Chương 24: Thế giờ mày đã hiểu chưa?
Sau khi Mễ Đại Hữu tái hôn, do số lượng thành viên trong nhà tăng lên nên chúng tôi quyết định chuyển đến căn nhà khác rộng hơn. Nhà mới nằm trong phạm vi trung tâm Hải thành, biệt thự đơn lập bốn tầng, riêng sân vườn đã rộng hơn một trăm mét vuông. Mễ Đại Hữu và Khâu Lị ở tầng hai, Khâu Duẫn, thằng con trai mà Khâu Lị đưa đến ở tầng ba, còn tôi thì ở tầng bốn.
Không phải do họ đối xử hà khắc với tôi nên mới muốn đuổi tôi đi thật xa, là do tự tôi muốn sống ở tầng trên cùng. Không có ai, yên tĩnh, còn không phải thấy gia đình ba người nhà họ thường xuyên.
Hồi cấp 2 tôi học nội trú, chưa đến kì nghỉ đông với nghỉ hè thì hoàn toàn không thích về, lúc về phần lớn thời gian cũng toàn làm tổ trên tầng bốn, bao giờ ăn cơm mới xuống tầng một. Thỉnh thoảng tâm trạng không tốt tôi còn chẳng buồn xuống ăn, đằng nào trên tầng bốn cũng có đầy đủ tiện nghi mọi thứ, nào là phòng bếp mini, phòng game, rồi sân thượng rộng rãi. Chỉ cần tôi muốn, cho dù có sống chung dưới một mái nhà, tôi cũng có thể hoàn toàn không lộ diện.
Nhưng đó là trước đây.
Lần này về, tôi đã hứa với Mễ Đại Hữu là phải ở bên gia đình và phải thật ngoan. Huống chi còn có Quách Gia Hiên ở đây nữa, chung quy tôi đâu thể đưa ngươi ta vượt xa cả ngàn dặm đến Hải thành chỉ để chứng kiến cảnh mình hục hặc với gia đình đúng không?
Vậy nên, bất kể là đối diện với Khâu Lị hay Khâu Duẫn, so với hơn một năm trước, khi tôi rời khỏi Hải thành, thái độ ứng xử tuy chưa thể nói là ân cần nhưng cũng đã tôn trọng nhau hơn rất nhiều, không còn tình trạng cứ động tí là lại cãi vã.
“Cậu bé ngủ cùng con hay ở phòng dành cho khách trên tầng ba?”
Buổi tối đầu tiên khi chúng tôi về Hải thành, Mễ Đại Hữu đã cho tổ chức đón tiếp rất trịnh trọng, nào là dặn bác giúp việc mua rất nhiều món mà tôi thích ăn, lại còn đích thân đến sân bay đón tôi với Quách Gia Hiên nữa, tới lúc ăn cơm, không chỉ Khâu Lị mà ngay cả Khâu Duẫn cũng ngồi rất ngoan.
“Mày ngủ mình đi, tao ngủ riêng quen rồi.” Tôi bưng bát, nói với Quách Gia Hiên.
“Ừ, tao ngủ một mình.” Quách Gia Hiên dán mắt vào đống hải sản trên bàn, ăn tì tì không dừng được miệng, “Cháu cảm ơn cô!”
Sơn Nam nằm trong đất liền, bốn phía không giáp với biển nên không có hải sản. Trong thời gian ở nhà họ Quách, hai món ăn xuất hiện nhiều nhất trên bàn là thịt lợn và thịt bò, sau đó đến tôm sông, cá sông, nếu không tính tảo bẹ và rong biển thì hải sản chưa xuất hiện trong bữa ăn bao giờ.
Trước khi về, tôi cố ý dặn Mễ Đại Hữu chuẩn bị thêm ít đồ hải sản, tôi cũng thèm tới mức không chịu nổi nữa rồi.
Khâu Lị cười tươi rói: “Cảm ơn cái gì, cô còn chưa cảm ơn cháu đâu đấy, cảm ơn gia đình cháu vì đã chăm sóc cho Mễ Hạ trong suốt hơn một năm qua nhé.”
“Cô khách sáo quá ạ.” Quách Gia Hiên cười ngây ngô, vét sạch sẽ bát cơm thứ hai của mình. Không có mẹ giám sát là coi như nó nó thả phanh bụng, ăn uống tẹt ga.
“Mẹ ơi, ngày mai con có thể đi chơi với bạn cùng lớp không ạ?” Khâu Duẫn ngồi đối diện với Khâu Lị trên bàn ăn nhút nhát lên tiếng.
