Chương 21: Tốt nhất là vậy
Thấy tôi từ đâu ra nhận vơ, người đàn ông khẽ nhướn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi vẫn đáp.
“Ừm.”
Thà không đáp còn đỡ, chứ một khi người ta đã ừm thì tôi không thể rút lại câu vừa rồi được. Trong vô thức, tôi bỏ ngay vẻ mặt hung hăng vừa nãy, hai tay ngoan ngoãn buông thõng ngang đường may quần.
Sao tự nhiên đang yên đang lành tôi lại có thêm… một ông cậu thế này?
“Mễ Hạ?” Nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài, tất cả những người ở sau cánh cửa đều đi ra. Hạ Nam Diên nhìn tôi và một đám người đông như quân Nguyên phía sau lưng tôi mà giật mình, “Mày… làm cái gì vậy?”
“Uầy, nhiều người thật đấy.” Một thanh niên thấp hơn cậu của Hạ Nam Diên một chút, trông cũng tầm hơn hai mươi tuổi khoác vai Hạ Nam Diên từ đằng sau, cười hả hê khi thấy đang có chuyện, “Đông vui thế.”
Áo măng tô, bốt ngắn và áo len cổ cao, khác với cách ăn mặc trang trọng của cậu, người này lại ăn mặc rất thoải mái và hợp mốt. Dù ngoại hình không phải kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng anh ta lại ăn điểm ở khí chất hơn người, sang chảnh một cách tự nhiên. Lại thêm cách ăn mặc của anh ta khiến cho người nhìn có cảm giác đây là một quý tộc đang hành tẩu.
“Vừa rồi con nói là ai sẽ bị đuổi cơ?”
Nghe cậu hỏi, tôi vội rời tầm mắt khỏi anh chàng quý tộc kia, há miệng mách luôn mà không cần nghĩ trước: “Muốn đuổi học Hạ Nam Diên đấy cậu ơi, chính hiệu trưởng bảo thế.”
“Cả cháu nữa.” Tả Dũng chỉ vào bản thân.
“Hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi!” Ông hiệu trưởng bị chỉ điểm cuống cả lên, “Chuyện này mới chỉ đang thảo luận chứ đã quyết định đâu.”
Chủ nhiệm khối đứng cạnh cũng cười giả lả, giải thích rằng nói “đuổi học” chỉ là để răn đe các em học sinh, để các em rút kinh nghiệm chứ không hề có ý như vậy.
Nhìn cái nết của hai người này làm tôi có căn cứ để nghi ngờ rằng họ cũng không biết Hạ Nam Diên là “con nhà quyền thế”, chắc tưởng cậu ta chỉ là một học sinh bình thường muốn đì thế nào cũng được. Mà với một thằng nhóc đến từ vùng núi xa xôi, kể cả gia đình có gốc gác to đến mấy thì được đến đâu chứ?
Nhưng bọn họ không biết, cậu của người ta là người có thể nói chuyện trực tiếp với lãnh đạo thành phố luôn chứ đùa.
Anh chàng quý tộc lách qua đám người rồi nói đầy lạnh lùng: “Hiệu trưởng Tiền, ông nhìn cái mớ hỗn độn này mà xem, tôi đã nói gì với ông nào? Cái gì mình tránh được thì nên tránh, chắc ông cũng không muốn để ông Lý phải lo toan về mấy việc vặt như thế này phải không?”
Ông hiệu trưởng đầu trọc nghe vậy mà mồ hôi chảy ròng ròng: “Cậu nói chí phải.”
“Tần Già ra khỏi Thố Nham Tung một lần cũng đâu có dễ, không bằng để hai cậu cháu hàn huyên riêng, còn chúng ta bàn tiếp chuyện dở dang, được không?”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Anh quý tộc dang cánh tay dài để khoác vai ông hiệu trưởng, họ cùng đi vào văn phòng như “hai người bạn chí cốt”, chủ nhiệm khối cũng lẽo đẽo theo vào.
