Chương 4: "Chuối thẳng ngon hơn à?"
“Mày nổi khùng gì vậy?” Hạ Nam Diên tóm lấy cổ tay tôi, mắt long lên giận dữ.
Tôi cưỡi trên người Hạ Nam Diên, hai tay nắm chặt lấy cổ áo ngủ của cậu ta, thở dồn dập vì trận vật lộn vừa rồi.
“Mày không được ở đây! Mày biến khỏi đây ngay cho tao!”
Hạ Nam Diên cười khẩy: “Mày tưởng tao muốn ở chung với mày chắc? Không chào đón tao thế này thì sao ban nãy mày lại không nói?”
“Tao…” Tôi chợt cứng họng.
Ban nãy là do tôi bị siêu năng lực làm phân tâm cho nên mới chưa kịp phản ứng lại đó mà?
Càng chột dạ thì tôi lại càng mạnh miệng, tôi túm cổ áo cậu ta lên, nói: “Nãy là nãy, còn giờ là giờ, bây giờ tao đéo muốn ở chung với mày đấy, thế được chưa? Mày đến ở với nhóm Tằng Lộc của bọn mày đi, thể nào họ cũng chào đón mày.”
Hạ Nam Diên liếc nhìn cổ áo biến dạng của mình, siết chặt tay tôi hơn: “Bỏ ra.”
Thành thật mà nói, ít nhiều gì thì tư thế và góc nhìn này vẫn khiến tôi thấy hơi sai sai, đã vậy cổ tay còn bị Hạ Nam Diên giữ chặt, cảm giác bị kiến bò trên lưng trước đó lại ập đến.
“Mẹ kiếp mày bỏ tay ra trước đi!” Nói rồi tôi vung tay, thoát khỏi xiềng xích của cậu ta.
Hạ Nam Diên nheo mắt, bàn tay đang giữ cổ tay tôi kéo mạnh, tay còn lại đồng thời bắt lấy vai tôi, cậu ta xoay mình một cái, vì không kịp phản ứng nên tôi bị đảo vị trí với cậu ta.
“Bỏ… Bỏ anh Mễ nhà tao ra!” Quách Gia Hiên lại thở hổn hển leo lên.
Vốn dĩ Hạ Nam Diên đã chẳng buồn để nó vào mắt, cậu ta nghiêng đầu liếc sang rồi đạp chân, Quách Gia Hiên kêu “ối” một tiếng, lại lăn xuống đất.
Tôi điên tiết, vung quyền qua, mà Hạ Nam Diên lại như có mắt mọc sau đầu, nắm đấm mới hoa lên được nửa đường đã bị cậu ta tóm chặt, đè xuống giường.
“Đừng có bố mẹ gì ở đây, giữ cái mồm cho sạch sẽ vào.” Mái tóc dài của Hạ Nam Diên xõa lòe xòe, cậu ta ta cụp mắt nhìn tôi như đang nhìn một bãi rác, “Bọn họ gọi mày là thiếu gia thì mày tưởng mình là thiếu gia thật à? Đây là Sơn Nam, không phải Hải thành, những điều mày nói không được công nhận. Mày không muốn ở cùng tao chứ gì, ổn thôi, để xem mày đánh thắng được tao không đã.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang màu hổ phách của cậu ta, thấy vẻ hung dữ lóe lên rồi vụt biến trong đó mà không khỏi nuốt khan.
Trông như thể một loài động vật hoang dã…
Suy nghĩ này vừa nhen nhóm thì cả phòng kí túc xá đã lại chìm vào bóng tối — cô quản lí kí túc cúp điện mất tiêu rồi.
Tôi chớp chớp mắt, làm quen với bóng tối: “Không phải là tao sợ mày đâu, nhưng mày thấy rồi đó, mất điện, tối mù tồi mịt như này thì đánh đấm đéo gì?” Tôi cử động tay, “Chẳng thà chúng ta đình chiến trước rồi để hôm khác thảo luận sau.”
Không động còn đỡ, chứ tôi vừa nhúc nhích, Hạ Nam Diên đã nắm chặt hai tay tôi ấn xuống giường. Tôi vùng vẫy mấy lần nhưng cậu ta vẫn chẳng xi nhê, cứ như có thuốc tăng lực trong người vậy.