Khâu Duẫn kém tôi một tuổi, năm nay vừa lên lớp 10, không như Khâu Lị khôn khéo, biết đối nhân xử thế, tính nó rụt rè yếu đuối, bình thường còn chẳng dám nhìn tôi nữa là nói chuyện cùng. Có mấy lần tôi xuống phòng bếp dưới tầng một để lấy đồ rồi vô tình chạm mặt nó, thế mà nó quay ngoắt đầu đi luôn như thể tôi sẽ bất ngờ lao đến cắn xé nó không bằng.
“Đi chơi gì?” Vừa hỏi, Khâu Lị vừa gắp cá vào bát cho Quách Gia Hiên.
“Chơi board game ạ, cái trò… Script Kill gì đó.” Khâu Duẫn đáp.
“Các con đi mấy người? Có thể thêm hai người nữa không? Hay con đưa các anh đi cùng nhé, càng đông càng vui mà.” Ỷ vào việc có Quách Gia Hiên ở đây, tôi không nổi khùng được, Mễ Đại Hữu bắt đầu “mua việc” cho tôi, “Chú chi tiền, đến lúc đấy con bảo chú đưa cho là đươc.”
“Chuyện này…” Khâu Duẫn lúng túng nhìn Khâu Lị, thấy Khâu Lị không trả lời nên lại nhìn tôi.
Tôi gắp một miếng cơm nắm nhỏ cho vào miệng, cười với nó: “Có tiện không?”
Ban đầu tôi cũng tính đưa Quách Gia Hiên đi trải nghiệm mấy trò giải trí của giới trẻ thành thị, chơi Script Kill hay Escape Room gì đó, Mễ Đại Hữu đã bao chơi thì tội gì không tranh thủ?
Khâu Duẫn khó xử ra mặt, nhưng sau khi Khâu Lị ho nhẹ một tiếng, nó vẫn đồng ý.
“Tiện ạ, vốn… vốn bọn cháu cũng định tìm thêm người.” Khâu Duẫn cười gượng, nói, “Chơi với người lạ chẳng thà chơi với người quen.”
Cứ như vậy, sang hôm sau, chúng tôi theo Khâu Duẫn đến quán Script Kill. Bạn cùng lớp nó tới sớm hơn chúng tôi, tổng cộng có ba thằng, cộng thêm ba đứa chúng tôi nữa là vừa đủ kịch bản sáu người.
Chúng tôi chọn kịch bản giải trí vui vẻ mức sơ cấp tương đối dễ chơi dành cho newbie, tôi với Quách Gia Hiên thuộc dạng hướng ngoại, hai đứa không che giấu thực lực của bản thân nên nhanh chóng trở nên thân thiết với những người có mặt.
(*) Kịch bản giải trí vui vẻ thường có tính giải trí cao hơn so với những kịch bản bí ẩn và tập trung vào việc phát triển các nhân vật và câu chuyện đầy màu sắc, tạo ra một không khí vui tươi và sảng khoái cho người chơi.
Trong lúc nghỉ ngơi, Quách Gia Hiên với hai cậu học sinh đi vệ sinh chung, để tôi với Khâu Duẫn cùng một đứa tên Hạ Thông ở lại.
Tôi cứ có cảm giác như bản thân đã từng gặp thằng nhóc Hạ Thông này, nhưng không nổi ra mình từng gặp nó ở đâu. Thằng này trông cũng bảnh phết đấy, đáng lý gặp rồi thì tôi phải có ấn tượng mới phải.
Chắc do ánh mắt của tôi quá mức trắng trợn đã khiến Hạ Thông cảm giác được, nó ngờ vực ngẩng đầu lên, mắt đảo quanh bốn phía, “Sao thế ạ? Có gì không đúng ạ?”
“Anh gặp mày ở đâu rồi đúng không?” Tôi xoa cằm hỏi.
Nó ngơ ngác, mở kịch bản của mình ra đọc: “Trong kịch bản của em đâu có đoạn này?”
Thật không may, trong kịch bản của tôi cũng không có đoạn này.
Tôi: “… Anh bảo ngoài đời ý, mày học trường cấp 2 nào?”
Ban đầu tôi cứ tưởng mình với nó học chung trường cấp 2 với nhau, hóa ra không phải, nó thậm chí còn chẳng sống ở khu chỗ trường cấp 2 tôi học. Tôi hỏi thêm mấy địa điểm có thể trùng hợp gặp nhưng đều không đúng, sau đó nhóm Quách Gia Hiên trở lại, tôi cũng không gặng hỏi thêm gì nữa.