“Các em về lớp hết đi.” Vương Phương nhìn cửa phòng hiệu trưởng đóng lại rồi thở dài, sau đó cô quay người, bắt đầu đuổi mọi người về, “Tôi đếm từ một đến mười, bây giờ nếu biết đường về lớp thì tôi sẽ bỏ qua không truy cứu nữa, còn không thì đừng trách tôi ác. Mười, chín, tám…”
Những học sinh người Hạ trong đám bắt đầu dao động, trong khi các học sinh người Tằng Lộc vẫn giữ ánh mắt kiên định, quyết không nhúc nhích.
“Sáu, năm…”
Sự việc đã có phương án giải quyết ổn thỏa thì cũng không cần gây chuyện ở chỗ này nữa, tôi giơ cao tay, vẫy với mọi người: “Mọi người về lớp đi, tôi tin chắc chắn nhà trường sẽ cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Nghe tôi nói vậy, đám học sinh người Hạ bắt đầu lục đục quay về lớp, nhưng những người Tằng Lộc thì không dễ dàng bị tôi thuyết phục như vậy — khi đàn sói có tổng chỉ huy cấp cao hơn xuất hiện, tên chỉ huy cũ sẽ lập tức trở nên vô dụng. Thời gian đếm ngược của Vương Phương ngày càng chậm, Hạ Nam Diên thấy tình hình rắc rối nên đã hạ lệnh.
“Các cậu về lớp đi, không sao đâu.”
Chỉ với một câu đơn giản, bầu không khí tại hiện trường đã nhẹ nhõm đi thấy rõ. Sau khi được chính chủ xác nhận, đám học sinh người Tằng Lộc hành lễ với cậu thêm một lần nữa, cuối cùng là cả đám giải tán.
Vương Phương thở phào một hơi, việc đếm ngược của cô dừng lại ở con số “hai”, không còn tiếp tục nữa.
“Cô Vương, em có thể đưa cậu em về phòng ký túc một lúc được không ạ? Đã lâu rồi em với cậu chưa gặp nhau.” Hạ Nam Diên xin phép.
Vương Phương đổi vẻ nghiêm túc với học sinh ban nãy thành tươi cười, cô nói: “Có thể, em nhớ về lớp trước giờ học là được.”
“Cảm ơn cô giáo.” Cậu gật nhẹ với cô Vương Phương, khoé môi nhếch lên một đường cong duyên dáng, sau đó đi đến tòa ký túc xá cùng Hạ Nam Diên.
Sau khi hai người rời đi, Vương Phương ấn một tay lên cửa phòng hiệu trưởng, cô nhìn tôi, ánh mắt lại trở về với vẻ nghiêm khắc: “Anh đi về lớp cho cô nhờ.” Nói xong, cô nhìn sang Tả Dũng, giọng điệu nghe nhẹ nhàng hơn chút, “Em cũng về đi, chuyện này thầy cô và cha mẹ các em sẽ cùng bàn bạc về cách giải quyết sao cho hợp lý nhất, các em cứ chú tâm học hành là được, đừng lo lắng về bất cứ điều gì khác.”
Cả hai chúng tôi ngoan ngoãn đi về phía lớp học dưới ánh nhìn dõi theo của Vương Phương.
Nhưng…
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, tôi ngoái đầu lại nhìn, thấy Vương Phương đã vào văn phòng.
Nhưng tôi mà chịu nghe lời thì trời sập mất.
Ngay lập tức tôi đổi hướng bước chân, đi về phía tòa ký túc xá.
“Này, cậu đi đâu thế?” Tả Dũng gọi tôi.
Tôi quay người, bước giật lùi về phía sau: “Đi hóng hớt á.”
Mỗi lần tôi gây rắc rối, ở trước mặt người khác, Mễ Đại Hữu vẫn nói năng nhẹ nhàng tình cảm với tôi lắm, nhưng vừa đến nơi không người, tốc độ cởi giày phang tôi của ông mà nhanh số hai thì không ai số một. Nhiều lần thành phản xạ, ông vừa giơ chân lên là tôi liền biết phải né kiểu gì.
Trên đời làm gì có chuyện con cái gây chuyện mà người lớn chẳng mắng lấy một câu, không thể nào, không có người như thế đâu. Vì thế, tôi nhận định rằng lần này Hạ Nam Diên chắc chắn sẽ bị phạt gì đó.
Cảnh hay như thế thì kiểu gì tôi cũng phải chứng kiến tận mắt rồi.