“Này!”
Đệt mẹ tư thế này còn kì cục hơn.
“Chuyển sang hôm nào tao cũng tiếp được.” Trong bóng tối, dường như Hạ Nam Diên đang cúi thấp người xuống, khi nói chuyện toàn bộ hơi thở đều phả vào mặt tôi, món tóc xõa dài còn cọ qua cổ tôi gây ra từng cơn tê ngứa.
Tôi ngậm miệng lại ngay lập tức, cả cơ thể cứng đờ.
Sao lại dí sát vào như này để nói chuyện hả? Cách hơn một mét thì tín hiệu thu kém à hay thế nào?
Thằng cha này… không bình thường, cực kì bất ổn.
Giờ nghĩ lại mới thấy việc cậu ta đồng ý vào phòng kí túc của tôi ở đúng là rất quái lạ. Lại còn hỏi vì sao tôi không phản đối nữa, thế sao cậu ta không phản đối chứ?
“Mễ Hạ, mày không sao chứ?” Lần này Quách Gia Hiên đã ngộ ra rồi nên không trèo lên nữa, nó chỉ đứng dưới hỏi thăm tình hình của tôi.
“Không… không sao.” Trả lời Quách Gia Hiên xong, tôi lại quay ra, hạ giọng nói với Hạ Nam Diên, “Bây giờ buông tao ra được rồi đúng không?”
Hạ Nam Diên không đáp nhưng lực tay đã thả lỏng theo lời tôi nói.
Vì giường của tôi và giường cậu ta kê sát cạnh nhau, nên ngay sau khi cậu ta thả tôi ra, tôi liền đẩy cậu ta ra rồi trèo về giường mình.
Thấy ngưng chiến, Quách Gia Hiên đứng dưới một lúc rồi xuýt xoa than đau về ngủ tiếp, chưa đến hai phút sau đã ngáy khò khè. Hạ Nam Diên giũ chăn, cũng lại nằm xuống.
Phòng kí túc yên tĩnh trở lại, tôi quấn chăn kín mít, ngồi dựa vào góc tường, nhìn chằm chặp về phía Hạ Nam Diên, chỉ sợ cậu ta sẽ nhân lúc tôi chưa chuẩn bị mà đánh lén vào lúc nửa đêm.
Nếu giấc mơ của tôi báo trước tương lai thật, vậy cho dù sau này tôi có thành đôi thành cặp với Hạ Nam Diên thì dám chắc đó là do Hạ Nam Diên chủ động. Không ngờ tên nhãi mày rậm mắt to này lại là một thằng biến thái. Không lẽ… Câu hỏi ẩn danh xui xẻo kia cũng do cậu ta gửi cho tôi?
Nghĩ vậy, tôi vội lấy điện thoại ra đọc lại câu hỏi.
【Bạn học Mễ, bạn có thể chấp nhận chuyện có nam sinh thích mình không? 】
Là Hạ Nam Diên thật ư? Chẳng giống giọng điệu của Hạ Nam Diên quái gì cả.
Tôi muốn hỏi thẳng xem đối phương là ai, nhưng gõ xong câu cú rồi lại do dự một lúc rồi xóa đi. Các câu hỏi được trả lời sẽ hiển thị trên trang cá nhân, tôi không muốn trở thành chủ đề bàn tán cho toàn khối ngay khi học kì mới vừa bắt đầu.
Với lại, ngẫm thế nào cũng thấy đối phương sẽ chẳng trả lời mình một cách trung thực đâu, nhỉ?
Tối nay, nửa đêm trước tôi trằn trọc vì bị ác mộng quấy rầy, nửa đêm sau tôi lại ngủ chập chờn do nằm sai tư thế. Sáng hôm sau, khi nhạc báo thức vừa vang lên, tôi đã tỉnh dậy cùng cơn đau ê ẩm khắp người, bởi vậy mà đi đứng cứ liêu xiêu, Quách Gia Hiên bị ngã hai phát nên đi đường cũng tập tễnh. Hai đứa bọn tôi đi ra ngoài có thể nói là cặp anh em đồng cảnh ngộ.