Trải nghiệm chơi Script Kill lần này khá tốt, sau đó chúng tôi hẹn nhân viên set up thêm mấy lần, trong đó có một lần chơi kịch bản tám người, khi mọi người tập hợp, tôi tình cờ gặp lại đứa bạn học cùng trường cấp 2 ngày xưa.
Uông Chước đưa bạn cậu ta đi cùng, vừa nhìn cái đã nhận ra tôi.
“Mễ Hạ?” Cậu ta bước tới, chạm nắm đấm vào vai tôi, “Lâu lắm không gặp mày, khéo thật đấy!”
Hồi cấp hai, đối phương và tôi có mối quan hệ khá tốt với nhau, cả hai đều thuộc hội ngu lâu dốt bền, xem như là một thành viên trong nhóm bạn xấu của tôi. Thế nhưng sau khi bị Mễ Đại Hữu tống đến Nhất Trung, tôi không còn liên lạc gì với cậu ta nữa.
Giờ gặp lại nhau, bên họ vừa đúng có hai người nên chúng tôi tiện thể mở luôn kịch bản tám người.
“Mày biết chuyện Liêu Diệp Xuyên chưa?” Trong lúc giải lao, Uông Chước đi vệ sinh với tôi, giải quyết xong thì đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi nhận nhưng không hút: “Chuyện gì? Không phải cả nhà nó đã di cư sang nước khác rồi à?”
“Vì không còn mặt mũi ở lại trong nước nữa đấy.” Nói rồi, cậu ta mở điện thoại, cho tôi xem một bức ảnh.
Bức ảnh hơi mờ, hẳn là được chụp lén từ khoảng cách xa, trong ảnh là hai cậu con trai mặc bộ đồng phục quen thuộc đang ôm hôn nhau thắm thiết.
Tôi nhìn mà giật mình đánh thót, chẳng phải cái thằng cao kều kia là Liêu Diệp Xuyên ư?
“Liêu Diệp Xuyên với ai đây?”
“Thằng nhóc khối dưới. Kích thích nhỉ?” Uông Chước hả hê trên nỗi đau của người khác, “Hẹn hò trong trường, không cẩn thận bị người ta chụp trộm. Mày biết trường mình có nhiều đứa muốn thằng Liêu Diệp Xuyên kia chết mà, có con bài này trong tay lại chả loan ra khắp toàn trường? Đợt ấy drama to phết.”
Tôi cẩn thận phóng to bức ảnh ra, zoom vào khuôn mặt của cậu nhóc thấp bé khối dưới, tuy con trai da trắng mắt to ở Hải thành không hiếm, nhưng… có phải thằng bé… hơi giống tôi không?
Nghĩ đến việc Liêu Diệp Xuyên có thể tìm một người có ngoại hình giống mình, tôi trào lên cảm giác buồn nôn, vội vàng trả điện thoại lại cho Uông Chước.
May mà thằng kia ra nước ngoài rồi, mong rằng tôi sẽ không phải gặp lại cậu ta thêm lần nào nữa.
“Sao hôm nay mày mất tập trung thế?”
Bất kể ban ngày có quậy điên đến mấy với Quách Gia Hiên thì buổi tối tôi vẫn phải dành thời gian cho Hạ Nam Diên. Đây là thời gian làm tài tập mà chúng tôi đã ấn định, trừ khi có việc khẩn cấp, còn không thì không được tự ý bỏ học.
“Hôm nay tao gặp bạn cấp 2.” Tôi đeo tai nghe bluetooth, vừa tẩy đáp án trả lời sai trên bài thi, vừa trả lời Hạ Nam Diên ở đầu bên kia điện thoại.
“Đồng lõa đốt tòa giảng đường với mày à?”
“Này!” Tôi thấy chuyện này cần phải được làm rõ, nếu không cậu ta sẽ luôn nghĩ tôi có khiếm khuyết về đạo đức, điều này không tốt cho kế hoạch công lược.
“Đấy là tòa thí nghiệm, bình thường không có ai ở đó nên bọn tao thường tụ tập hút thuốc trên tầng thượng. Tao thú nhận, mới bé tí tuổi đầu đã có thói quen xấu kiểu này là do tao chịu ảnh hưởng từ bố tao, tại ổng dạy hư tao ấy, nhưng lúc ấy tao thực sự không cố ý đốt tòa nhà đâu. Hôm ấy không chỉ có mỗi mình tao, chẳng biết thằng vô văn hóa nào hút thuốc xong chưa dập lửa đã vứt toẹt xuống đất, vô tình bén lửa vào đống phế liệu xây dựng, thế là bốc cháy luôn.” Tôi thở dài ngao ngắn, “Nói chuẩn xác thì tao mới là đồng lõa.”
