Chương 23: Nghỉ đông muốn đến chơi với tao không?
- Trang Chủ
- [Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước
- Chương 23: Nghỉ đông muốn đến chơi với tao không?
Tám phần.
Tôi bị bánh xe nghiến ra làm tám phần.
Thịt máu be bét lẫn lộn, tan tác đến nỗi bố tôi cũng không ghép lại được.
Lần sau lại thê thảm hơn lần trước, lần thứ nhất bị bắn, lần thứ hai bị cắt cổ, lần thứ ba bị xe tông, có khi sang lần tới tôi sẽ chẳng giữ nổi toàn thây mất.
Trời hửng rạng nhưng vẫn chưa sáng hẳn, tôi ôm mặt ngồi trên giường, run rẩy một cách mất kiểm soát. Vì trải nghiệm cái chết siêu thực trong mơ, cũng vì tương lai tuyệt vọng vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Sao lại có chuyện như thế được? Vô lý quá. Ép trai thẳng thành trai cong với ép gái nhà lành thành gái điếm thì có gì khác nhau chứ? Không khác! Không khác một chút nào cả! Đều là bán rẻ thứ bản thân không muốn bán thôi.
“Mễ Hạ? Sao mày… dậy sớm thế?”
Tiếng sột soạt vang lên bên tai, tôi ngẩng đầu lên, Hạ Nam Diên ngồi dậy khỏi giường, che miệng ngáp. Giọng cậu ta khàn khàn do chưa tỉnh ngủ hẳn.
“Tao gặp ác mộng.” Cứ nghĩ đến việc phải bán rẻ liêm sỉ của trai thẳng để bảo vệ mạng sống, nỗi ai oán thầm kín trong tôi lại bộc phát ra ngoài.
Có lẽ Hạ Nam Diên cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ không hoàn toàn bận tâm về chuyện này.
“Ừm. Giờ vẫn sớm, ngủ tiếp đi.” Cậu ta chà mặt, vén chăn lên, lần đến cầu thang ở cuối giường, hình như muốn xuống dưới đất.
Quách Gia Hiên xoay lưng, ngáy ò ò, ngủ say đến nỗi không biết trời trăng là gì, tôi nhìn nó mà ngưỡng mộ không thôi. Tuyệt thật đấy, không cần lo biến thành gay trong lúc ngủ.
“Kháp Cốt,” Tôi ôm đầu gối, gọi giật Hạ Nam Diên lại, “Tao hỏi mày câu này được không?”
Cậu ta giữ thang bằng hai tay, dừng ở giữa chừng: “Giờ á?”
“Ừ.”
“… Thế mày hỏi đi.”
Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, đong đưa người về trước ra sau: “Thì… Có hai lựa chọn, một là phải bán rẻ linh hồn, làm chuyện mày không muốn làm, hai là phải chết, mày chọn cái nào?”
Hạ Nam Diên chần chừ một lúc: “Chuyện không muốn làm là không muốn làm đến mức nào?”
Tôi ngẫm nghĩ rồi địa phương hóa chuyện này lên để cậu ta có thể hiểu được.
“Đại khái giống kiểu… tự dưng bảo mày làm ngôn quan.”
Ánh sáng trong phòng khá yếu nhưng tôi vẫn tinh ý bắt được vẻ ghét bỏ chợt lóe rồi biến mất trên gương mặt cậu ta.
“Tao chọn chết.” Cậu ta trả lời không chút do dự.
Nói xong, cậu ta chuẩn bị xuống cầu thang tiếp. Tôi nhào tới, đè tay cậu ta lại, rất không cam lòng: “Mày… không suy nghĩ lại à? Mạng sống chỉ có một thôi đấy, chết rồi thì chẳng còn cái gì đâu.”
“Bảo tao làm ngôn quan thì tao thà chết còn hơn. Mạng sống chỉ có một nên tao mới không muốn bị vây hãm cả đời trong đền.” Hạ Nam Diên rút cổ tay mình ra từng chút một, “Mày hỏi cái này làm gì? Có liên quan đến giấc mơ của mày à?”
Tôi nắm chặt tay cậu ta hơn: “Chắc, chắc không nghiêm trọng như việc trở thành ngôn quan đâu, chỉ hơi bất đắc dĩ, không cam lòng mà thôi… Kiểu này, mày cũng chọn chết à?”