Về phần Hạ Nam Diên, ngoài việc ngủ chung phòng kí túc xá với bọn tôi ra thì những việc khác vẫn giữ nguyên, ăn sáng thì đều ăn sáng chung với tộc cậu ta, đi ngang qua tôi với Quách Gia Hiên cũng chẳng chào hỏi.
“Cô ơi, cháu không muốn quả này đâu.” Cô căn tin đưa quả chuối hơi ngả vàng qua cửa sổ, tôi nhìn, không cầm lấy, “Cho cháu quả thẳng ấy ạ.”
Cô ấy nhìn tôi rồi lẩm bẩm một câu trong miệng bằng tiếng địa phương Sơn Nam: “Thẳng cong gì vào bụng cũng như nhau thôi mà? Thằng bé này quái thật.”
Cầm lấy quả chuối gần như thẳng đuột, tôi hài lòng di chuyển sang cửa tiếp theo theo hàng.
“Chuối thẳng ngon hơn à?” Quách Gia Hiên đứng xếp hàng phía sau tôi đuổi theo.
“Chả biết, chẳng qua tao thấy quả thẳng nó hợp với khí chất tao hơn thôi.” Nhận nốt sữa ăn sáng xong, tôi bưng đĩa đi tìm chỗ trống trong căn tin.
(*) Sữa ăn sáng: loại sữa có bổ sung thêm các chất dinh dưỡng khác để thay thế bữa sáng.
Phát hiện ra bàn chỗ bọn Cao Diểu với Phương Hiểu Liệt còn hai ghế trống, tôi và Quách Gia Hiên đi thẳng một mạch qua.
Cao Diểu và Phương Hiểu Liệt học chung lớp với hai đứa chúng tôi, phòng kí túc cũng nằm đối diện, chúng tôi phòng 101, còn bọn nó phòng 102, do thành tích học tập đều không được như mong muốn nên bình thường vẫn chơi được với nhau.
“Hạ Nam Diên ở với bọn mày à?” Tôi vừa ngồi xuống, Cao Diểu đã bắt đầu tọc mạch, “Sáng nay tao thấy nó đi ra từ phòng kí túc của tụi mày, sốc đến nỗi suýt lồi cả mắt.”
“Ai bảo phòng tao còn thừa giường trống làm gì, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của ban cán bộ thôi.” Tôi cứ cắn một miếng bánh bao hoa rồi lại làm một hớp sữa, cố nhồi nhét thức ăn vào miệng một cách liều mạng.
Sau đêm qua, tôi đã nhận ra được khoảng cách cực lớn về thể chất giữa mình và Hạ Nam Diên. Không thể để yên như vậy được, tôi phải bổ sung dinh dưỡng và cố gắng cao đến 2 mét.
“Bọn mày không biết đâu, tí nữa thì hôm qua Mễ Hạ đã đánh nhau với nó rồi…” Quách Gia Hiên diễn như nghệ nhân tấu nói, nó hoa chân múa tay, hô biến câu chuyện đi vào ngõ cụt kia thành một câu chuyện có đầu có đuôi, bọn Cao Diểu nghe mà liên tục thốt lên vì kinh ngạc.
Tôi thấy Quách Gia Hiên chẳng đả động gì đến hộp sữa kia nên vươn tay cầm lấy: “Mày không uống thì tao uống nhé?”
Nó đang nói hăng say nên chẳng có thời gian để ý đến tôi, nó xua tay với tôi, ý bảo tôi cứ tự nhiên.
“Nếu không phải anh Mễ của tao đang bị phạt thì tối qua đã đập thằng chả tơi bời rồi…”
Tôi bóc quả chuối thẳng tắp kia ra, vừa nghe Quách Gia Hiên ba hoa chích chòe, vừa hồi tưởng lại lý do mình bị xử phạt.