Sau đó bên cứu hỏa điều tra ra nguyên nhân dẫn đến vụ cháy, nhà trường điều động hệ thống camera, cứ đứa nào vứt đầu thuốc lá bừa bãi là bắt hết, tóm được bao nhiêu thì tóm. Mễ Đại Hữu đến trường lãnh tôi về, năn nỉ hết nước hết cái với hiệu trưởng, tôi lớn vậy rồi nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy ông rơi nước mắt.
Ông bảo là do ông không tốt, do ông không dạy dỗ tôi tử tế, ông sẵn sàng chi trả mọi chi phí tái thiết, xin hiệu trường cho tôi thêm một cơ hội nữa. Hiệu trưởng rất thông cảm cho ông, nhưng vẫn mong ông có thể chuyển tôi đến trường khác.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Mễ Đại Hữu đi đằng trước, còn tôi bước lẽo đẽo theo sau, đi đến cạnh xe, ông giơ tay, giáng cho tôi một phát tát.
Cái tát đau điếng khiến mũi tôi nhức nhối, tai ù đi.
Về sau chắc thấy nếu cứ để kệ như thế thì sớm muộn gì tôi cũng thành thằng báo cô, ông liền nghĩ cách đưa tôi đến Nhất Trung.
“Thế giờ mày còn hút thuốc không?” Nghe tôi kể xong, Hạ Nam Diên hỏi.
“Không, bỏ lâu rồi. Hôm nay Uông Chước… thằng bạn cấp 2 của tao ấy, nó cho tao một điếu nhưng tao không hút, vẫn để trong túi này.”
“Vứt đi.”
“Ừa.” Đằng nào tôi cũng chẳng muốn hút, đầu bút đặt xuống câu hỏi tiếp theo, tôi đối chiếu tiếp đáp án với Hạ Nam Diên, “Câu chín tập nghiệm của bất đẳng thức chọn B à?”
“Ừm.”
Giải xong một tờ đề, tôi nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười giờ.
“Không sớm nữa…” Tôi cũng muốn đi tắm rửa.
“Gặp lại bạn học mà sao mày không vui?”
Tôi ấn tai nghe, ngồi thừ trên ghế một lúc, Hạ Nam Diên… không chỉ có phản xạ nhanh nhẹn mà còn có khả năng cảm nhận nhạy bén của chim diều hâu.
Tôi cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm rồi nói: “Thì tại, biết được ít chuyện về một người bạn học cũ, thấy hơi sốc.”
Đầu máy bên kia im lặng: “Tình yêu chíp bông của mày à?”
Tôi phụt nước ra làm tờ bài thi bị ướt, tôi cuống quýt rút khăn giấy ra lau, vừa ho, vừa phủ nhận suy đoán của Hạ Nam Diên.
“Không… không phải!”
Liêu Diệp Xuyên được cái tài cái đức đéo gì chứ! Giờ ngẫm lại mới thấy thế giới này vẫn chưa hẳn là đối xử quá tồi nhãn với tôi. Nếu bắt tôi chọn giữa yêu Liêu Diệp Xuyên và chết, vậy tôi chỉ còn nước đi chết mà thôi.
Giống như Hạ Nam Diên không thể chấp nhận việc trở thành ngôn quan, yêu thằng biến thái Liêu Diệp Xuyên cũng là chuyện tôi tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
“Khụ khụ, lúc đấy… lấy đấy tao còn nhỏ, biết tình yêu là cái đếch gì đâu.” Tôi siết chặt tờ khăn giấy, nói, “Mày đừng nhắc đến chuyện tao yêu sớm nữa.”
Có thì đành chịu, nhưng vốn dĩ chuyện này lại chẳng có gì cả, tôi giải thích cũng chột dạ lắm chứ!
Tai nghe chống ồn có thể truyền tải rõ ràng mọi âm thanh, kể cả tiếng cười nhẹ của Hạ Nam Diên.
“Thế giờ mày đã biết chưa?”
“… Hả?”
Tai tê quá
“Tình yêu.” Hạ Nam Diên bật ra hai từ ngắn gọn.
Tôi tháo một bên tai nghe ra, chà vành tai nóng rực.
“Cũng… sương sương.” Tôi xoay tai nghe trên tay, thì thầm.