Để đi vào toà nhà ký túc xá, ngoài đi thông qua cửa chính, thực ra hai bên hông toà còn có hai cầu thang ngoài trời có thể dẫn vào trong, nhưng cửa dẫn vào các tầng bị khóa chặt quanh năm nên bình thường không thể sử dụng được.
Nhưng vẫn có một BUG, đó là mặc dù cầu thang ngoài trời không thể dẫn vào tòa nhà theo cách thông thường, nhưng ta có thể trèo tường qua ban công của căn phòng gần nhất, rồi lại từ ban công trèo vào nhà.
Tôi biết điều đó vì có một lần tôi và Quách Gia Hiên đã thử cách này khi chúng tôi muốn lẻn về phòng ký túc xá để chơi game trong giờ thể dục. Cách này rất tiện lợi, nhanh chóng và không gây ra tiếng động nào hết, và cũng rất tình cờ là phòng của chúng tôi chính là căn phòng gần ban công nhất.
Từ xa xa thấy Hạ Nam Diên và cậu bước vào cổng ký túc xá, tôi bèn tăng tốc bước chân, men theo cầu thang ngoài trời leo lên tầng cao nhất, sau đó khéo léo vịn tường và nhảy vào ban công. Tôi cúi thấp người xuống, lấy quần áo đang phơi để che chắn thân mình, tàng hình trong khung cảnh một cách hoàn hảo.
Xong xuôi, tôi ngồi xổm sau cửa ban công, chỉ để lộ một đôi mắt nhìn xuyên qua phần trên của tấm kính để thấy được bên trong phòng.
Căn phòng yên tĩnh và gọn gàng, bỗng có một cơn gió nhẹ thổi tung rèm cửa sổ. Hạ Nam Diên đẩy cửa ra.
“Quần áo của người Hạ mặc khó chịu thật.” Người đàn ông được gọi là “Tần Già” này đã thay đổi hoàn toàn vẻ thân thiện và hiền lành trước mọi người, cậu bước vào ký túc xá trước Hạ Nam Diên một bước, kéo chiếc cà vạt đang buộc trên cổ mình ra một cách đầy nóng nảy, “Nếu trường học không liên lạc với cậu để đến làm đơn thôi học cho con, có phải con định chờ tới khi bị đuổi học rồi mới nói cho cậu biết không?”
Hạ Nam Diên đóng cửa lại, không nói một lời.
Người đàn ông cởi khuy cổ áo, kéo một chiếc ghế ra giữa phòng, quay lưng ghế ra ban công rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Hạ Nam Diên đứng trước mặt mình để nghe giáo huấn.
“Biết mình sai chưa?”
Đây rồi đây rồi, phần tôi hóng nhất đây rồi!
Hạ Nam Diên ngoan ngoãn đi tới, cúi đầu đáp “Rồi ạ.”
“Sai ở đâu?”
“Đáng lẽ con nên ngăn họ lại.”
“Con nên ngăn họ lại, nhưng khi không ngăn được thì con nên nghĩ đến kết quả xấu nhất có thể xảy ra. Con phải biết cách giải quyết vấn đề chứ không phải cứ hy sinh bản thân để mọi chuyện kết thúc êm đẹp như thế.”
Giọng nói của cậu trầm thấp, vả lại chúng tôi còn bị ngăn cách bởi một cánh cửa nên để nghe được cậu nói gì cũng hơi khó. Tôi điều chỉnh tư thế để nghe rõ hơn chút, cứ nhích tới lui thành ra bị Hạ Nam Diên phát hiện.
Cậu ta nheo mắt, cố xác định xem rốt cuộc thứ đang ở trên ban công là gì.
Tôi thò luôn đầu ra ngoài, say hi với cậu ta.
Vẻ mặt cậu ta ngây ra trong tích tắc, một khuôn mặt hoàn toàn bối rối vì không hiểu tại sao tôi lại xuất hiện trên ban công vào lúc này.
“Con có nghe cậu nói không đấy?” Biểu hiện lơ đễnh của cậu ta đã bị cậu nhận ra. Cậu tưởng cậu ta không để tâm nghe lời răn dạy nên giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.
“…Có ạ.” Hạ Nam Diên đưa mắt nhìn xuống đất chứ không nhìn tôi nữa.
