Chương 26: Bạn xa cách thế hả bạn Tiểu Diên
Tuyết lớn thật.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm qua tán ô trong suốt, từng bông tuyết chao liệng rơi xuống đất giống như lông vũ, khi tiếp xúc với bề mặt ô plastic, chỉ trong chốc lát, chúng đã hóa thành những giọt nước long lanh.
Dù đã mặc chiếc áo phao dày nhất nhưng tay chân tôi vẫn hơi lạnh. Hạ Nam Diên bảo mười phút nữa là đến nơi, nhưng tôi ra đến cửa trạm khu dân cư rồi vẫn không thấy bóng cậu ta đâu.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Nam Diên.
【Bảo mười phút cơ mà, quá một phút, một giây, một mili giây cũng không còn là mười phút đâu.】
Biểu tượng trên đầu biểu thị đối phương đang nhập tin nhắn, một lúc sau, Hạ Nam Diên trả lời.
【Tắc đường.】
Trong điều kiện trời đổ tuyết cộng và giờ cao điểm buổi tối, tắc đường cũng không phải điều khó hiểu. Suy nghĩ này đã bị cái lạnh cắt da cắt thịt đập tan chỉ sau năm phút. Tôi tưởng mình chỉ cần đứng bên ngoài đợi một lát, dù đã khoác chiếc áo phao dày nhất ra ngoài nhưng bên trong tôi chỉ mặc mỗi một chiếc áo phông cộc tay, dưới chân cũng chỉ xỏ đôi giày thể thao không chống rét, đã vậy còn không đi tất nữa chứ.
【Trận tuyết này còn lớn hơn trận tuyết hôm cô bé bán diêm chết đấy, khi nào mày mới đến hả? Tao nhìn thấy được mẹ tao rồi đây.】
Tôi đã thay đổi hơn mười mấy động tác chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi chỉ đành ngồi thụp xuống, thu mình thành quả bóng.
【Mày cho tao số nhà, đến nơi tao sẽ tự tìm, mày về đi.】
Hồi đó Mễ Đại Hữu thích yên tĩnh nên đã mua căn nhà nằm trong cùng, tôi đi từ nhà ra cổng khu dân cư đã mất mười phút rồi, giờ mà về, có khi vừa đặt chân vào nhà thì Hạ Nam Diên cũng đến tới nơi, thà đợi tiếp còn hơn.
【Không, tao muốn chờ mày.】
Với lại bản chất của việc tán trai và tán gái là giống nhau, cho người kia cảm thấy mình là người rất đặc biệt, cực kì quan trọng luôn là điều đúng đắn. Không có ai là không thích cảm giác được trân trọng, kể cả là bạn bè thì cũng sẽ vui mừng trước sự ưu ái của đối phương.
Trên đây là những điều tôi đúc kết được sau nửa tháng cày otome game để thấu cảm với giới gay.
Chờ cũng chờ rồi, đằng nào cũng không có việc gì làm, tôi bèn mở game lên bắt đầu mở thẻ.
Tôi tích được năm mươi lần mở, nhưng thế quái nào mà game lại không chịu cho tôi mở ra thẻ SSR mình chưa có?
Lượt mở thứ nhất, tám R, hai SR.
Lượt mở thứ hai, sáu R, một SR, một SSR trùng.
Lượt mở thứ ba…
Không cam tâm từ bỏ, tôi mở liền một lúc hết năm lượt, ra cả đống SR nhưng chẳng được thẻ SSR mới nào.
Tôi hít một hơi thật sâu, thoát ra ngoài background, vuốt lên để đóng app, sau đó thuần thục gọi vào số dịch vụ khách hàng trong danh bạ.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?” Giọng nữ AI dịu dàng vang lên.
“Quân lừa đảo, quân bịp bợm! Mỗi một thẻ thôi, có mỗi một thẻ thôi mà cũng không cho!!” Tôi tức phát dồ phát dại cả lên, la hét ở bên đường.
“Xin lỗi, tôi không hiểu, vui lòng mô tả vấn đề của anh một cách ngắn gọn.”
“Các người kiếm tiền kiểu này mà không thấy hổ thẹn với lương tâm ư?”