Đó là chuyện xảy ra vào học kì 2 của năm lớp 10. Huyện Cam là địa phương tồi tàn không có hệ thống sưởi trung tâm, tuy nằm ở miền Nam nhưng vào tháng 2 nơi đây lại lạnh kinh khủng, bước ra khỏi chăn một cái là chỉ muốn dính ngay miếng dán giữ nhiệt lên toàn thân.
Tôi là đứa mà từ bé đã lớn lên trong phòng có máy lạnh và hệ thống sưởi sàn, lên cấp hai học ở trường dân lập, bốn mùa quanh năm chỉ mặc mỗi áo sơmi và áo khoác đồng phục trường, chưa bao giờ mặc áo len hay quần giữ nhiệt, phải nói là thời trang phang thời tiết, nhưng đến mùa đông đầu tiên ở huyện Cam thì cả áo len, quần giữ nhiệt, khăn quàng cổ và găng tay đều không bao giờ cởi khỏi người.
Giờ tập thể dục vào buổi sáng ở Nhất Trung có một quy định chết tiệt, đó là không được đeo những vật như găng tay và khăn quàng cổ. Vào ngày đầu tiên khai trường, tôi đứng xếp hàng mà mình mẩy run bần bật vì gió rét, thế mà ông thầy hiệu trưởng chết tiệt kia bảo “nói ngắn gọn đôi câu” thôi mà mất hơn mười phút rồi vẫn chưa đã ghiền.
“Bao giờ mới nói xong đây, mặt tao buốt đến độ mất cảm giác luôn rồi.” Quách Gia Hiên đứng chếch xéo ở trước tôi, dù trên người có cả đống mỡ để chống rét nhưng lúc này nó vẫn không kìm được mà oán trách, “Nói hai câu thôi là được rồi, làm như có ai chăm chú nghe lắm ấy.”
Cao Diểu đứng trước ngoái đầu lại nhìn tôi rồi nói: “Đúng đó, nhìn thiếu gia nhà chúng ta đông cứng cả kìa, mặt mày chẳng còn tí hồng hào nào thây.”
Nghe vậy, Quách Gia Hiên cũng quay lại: “Ô, thật kìa, trắng đến độ phản quang được luôn, thành công chúa Bạch Tuyết rồi.”
“Tào, tào lao!” Miệng tôi cứng đơ đơ, thành ra nói chuyện cũng không lưu loát nữa.
Rất nhanh, việc chúng tôi xì xà xì xầm với nhau đã bị Vương Phương đứng cuối hàng để ý. Cô đi lên từ giữa hai hàng, hạ giọng mắng: “Làm gì đấy hả? Họp chợ à? Đứng thẳng lên cho cô, run cái gì mà run?”
Tôi hít sâu một hơi, buộc mình phải thả lỏng cơ bắp, ưỡn thẳng lưng.
Mà lúc này, bài phát biểu trên sân khấu của thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng kết túc.
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng hoan nghênh năm mươi học sinh ưu tú, tiêu biểu của dân tộc Tằng Lộc lên sân khấu. Kể từ hôm nay, các em ấy sẽ cùng sinh hoạt, cùng học tập, cùng thi vào đại học với chúng ta!” Nói đến đây, thầy hiệu trưởng lùi về phía cánh sân khấu, dẫn đầu việc vỗ tay.
Do đã bỏ lỡ mất phần quan trọng nhất nên tôi cũng không hiểu rõ sự tình cho lắm, tuy nhiên tôi vẫn vỗ tay theo mọi người.
Theo tiếng vỗ tay, mấy chục người lần lượt bước ra từ sau cánh gà. Tất cả đều mặc trường bào đen mang đậm bản sắc dân tộc, chỉ có vạt áo, cổ tay áo và viền áo được trang trí bởi những đường sọc có màu sắc tươi sáng, quấn quanh hông là một chiếc thắt lưng rộng bằng lòng bàn tay, phần phụ kiện râu ria thì treo rủ bên người, do cách xa quá nên tôi không thấy rõ được, nhưng dựa theo độ lấp lánh thì hẳn là bạc nguyên chất. Ở phần thân trên, họ thống nhất mặc áo khoác đen trông rất ấm áp, khăn quàng cổ trùm kín đầu như áo choàng, khi bước lên sân khấu, những món trang sức dài bằng bạc buộc ở góc áo khoác cứ đung đưa qua lại sau lưng.