Chống cự vô ích, Hạ Nam Diên dừng mọi động tác, nhìn chằm chằm vào tay tôi, không lên tiếng.
Thấy cậu ta đã hơi mất kiên nhẫn, tôi muộn màng thu tay lại, ngượng nghịu nói: “Thôi vậy, cứ coi như tao chưa hỏi đi.”
Vừa rời ngón tay khỏi mu bàn tay của Hạ Nam Diên, tôi đã nghe thấy cậu ta thở dài, bảo: “Giống như tao muốn đi vệ sinh nhưng lại phải ở đây trả lời câu hỏi của mày, cuộc sống vốn được cấu nên từ rất nhiều điều mà ta không muốn làm. Nếu có một chút suy nghĩ ham sống thì đừng dễ dàng lựa chọn cái chết, dẫu sao, có rất nhiều người muốn sống nhưng lại không có cơ hội này.”
Câu trả lời lần này của cậu ta thận trọng và nghiêm túc hơn so với lần trước. Nghe cậu ta nói vậy, tôi rơi vào trầm tư. Chuẩn rồi, thà sống dở còn hơn chết tử tế, dù sao mẹ tôi cũng không mong tôi chết đi như vậy.
Gay thôi mà?
Chuyển từ gái sang trai, thật ra… cũng không phải thay đổi gì quá lớn. Hiện nay các cặp đồng tính có thể kết hôn ở rất nhiều nơi, chuyện con cái thì cùng lắm sau này nhận nuôi cũng được. Kể cả không có con, nuôi chó nuôi mèo cũng không hẳn là lựa chọn tồi nhỉ.
Nghĩ lại, chẳng phải gương mặt của Hạ Nam Diên chính là kiểu mẫu con lai mà tôi yêu thích hay sao?
Học giỏi, tốt tính, trước mắt chưa thấy tật xấu nào, gia thế bên này coi như tương xứng với tôi, có khi còn có địa vị hơn tôi một chút ấy chứ…
Khoan đã, hình như so sánh thế này thì tôi chẳng có một chút lợi thế nào cả. Tướng mạo, chiều cao, học vấn, tính cách… Thứ duy nhất tôi có thể mang ra khè chắc chỉ có mỗi con acc đang ở rank Thách đấu mà thôi.
Thế sao cậu ta lại thích tôi nhỉ?
Đến Mạc Nhã cậu ta còn chẳng thích thì sao lại thích tôi được?
“Hạ…” Tôi ngẩng đầu tìm Hạ Nam Diên thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào đối phương đã nhảy khỏi thang và rời khỏi phòng kí túc.
Vội thế ư?
Tôi bĩu mỗi, chỉ đành đắp chăn lên, thử ngủ lại lần nữa.
Không sao, tôi có lợi thế hơn Mạc Nhã, Hạ Nam Diên không đề phòng tôi, tôi có thể đi theo con đường homie “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”… Tổ sư.
Cứ nghĩ đến việc trước đó bản thân vẫn luôn cho rằng cốt truyện thế này là quá cổ lô sĩ, mặt tôi lại đau bỏng rát cả lên.
Kì thi cuối kì kéo dài ba ngày, Hạ Nam Diên dự đoán đề theo nội dung trọng điểm được giáo viên đánh dấu, thậm chí còn dự đoán cả những môn không học cho tôi, cuối cùng đến lúc phát đề thì trúng gần hết. Nếu không phải vì Hạ Nam Diên chưa ra nông nỗi và cũng không cần thiết làm vậy, tôi đã nghi ngờ không biết có phải cậu ta đã lén tôi đi ăn trộm đề vào lúc nửa đêm không.
(*) Môn không học ở đây là chỉ môn tự chọn, Mễ Hạ và Hạ Nam Diên học môn tự chọn khác nhau.
Dù bị ảnh hưởng bởi giấc mơ tiên tri đẫm máu, tôi vẫn phát huy năng lực ổn định trong suốt kì thi, thi xong tôi dự đoán điểm số của mình, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là tôi có thể lọt vào top 200.
“Rốt cuộc mày muốn đưa tao cái gì hả?”
Tôi và Hạ Nam Diên đi cùng nhau trên hành lang tấp nập người qua lại để đến phòng vật lý, còn mấy hôm nữa mới công bố điểm nhưng tôi đã sốt ruột sốt gan muốn biết cậu ta sắp tặng gì cho mình.
