nam Diên ở phía trước, nỗi cay đắng bao phủ trong lòng kéo dài dai dẳng từ lúc ngủ dậy, hoàn toàn không có dấu hiệu nguôi ngoai.
Chẳng trách Mạc Nhã bảo cậu ấy chưa gặp cha của Hạ Nam Diên bao giờ, hóa ra là một tên cặn bã bội tình bạc nghĩa, đã thế còn là người Hải thành nữa chứ. So sánh Mễ Đại Hữu với cha của Hạ Nam Diên, chợt thấy ông ấy cũng chẳng đến mức tệ lắm. Suy cho cùng, mặc dù Mễ Đại Hữu đã cưới người khác sau khi mẹ tôi mất, nhưng khi mẹ tôi còn sống, xem như ông ấy cũng một lòng một dạ.
“Mễ Hạ, em chạy chậm tí nữa là sang hàng lớp khác luôn đấy, em có thể sải dài bước ra và trở về vị trí mà em nên ở không hả?”
Vương Phương đứng ở rìa sân thể dục, cô thấy tôi tụt từ vị trí hàng giữa xuống vị trí cuối cùng thì không nhịn được cơn cáu mà quát lên.
“Vâng…” Tôi uể oải đáp rồi tăng tốc độ thêm chút.
Tôi chạy đến vị trí bên cạnh Hạ Nam Diên, liếc mắt nhìn cậu ta rồi hắng giọng. Mà cậu ta thì chẳng tỏ phản ứng gì, không bận tâm đến tôi mà chỉ chăm chăm vào việc chạy bộ của bản thân.
Tôi ho to hơn nữa, ho đến mức rát cổ họng, mấy đứa chạy phía trước lũ lượt ngoái đầu lại, lúc này Hạ Nam Diên mới quay sang do ghét ồn ào.
“Thật ra, nguyên quán của tao… không phải ở Hải thành đâu. Ông nội tao là người Đàm thành, nói một cách chính xác thì tao là người Đàm thành.” Tôi cố gắng hết sức để phủi sạch quan hệ với Hải thành mà Hạ Nam Diên căm ghét.
Hạ Nam Diên nhìn tôi một chốc, không hiểu tôi đang muốn truyền đạt điều gì, cậu ta dời mắt đi nơi khác, nói bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng vào lúc sáng sớm: “Rồi sao nữa?”
“Mày đừng thấy tao lớn lên ở Hải thành mà vội đánh giá, tao thực sự ghét cay ghét đắng cái nếp sống ở đó. Hồi học cấp 2 tao toàn đánh nhau với đám con nhà giàu kiêu căng mất nết ở Hải thành, rồi có lần chúng nó chọc tao nóng máu, tao dùng một mồi lửa đốt luôn tòa dạy học của chúng nó, thế là bố tao tống tao đến đây.” Do nói nhiều quá nên tôi cũng dần đuối sức, phổi bắt đầu đau, “Nhưng mà tao thích ở đây, người dân nơi này rất thú vị, nhỉ? Tất cả đều là nhân tài. Về sau tao… Về sau tao định ở lại đây, mở rộng hoạt động kinh doanh của gia đình… Phát triển nơi này thành, thành chi nhánh Sơn Nam.”
“Không chỉ thế, tao còn… còn định xây dựng Thố Nham Tung, để người Tằng Lộc chúng mày cùng làm giàu… Không phải, chúng mày chúng tao gì chứ, đều là người một nhà cả, về sau tao, tao nhất định phải giúp cho người Tằng Lộc chúng ta giàu lên!”
Chẳng biết Hạ Nam Diên có nghe lọt không nữa mà không đáp lại tôi lấy nổi một lần, cứ để tôi sắm tuồng một mình.
Chạy thể dục xong, cả nhóm kéo nhau về lớp học.
Dây giày của Hạ Nam Diên vô tình bị tuột, cậu ta dừng lại giữa chừng để buộc dây giày. Tôi đứng bên cạnh chờ cậu ta, chống hông thở dồn dập.
“Mày… Mày nói một câu xem nào?”
Cậu ta cúi đầu, tóc dài xõa sang một bên, để lộ ra phần gáy mịn màng.
Tôi nhìn nó chằm chằm một lúc, đưa hai tay ra sau, xoa vào nhau.
Người chung quanh đã tản dần đi, cuối cùng Hạ Nam Diên cũng buộc xong dây giày, cậu ta đứng dậy.
“Muốn tao tin mày à?” Cậu ta nhìn tôi, hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu.
“Người Hạ chúng mày giỏi phỉnh nịnh nhất, với cả…” Cậu ta dừng một chút rồi nói, “Cái nết mày cũng chẳng ra gì.”
Ô hay? Đã ăn nói chướng tai rồi mà sao còn công kích cá nhân nữa thế?
Tôi chưa kịp mở miệng phản bác thì Hạ Nam Diên đã nói tiếp: “Muốn tao tin lời mày thì mày cải thiện điểm số của mình trước đi.” Dứt lời, cậu ta lạnh lùng bỏ tôi lại, đi về phía lớp học.
Cải thiện điểm?
Mấy điểm thì đủ tiêu chuẩn vậy? Tăng lên một hạng có được tính là cải thiện điểm số không?
Tôi nhìn bóng lưng xa dần của Hạ Nam Diên mà hơi sững sờ.
Với cả tại sao tôi phải cải thiện được điểm thì cậu ta mới chịu tin tưởng tôi chứ? Cứ điểm cao là tốt tính tốt nết hả? Hay là muốn thử thách lòng quyết tâm của tôi?
Nhưng nếu cậu ta nghĩ chuyện này có thể làm tôi thoái chí thì cực kỳ, cực kỳ sai rồi.
Cải thiện điểm số mà khó ư? Chờ đấy, thầy sẽ làm cho tất cả chúng mày phải ngỡ ngàng.
8/11/2022