Họ rất trầm lặng và cũng cực kỳ có nền nếp, mọi người tự giác xếp làm năm hàng, mỗi hàng mười người.
Đổi sang góc chính diện rồi tôi mới phát hiện ra tất cả bọn họ đều đeo những chuỗi hạt dài quanh cổ, nào là ngọc lam, san hô đỏ, sáp ong, nếu đúng là thật thì giá trị cũng không ít đâu. Mà trên ngực mỗi người đều gài một chiếc ghim cài áo, không biết là để cố định khăn choàng hay có tác dụng trang trí.
Sau khi ổn định hàng ngũ, năm mươi người đồng loạt đưa tay cởi khăn choàng trùm trên đầu xuống. Người đứng chính giữa hàng bước ra khỏi vị trí, cậu ta đi tới chỗ micro rồi bắt đầu bài phát biểu của mình bằng tiếng phổ thông khá trúc trắc: “Cảm ơn chính quyền Sơn Nam, cảm ơn ban lãnh đạo huyện Cam vì đã trao cho chúng em cơ hội quý giá này để chúng em có thể trải nghiệm…”
Cậu ta để tóc đuôi ngựa, đường nét trên khuôn mặt không lai nhiều mà thiên về vẻ phương Đông hơn, trên tai trái đeo một chiếc khuyên tai vàng, cậu ta đứng trên sân khấu mà như tên idol non choẹt nào vừa debut đến biểu diễn chia vui.
Sao trên đời lại có người trông thế này được nhỉ… Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hạ Nam Diên, chưa đến mức ngây ngất, nhưng ít nhiều gì cũng có chút ngạc nhiên.
“Má, mấy người Tằng Lộc này đưa người đẹp trai nhất của tộc họ đến đây đấy à? Sàn catwalk đâu?” Cao Diểu không kìm được mà bật thốt ra tiếng lòng của mọi người.
Tôi chính là nam sinh đẹp trai nhất trường kể từ lúc nhập học đến giờ, nghe xong lời này, mặc dù trong lòng biết Cao Diểu nói không sai nhưng dù sao tôi vẫn thấy có chút không phục.
“Thưa cô, tại sao các bạn lại được để tóc dài, xỏ lỗ tai và không mặc đồng phục ạ? Trường này không có ai quản lí ư?”
Vương Phương liếc xéo tôi một cái: “Đó là bởi các bạn là người dân tộc thiểu số. Anh nói ít thôi, các em này được thành phố gửi tới đây, anh đừng hòng sinh sự với người ta.”
Ghê vậy sao.
Tôi bĩu môi, biết điều không nói thêm tiếng nào nữa, sau đó bắt đầu đánh giá những người Tằng Lộc đứng trên sân khấu một cách ngán ngẩm.
Mặc dù không biết Tằng Lộc là dân tộc nào nhưng trông gen di truyền có vẻ tốt ghê đấy. Tôi đánh mắt quan sát một lượt, sau đó thình lình găm chặt mắt trên người cô bạn đứng ngoài rìa xa nhất.
Cô bạn ấy đeo những món trang sức lộng lẫy ở trên đầu, tóc tết thành bím dài, đuôi tóc rủ tua rua, trông còn xinh đẹp, yêu kiều hơn hoa.
“Thình thịch”, tôi nghe thấy tiếng tim mình nảy lên dữ dội. Âm thanh kia nổ tung trong tâm trí tôi, làm đầu óc tôi trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Sao lại có người trông thế này được nhỉ. Tôi thốt lên lần cảm thán thứ hai trong vòng chưa đầy năm phút.
Tôi túm ngực áo, quên đi gió rét, quên đi ngôi trường tồi tàn, cũng quên luôn cả số phận bi đát bị đày ải của bản thân, trong tim trong mắt tôi bấy giờ chỉ còn lại mỗi đôi mắt đẹp nao lòng mang vẻ đặc trưng dị vực của đối phương.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã yêu rồi.
__
Messi Mễ Hạ: đến là trốn mà đụng là chạy.