“Đồ ở nhà rồi, học kì sau mới đưa mày được.” Hình như học kì này Hạ Nam Diên lại cao thêm một chút, chân dài hơn, hai đứa đi cùng nhau nhưng chẳng lúc nào tôi đuổi kịp cậu ta.
Tôi cau mày: “Lại còn để học kì sau nữa? Không spoil trước một chút được à?”
“Được.” Bảo cậu ta spoil một chút thì đúng là cậu ta chỉ spoil một chút thật, “Màu xanh nước biển.”
Màu xanh nước biển ư? Tôi bước chậm lại. Cái gì có màu xanh nước biển nhỉ? Có hàng tá thứ màu xanh nước biển trên thế giới, màu vàng tôi còn đoạn được chứ màu xanh tôi đoán kiểu gì?
Thấy tôi không đi theo, Hạ Nam Diên dừng bước, ngoái đầu lại chờ tôi.
Tôi rề rà đi tới, dò hỏi: “Mày không mua 《Sổ tay thủ khoa》bìa xanh cho tao đâu nhỉ?”
Hạ Nam Diên đi tiếp, nhưng lần này cậu ta sải bước ngắn hơn nhiều, tốc độ cũng phù hợp với tôi hơn.
“Sổ tay thì tao photo sổ tay của tao cho mày không phải tốt hơn à? Sao phải mua cái đó?”
Ờ ha, đúng nhỉ, hình như tương lai cậu ta là thủ khoa thật.
“Mày thật chẳng khiêm tốn chút nào hé thằng quỷ.” Tôi khịa.
Đến cửa lớp, Hạ Nam Diên đặt tay lên cửa, nghe vậy thì quay mặt liếc tôi một cái: “Thế có muốn không?”
“…”
Cậu ta đẩy cửa bước vào, tôi đi theo sau, kéo dài giọng, không cam lòng đáp: “Muốn ——”
Bảng xếp hạng cuối kì nhanh chóng được công bố, Vương Phương đọc điểm ở trên bục, tôi ngồi bên dưới, hồi hộp bấu đùi.
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy kì lạ, sao đùi lại tê đến mức không có cảm giác gì nhỉ, tôi véo lùi ra sau, Hạ Nam Diên ngồi bên cạnh không kìm được kêu lên: “… Đau thế.”
Tôi cúi đầu xuống nhìn, hóa ra tôi đang bấm đùi cậu ta.
Bảo sao tôi chẳng có cảm giác gì…
Tôi làm khẩu hình “sorry” với cậu ta, cuống quýt sửa từ véo thành xoa.
Cậu ta dịch chân sang bên kia, đồng thời chặn tay tôi lại, chỉ tay lên bục, ra hiệu cho tôi chú ý lắng nghe, không được phân tâm.
Đúng lúc này, Vương Phương đọc đến thứ hạng của tôi.
“Mễ Hạ…” Cô cố tình dừng một lúc rồi mới tiếp tục, “Hạng 193 toàn khối.”
Thành công rồi, vào top 200 rồi!
Nói đến lễ khai mạc World Cup cũng không làm tôi phấn khích được như lúc này cũng chẳng ngoa. Niềm vui sướng xuất phát từ trong tim, cảm giác tràn đầy thành tựu và sự mãn nguyện không một trận bóng hay trò chơi nào có thể so sánh được.
Tôi hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, lần này lại kích động chộp lấy tay của Hạ Nam Diên ở bên cạnh.
“Tao làm được rồi!” Tôi nắm tay cậu ta, lặp đi lặp lại bốn từ này, bất chấp ánh mắt của mọi người, cũng mặc kệ Vương Phương có đang nhìn hay không.
Cậu ta không vùng khỏi tay tôi, nét cười trào dâng trong đôi mắt sáng màu hầu như lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nghiêm nghị.
“Mày làm được rồi.” Cậu ta nói.
Hồi cấp 2, nếu có ai nói rằng tôi sẽ sung sướng đến mức này vì kết quả thi tiến bộ, nhất định tôi sẽ nhổ nước bọt vào mặt nó rồi chửi nó là thằng đại ngu.
Đúng như những gì Hạ Nam Diên đã nói, cuộc sống được cấu nên từ rất nhiều điều ta không muốn làm. May mà việc học không phải quá khó đối với tôi.