Một chiếc xe việt dã màu đen ủi tuyết chậm rãi dừng lại trước mặt tôi, tôi không chú ý, vẫn hăng say chửi bới dịch vụ khách hàng AI.
“Mở năm mươi lần mà đến một thẻ SSR mới cũng không có, hợp lí không? Phì! Rác rưởi, lũ rác rưởi chuyên lừa tiền con gái!” Càng nghĩ càng cáu, tôi thở hồng hộc, người nóng rực lên, “Tiền của con gái là lá khoai lá mít hay sao? Hả? Con game mất nết, tôi khinh các người!”
Chửi xong, tôi cúp máy, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay đôi mắt màu hổ phách trong chiếc xe việt dã màu đen.
Tôi: “…”
Hạ Nam Diên trên xe: “… Thấy mày đang gọi điện thoại nên tao không làm phiền.”
Tôi sụt sịt mũi, cầm ô đứng dậy, ra vẻ thản nhiên như không: “Cũng không phải cuộc gọi gì quan trọng.”
Tôi thu ô, giũ nước đọng bên trên, sau đó mở cửa sau, chui vào trong xe. Trên hàng ghế sau, Hạ Nam Diên mặc một bộ phục sức Tằng Lộc màu đỏ thẫm viền lông trắng, chân đi bốt da lộn, trông vừa thoải mái vừa ấm áp.
“Xin lỗi bạn bé nhé, đường hơi tắc, em chờ lâu lắm rồi nhỉ?” Người thanh niên ngồi trên ghế lái ngoái đầu lại, cười tít mắt chào tôi.
Vừa liếc một cái, tôi đã nhận ra anh ta chính là người đàn ông lần trước đã tới trường cùng cậu.
“Cũng không lâu lắm ạ.” Hệ thống sưởi trên xe rất ấm, chỉ chốc lát sau, chân tay tôi đã lấy lại nhiệt độ bình thường, “Anh ơi, anh cứ chạy thẳng vào đi ạ, em chỉ đường cho.” Tôi chỉ vào cổng khu dân cư.
Nghe tôi gọi là “anh”, người đàn ông cười càng tươi hơn, “Kê, được luôn.”
Xe chạy từ cổng đến nhà tôi chỉ mất hai phút, xuyên suốt chặng đường, Hạ Nam Diên tỏ ra rất yên lặng, chỉ có tôi là nói chuyện với người đàn ông lái xe.
“Em có thể gọi thẳng tên anh giống Tiểu Diên, anh tên là Bách Dận.”
Tiểu, Tiểu Diên? Tôi cố ghìm khóe miệng xuống, nhưng chúng vẫn cong tớn lên một cách mất kiểm soát.
“Không được, gọi thẳng tên anh thì chẳng lễ phép gì cả.” Tôi sợ Hạ Nam Diên phát hiện ra mình đang cười lén nên vội rướn người về phía trước, tựa vào khe giữa các ghế.
“Em gọi anh là anh, gọi Ma Xuyên là cậu, thế không phải là chênh lệch vai vế à?”
Trước đó toàn nghe người Tằng Lộc gọi cậu là “Tần Già” nên tôi nghĩ có thể đây là tôn xưng họ dành cho ngôn quan. Sau đó tôi lên mạng search thì biết được rằng, chỉ khi đang làm tập sự, các ngôn quan mới có tên riêng của mình, một khi đã kế vị trở thành ngôn quan chính thức, họ sẽ trở thành “Tần Già” của Sơn Thần và không còn tục danh nữa.
“Cậu tên là Ma Xuyên ạ?”
“Ừ…”
“Đừng gọi cậu bằng cái tên này nữa.” Hạ Nam Diên im lặng suốt nãy giờ đột ngột lên tiếng, “Ông cũng không muốn gây phiền phức cho cậu mà.”
Trong nháy mắt ấy, tôi bỗng rùng mình, dù rõ ràng hệ thống sưởi trên xe đang hoạt động rất tốt.
Bách Dận không nói gì nữa, nhìn từ đằng sau, nụ cười trên môi anh đã biến mất, sắc mặt trông còn lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài.
Tôi chợt có linh cảm rằng, có lẽ việc Hạ Nam Diên đồng ý đến ở tại nhà tôi thực chất không phải xuất phát từ đống ưu điểm mà tôi đã liệt kê ra, rất có thể… là vì cậu ta không ưa Bách Dận, không muốn ở cùng anh ấy.