“Người dẫn đầu đám học sinh hôm nay có phải là bạn mới của con không? Trông thú vị đấy, cậu ta là người như thế nào vậy?”
Dẫn đầu? Đó chẳng phải là tôi ư?
Tôi căng tai ra để nghe cho thật rõ lời nhận xét của Hạ Nam Diên về mình.
“Khó nói…” Hạ Nam Diên rất chi là đăm chiêu, cậu ta nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Có lúc thì trông cũng thông minh, có lúc lại như mít đặc.”
** má, mày mới mít đặc ấy! Có biết câu “lời nói chẳng mất tiền mua” không? Mít đặc mà giúp mày tổ chức được hẳn một cuộc khởi nghĩa học sinh?
Tôi điên tiết, không thèm trốn nữa, đứng bật dậy rồi giật từng bộ quần áo ra khỏi giá treo, định bụng sẽ lấy quần áo của Hạ Nam Diên, ném xuống đất trước mặt cậu ta để trêu ngươi.
Hai tay tôi ôm đầy một đống quần áo tôi vừa lấy xuống. Đột nhiên tôi cảm thấy có thêm người đang nhìn mình, quay đầu nhìn thì thấy Hạ Nam Diên và cậu của cậu ta đều đang nhìn về phía ban công, đồng loạt quan sát tôi.
Tôi: “…”
Nếu đã lộ thì giấu diếm nữa cũng vô ích. Tôi ôm một đống quần áo, mở tung cửa ban công bước vào phòng một cách tự nhiên, thoải mái. Ngôn Tình Tổng Tài
“Con làm gì ngoài đó vậy?” Cậu ngồi trên ghế với tư thế quay nửa người lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong mắt cũng hiện vẻ khó hiểu giống Hạ Nam Diên.
“Con thấy thời tiết không đẹp lắm nên về rút quần áo…”
Hai cậu cháu nghe vậy thì đồng loạt nhìn ra ngoài trời, tôi cũng ngoái đầu nhìn theo. Bầu trời thoáng đãng không một bóng mây, nắng to vỡ đầu.
“Con xem dự báo thời tiết người ta bảo chiều nay trời sẽ mưa.” Tôi bịa chuyện một cách bình tĩnh, tự tin.
Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Tôi nhét hết mớ quần áo vào ngăn tủ mình, xong xuôi thì phủi tay. Đã vào phòng từ ban công thì không còn đường quay lại nữa, tôi đành đi thẳng đến cửa ra vào.
“Con cất xong quần áo rồi nên không quấy rầy hai người nữa ạ.”
Vừa bước ra đến cửa thì cậu gọi tôi.
“Con tên gì?”
Tôi nắm tay nắm cửa, quay đầu lại nhìn Hạ Nam Diên trước, thấy cậu ta không phản ứng gì, tôi mở miệng tự giới thiệu bản thân với cậu: “Con tên Mễ Hạ, Mễ trong Đại Mễ (gạo), Hạ trong Hạ Thiên (mùa hè).” Tôi nói, “Con được sinh ra vào thời điểm nóng nhất của mùa hè.”
Dường như cậu đã trở về hình tượng của một vị thần quan luôn tươi cười hiền hậu trước mặt mọi người, kể cả khi cổ áo của người đàn ông này vẫn đang xộc xệch và chưa cài đủ nút. Tôi không thể chỉ ra được điểm khác biệt ở đâu, nhưng thật sự là cậu bây giờ vô cớ tạo cho người ta một cảm giác xa cách không thể khinh nhờn.
(*) Thần quan: người phụng sự cho vị Thần nào đó hay người phụng chức ở các nơi tế tự Thần.
“Cảm ơn con vì chuyện hôm nay nhé, Mễ Hạ.” Cậu mỉm cười, nói.
Tôi hơi ngại: “Con cũng đâu giúp được gì mấy.”
“Quan trọng là hiếm có người có tâm như vậy lắm.”
Nhìn đi, nhìn mà học hỏi đi Hạ Nam Diên, thấy cậu mày giỏi ăn nói thế nào chưa, mày nhắm học nổi không?
Tôi cười khúc khích bước qua cửa, sau đó lại vội vàng ngó đầu vào hỏi: “Cậu ơi, hôm nay cậu về luôn ạ?”