Kì thi kết thúc được vài ngày thì trường học nghỉ lễ. Mễ Đại Hữu đã mua trước vé máy bay cho tôi và Quách Gia Hiên, chúng tôi sẽ bay về Hải thành vào ngày đầu tiên của đợt nghỉ. Vì là sân bay trong thành phố nên cho dù sẽ bay vào chuyến buổi tối, chúng tôi cũng phải xuất phát từ lúc một giờ chiều.
Ngồi trên xe, tôi gửi tin nhắn cho Hạ Nam Diên, hỏi xem cậu ta về đến nhà chưa. Cậu ta hồi âm rất nhanh, bảo mình về từ lúc sáng rồi. Cũng phải, huyện Cam chỉ cách Thố Nham Tung hơn hai trăm cây số, tính thêm cả đường núi khó lái xe thì cùng lắm cũng chỉ đi mất ba, bốn tiếng, tóm lại trong một buổi sáng là về đến nơi.
【Nghỉ đông muốn đến chơi với tao không?】
Hôm qua là ngày cuối cùng ở trường, mọi người đều tranh thủ thời gian thu dọn sạch sẽ đồ dùng trong phòng kí túc, chăn đệm cũng được gấp gọn để tránh ám bụi bẩn. Nhìn căn phòng kí túc trơ trọi, đặc biệt là bàn học sạch sẽ của Hạ Nam Diên, tôi chợt nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm nghiêm trọng — Có phải học kì sau Hạ Nam Diên sẽ dọn ra không?
Hạ Nam Diên chuyển vào phòng kí túc của chúng tôi là do trần nhà phòng cậu ta bị sập. Thế đã vô lý lắm rồi, càng ngoài sức tưởng tượng hơn nữa là trần nhà mất tận mấy tháng để sửa.
Nghe bảo đã sửa xong từ lâu rồi, nhưng chả biết nhà trường ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu hay bị người ta hớ mà sơn được sử dụng có mùi rất nồng, hai tháng vẫn chưa bay hết mùi. Ban giám hiệu không dám để học sinh ở nên vẫn cứ đóng cửa, bỏ không phòng suốt.
Nhưng mùi có nồng đến mấy thì sang năm sau cũng sẽ hết thôi đúng không? Lúc đấy Hạ Nam Diên mà quay về ở thì kế hoạch “lửa gần rơi lâu ngày cũng bén” của tôi phải làm sao đây?
Để đề phòng bất trắc, tôi bắt buộc phải tranh thủ kì nghỉ đông này, tăng thiện cảm lên được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Hơn nữa, đợt nghỉ đông này dài hơn một tháng lận, Hạ Nam Diên với Mạc Nhã sống chung một làng, cứ ngẩng mặt lên là nhìn thấy nhau, ngộ nhỡ hai người họ “mưa dầm thấm lâu” thì tính sao đây?
Không thể ở bên Hạ Nam Diên, Mạc Nhã chỉ mất đi tình yêu, nhưng tôi thì sẽ tèo luôn đấy!
【Hải thành ư? Xa quá.】Hạ Nam Diên nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi.
【Diều hâu vùng Sơn Nam cũng không bay xa được như thế đâu.】
Tôi dán mắt vào câu trả lời phía sau của cậu ta, khóe môi rướn lên, ngả người nằm xuống băng ghế sau xe.
【Tao mua vé máy bay cho mày nhá. Trước Tết Quách Gia Hiên cũng đến, mày tới chơi mười ngày rồi về Sơn Nam với nó cũng được, có bạn đồng hành mà.】
Lần này, tôi giơ điện thoại lên, đợi mãi mới thấy Hạ Nam Diên trả lời.
【Thôi, bọn mày chơi đi, kì sau gặp. 】
Ảo giác à? Sao lại thấy… giọng điệu cậu ta lạnh nhạt hẳn đi nhỉ.
Mình nói sai ở đâu ư? Không thể nào, mình nói có đúng hai câu thôi mà.
Nhân vật duy nhất cần thu phục để dẫn đến happy ending là đàn ông thì chớ, đằng này còn là một người đàn ông tâm tư khó đoán nữa. Trong lúc vô tình tôi đã chọn chế độ sinh tồn ở cấp khó nhất ư? Sao thế giới lại đối xử với tôi như vậy?
Bỏ điện thoại xuống, tôi buông sõng cánh tay theo ghế, thở dài một cách mệt mỏi.