May sao khoảng lặng chết người này không kéo dài quá lâu, xe vừa dừng lại, tôi đã sốt ruột nhảy xuống, mở cốp xe, khuân vali và ba lô của Hạ Nam Diên xuống.
Vali cậu ta không to nhưng mà nặng vãi nhái. Tôi chưa chuẩn bị đủ tâm lý nên không nhấc ra được ngay trong lần đầu, lần thứ hai gồng sức nhấc lên được nhưng tay cứ run lẩy bẩy.
“Đù má mày mang gì mà nặng thế? Mày không tặng tao tảng đá đâu đấy chứ?”
Hạ Nam Diên nhận ba lô từ tay tôi, khoác lên vai, đáp: “Không biết sẽ ở lại mấy ngày nên tao mang cả bài tập đến.”
Ông thần này đúng là con nhà người ta có khác, đi xa thế mà vẫn vác vali bài tập theo được cơ?
Tôi bật ngón cái với cậu ta: “Đỉnh của chóp!”
Đóng cốp xe lại, tôi tạm biệt Bách Dận: “Anh… không phải, chú, tạm biệt chú nhé ạ, chú đi đường cẩn thận!”
Đối phương hạ cửa kính xuống, vẫy tay với tôi, cười như không cười, “Tạm biệt.” Ánh mắt chuyển sang Hạ Nam Diên ở bên cạnh, vẻ mặt anh dịu xuống, “Đừng quên báo bình an cho cậu cậu.”
Hạ Nam Diên chỉ đáp “ừm” một cách chiếu lệ.
“Sao chậm thế? Tao vừa định gọi cho mày.”
Vừa vào cửa, Quách Gia Hiên với Khâu Duẫn đã vây lấy tôi, tôi vừa cởi giày, vừa giải thích với họ về lí do tại sao mình lại về muộn như thế.
“Khâu Duẫn, đây là Hạ Nam Diên. Hạ Nam Diên, đây là Khâu Duẫn.” Giới thiệu ngắn gọn xong, tôi bảo hai đứa đang đói meo đói mốc đi ăn trước, còn mình thì đưa Hạ Nam Diên lên tầng cất đồ đạc.
Lên đến tầng bốn, tôi kéo vali ra khỏi thang máy, giới thiệu sơ lược về bố cục toàn tầng cho Hạ Nam Diên.
“Gần giống bố cục hai phòng ngủ một phòng khách. Kia là phòng tao, còn lại là phòng game với phòng học, phòng bếp mini này có tủ lạnh và lò vi sóng, còn có cả tủ đồ ăn vặt nữa, mày muốn ăn gì thì tự lấy… Bọn Quách Gia Hiên ở tầng ba, bố tao và người kia ở tầng hai, bác giúp việc ở tầng một… Bố tao không hay ở nhà, mày gặp ổng thì không cần giữ kẽ làm gì, ổng còn hướng ngoại hơn tao nữa.”
Tôi đẩy mạnh vali vào phòng, nó mới nhúc nhích được chút xíu thôi mà tôi đã vã hết cả mồ hôi rồi. Tôi cởi áo khoác, ném vào phòng để đồ, sau khi rời khỏi phòng ngủ, tôi thấy Hạ Nam Diên đang đứng bên cửa sổ phòng khách, nhìn xuống cảnh vật dưới tầng.
Mễ Đại Hữu đã mời một nghệ nhân thiết kế sân vườn chuyên nghiệp về để thiết kế, đèn trong sân sẽ tự động bật vào ban đêm, hoa cỏ trong vườn có chuyên viên chăm sóc hàng tuần, tôi không rõ lắm, nhưng theo lời chính Mễ Đại Hữu nói thì cây tùng La hán đắt nhất có giá trị hớn mười vạn tệ.
Thoạt đầu, tôi nghĩ ông coi tiền như rác nên mới chi ra hơn mười vạn tệ chỉ để mua một cái cây, sau đó ngẫm lại về đống giày cộng vào cũng suýt soát mười mấy vạn tệ của mình, thế là tôi đành im luôn.