Nụ cười nơi khóe miệng cậu vừa hạ xuống chút, xong thấy tôi hỏi lại gượng lên như cũ: “Ừ, bạn cậu lái xe chở cậu đến, làm mất thời gian của cậu ấy nữa thì không hay.”
Lờ đi ánh mắt sắc bén như dao của Hạ Nam Diên, tôi hỏi tiếp: “Vậy nếu có cơ hội gặp lại, con mời cậu đi ăn nha?”
Có lẽ là do không ngờ sẽ được tôi mời đi ăn, cậu sửng sốt rồi mới gật đầu: “… Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời đồng ý, tôi vui vẻ chào tạm biệt cậu, ngâm nga một bài hát rồi đan hai tay ra sau đầu, rời khỏi phòng ký túc.
Chỉ hai phút trước tiết học đầu tiên của buổi chiều, Hạ Nam Diên mới trở lại lớp học.
Cậu ta vừa ngồi xuống, tôi liền hỏi: “Cậu về rồi hả?”
Cậu ta đang lấy cuốn sách giáo khoa cần dùng trong ngăn bàn ra, nghe vậy thì gật đầu.
Tôi chống cằm bằng một tay, dõi mắt nhìn đăm đăm vào bảng đen, vẫn đang đắm chìm trong vẻ ngoài đẹp đẽ của cậu. Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
“Đó là cậu của tao, mày đừng có ý gì với cậu.”
Cả người tôi lảo đảo vì khuỷu tay bị trượt. Tôi nhìn sang Hạ Nam Diên ngồi bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.
“Mày nói cái gì vậy trời? Đó cũng là cậu của tao mà, sao tao có ý với cậu mình được chứ?” Tôi xoa xoa hai cánh tay, thấy ghê hết cả người “Mà đã bảo là tao không thích kiểu như chúng mày rồi, tao thích… thích ngoại hình của người Hạ thôi, càng thuần người Hạ tao càng thích.”
Hạ Nam Diên dựng thẳng quyển sách lên, gõ gõ xuống bàn, sau đó thâm thuý phun ra bốn chữ: “Tốt nhất là vậy.”
Tim tôi giật nảy lên. Không, ý cậu ta là gì chứ? Tôi lộ ra sơ hở ở đâu hả? Tại sao cậu ta lại bắt đầu nghi ngờ về gu thẩm mỹ của tôi thế?
Buổi tối tôi về phòng kí túc thì thấy Quách Gia Hiên đi ra ban công, rồi không bao lâu sau lại sốt sắng chạy về.
“Chết mẹ rồi, kí túc mình có trộm, đéo thấy cái quần sịp tao phơi ngoài ban công đâu nữa!”
À, suýt nữa thì tôi quên béng mất vụ này.
Tôi lẳng lặng mở tủ: “E hèm, ở trong tủ của tao.”
Mặt Quách Gia Hiên sững sờ: “Sao mày giấu quần sịp của tao?”
Nó đi đến lục tung ngăn tủ của tôi, tìm thấy một đống đồ lót, tất và mấy thứ linh tinh khác của mình. Riêng khoản này thì tôi nể nó thật sự, quần áo lúc nào cũng chất đống trong chậu tới khi không thể chất thêm được nữa mới đem đi giặt mà lúc nào cũng có đồ để mặc.
“Anh em với nhau mà mày bảo tao giấu là sao? Tao tốt bụng cất đồ hộ mày thôi.”
Quách Gia Hiên nửa tin nửa ngờ, mà lúc này Hạ Nam Diên cũng bước tới.
Tôi tưởng cậu ta định hỏi xem tôi làm bài tập về nhà chưa nên nhanh nhảu nói rằng tôi đã làm xong hết rồi. Nhưng cậu ta không quan tâm đến vấn đề bài tập mà liếc nhìn đống quần áo trong ngực Quách Gia Hiên, nói: “Tao đến lấy quần sịp của tao.”
Quách Gia Hiên chạy vắt chân lên cổ, như thể nếu ở lại thêm một giây nữa thì nó sẽ ngoẻo luôn.
Tôi: “…”
“Tự tìm đi!” Tôi đờ đẫn mở tủ.