“Mày có mang đồ mùa hè không? Nhà tao hai mấy độ lận, mày mặc thế nóng lắm.”
Hạ Nam Diên vẫn nhìn xuống dưới: “Mày cho tao mượn đi, tao chỉ mang đồ mùa đông thôi.”
“Kê.” Tôi quay người về phòng ngủ, “Mày lại đây thay đồ đi.”
Tuy giữa tôi và Hạ Nam Diên chỉ có một chút chênh lệch nhỏ về chiều cao, nhưng may là quần áo của con trai cũng toàn đồ rộng thùng thình. Kiếm được một bộ thể thao bóng rổ màu trắng trong ngăn kéo, tôi trở tay, đưa cho Hạ Nam Diên ở phía sau: “Mày thay bộ này trước đi, tao tìm tiếp cho mày bộ khác để tắm.”
Mãi mà bộ quần áo trong tay vẫn chưa được cầm lấy, tôi nghi hoặc quay đầu lại nhìn, Hạ Nam Diên đang dán chặt mắt vào cổ tay tôi, hay nói chính xác là chuỗi hạt Bách Xanh trên cổ tay tôi, cậu ta nhìn đến là say sưa.
“Mày nhận ra rồi à?” Tôi lắc lắc chuỗi hạt trên cổ tay, “Mạc Nhã tặng tao đấy, cậu ấy bảo nó được làm từ quả của cây bách trong đền tộc mày, đeo vào sẽ có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”
“Ồ…” Cậu ta đáp khẽ, nhận lấy bộ quần áo từ tay tôi rồi cởi khuy cổ áo, đi vào phòng tắm ở bên cạnh.
Tôi đi theo, tựa vào cửa: “Quà mày muốn tặng tao đâu?”
Cậu ta cởi chiếc thắt lưng viền bạc của mình ra, đặt sang một bên rồi cởi tiếp chiếc áo choàng đỏ thẫm.
“Quà nào?”
Tôi sửng sốt: “Món quà mà mày muốn tặng cho tao nếu tao lọt được vào top 200 ấy? Hồi sáng mày còn bảo là mày mang cho tao mà.”
Chiếc áo choàng dày cộm, nặng trịch rơi xuống đất, bên trong còn một cái áo lót đen, Hạ Nam Diên cởi từng khuy một, nhìn tôi qua gương.
“À, quên mang rồi.” Vừa nói, cậu ta vừa cởi áo lót, để lộ ra phần thân trên săn chắc và đầy đặn.
“Điêu, hồi sáng mày vẫn mang mà đến tối đã chẳng còn nữa, mày ăn trên xe rồi đúng không?” Tôi hơi nôn nóng.
“Khai giảng đưa cho.”
“Khai giảng thì sang năm mới rồi!”
“Vốn để sang đến khai giảng mới đưa cho mày mà.” Cậu ta đặt hai tay lên hông, làm bộ như sắp cởi chiếc quần dài màu đen ra, “… Mày có thể tránh đi một lát không?”
Tôi thu lại ánh mắt có phần suồng sã, hắng giọng bảo: “Bạn xa cách thế hả bạn Tiểu Diên. Có gì đâu mà, người bạn có chỗ nào mà tôi chưa thấy? Người tôi cũng còn chỗ nào bạn chưa thấy đâu?”
“Mày mà còn dám gọi tao là ‘Tiểu Diên’ nữa, tao sẽ lập tức xông tới vặt đầu mày xuống ngay đấy.” Hạ Nam Diên quay người lại đối mặt với tôi, cậu ta thốt ra lời nói tàn ác nhất bằng giọng điệu bình tĩnh nhất.
Đệt, có cần gắt thế không? Chết thảm đấy.
Tôi rùng mình, không khỏi đứng thẳng người dậy: “Tao… tao ra ngoài đợi mày đây.”
Cảm thấy Hạ Nam Diên là người nói được làm được, tôi “cúp đuôi” thật nhanh.
Tôi ra ngoài phòng khách ngồi, vớ lấy cái gối trên sô pha ôm vào lòng, vẫn tơ tưởng về chuyện món quà.
Cái gì vậy nhỉ, bắt tội tôi hóng dài cổ như thế… Màu xanh nước biển, lại còn ăn được nữa? Việt quất ư?