Chương 20: Tôi phải quậy tung lên
Do hầu hết những người tham gia đều đã bị gọi đi để tra hỏi, nên cho dù có lần khắp cả tòa kí túc xá, tôi cũng chẳng tìm được mấy người Tằng Lộc. Phần lớn họ đều nói giống Cao Diểu, chỉ bổ sung thêm một số chi tiết.
Bạn nữ người Tằng Lộc bị quấy rối là Tô Đóa bên lớp 1, cũng là em gái ruột của Tả Dũng. Hôm qua là thứ bảy, Tô Đóa với bạn học cùng nhau ra khỏi trường để lên phố cổ mua đồ dùng học tập, trên đường về thì đụng phải mấy thằng chơi bời lông bông.
Tuy đều thuộc vùng Sơn Nam, nhưng gặp được người Tằng Lộc ở huyện Cam vẫn là điều rất hiếm, mấy tên lưu manh lập tức chặn đường nhóm Tô Đóa để xin số điện thoại, sau khi bị từ chối, chúng còn bám đuôi họ về đến tận trường. Vì để thoát khỏi sự đeo bám của chúng, Tô Đóa đã vô tình làm rơi ấn tín của mình, đến khi phát hiện ra quay lại tìm thì mọi người xung quanh nói rằng nó đã bị bọn côn đồ kia nhặt mất.
Mới đầu tôi chẳng hiểu “ấn tín” là cái gì, sau đó hỏi kĩ thì mới ngỡ ra đó là chiếc ghim cài áo mà họ cài bên ngoài áo choàng.
Người Tằng Lộc chỉ có tên chứ không có họ, nhưng mỗi gia đình đều có ấn tín riêng, đó là biểu tượng của gia tộc, cũng là vật kỉ niệm quan trọng đối với họ. Dù có chết, ấn tín cũng phải được chôn cất cùng.
Đánh rơi ấn tín đã là chuyện rất xui xẻo rồi, huống chi còn bị mấy thằng rác rưởi xấu xa nhặt được nữa. Tô Đóa lo phát sốt, khóc lóc đi tìm anh trai cậu ấy. Tả Dũng nghe xong thì không kìm nổi cơn nóng máu, lập tức tập hợp hơn chục người đi tìm mấy thằng súc sinh kia tính sổ.
Ban đầu Hạ Nam Diên có can nhưng không can được, sợ có chuyện xảy ra nên đi theo cùng, kết quả vẫn xảy ra chuyện.
Hai tốp cộng lại có đến mấy chục người, cả lũ đánh nhau huỳnh huỵch từ đầu này sang đầu kia phố cổ, cánh sát đến cũng không chịu giải tán, chỉ mong đánh cho đối phương hấp hối mới thôi. Cuối cùng chú cảnh sát hết cách, phải mượn súng phun nước của tiệm rửa xe bên đường xịt cho cả lũ một trận, lúc này mới giải tán được bon họ.
Thế nhưng chạy trời không khỏi nắng, nét đặc trưng của người Tằng Lộc quá rõ ràng, cảnh sát tìm đến Nhất Trung gần như không tốn chút sức nào, thông báo cho nhà trường về vụ việc này. Hôm nay cha mẹ của mấy tên lông bông kia cũng kéo đến, bảo con họ bị học sinh Nhất Trung đánh chấn thương, yêu cầu nhà trường giải trình.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khối xử lý chuyện này suốt hai hôm nay, nghe nói họ còn tính hy sinh Tả Dũng với Hạ Nam Diên để xoa dịu cha mẹ đối phương.
“Tiểu Quách Tử, chẳng phải chú mày với hiệu trưởng là người quen cũ ư? Hay mày gọi điện hỏi thử xem chú ấy có thể làm ‘chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không’ không đi.”
Trong phòng kí túc, Cao Diểu dựa vào tủ quần áo của Quách Gia Hiên, tôi, Phương Hiểu Liệt, Quách Gia Hiên mỗi người ngồi một ghế, bốn đứa quây vào thành một vòng tròn, chia sẻ thông tin mình nghe ngóng được.
Quách Gia Hiên gác trên hai tay trên lưng ghế, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Phương Hiểu Liệt đang nói, vẻ mặt khó xử: “Tao ăn nói với chú tao thế nào đây? Nếu tao hoặc thiếu gia phạm tội thì chắc chắn chú tao sẽ giúp, nhưng Tả Dũng với Hạ Nam Diên… Chậc, chuyện này không liên quan đến chú tao.”
Chú của Quách Gia Hiên chính là chiến hữu của Mễ Đại Hữu, ngày trước tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến Nhất Trung học tạm trú cũng là nhở đối phương quen biết với thầy hiệu trưởng trường Nhất Trung, móc nối đi cửa sau.
“Thế cứ nhìn hai hai đứa lớp mình bị đuổi học ư? Dựa vào đâu chứ?” Phương Hiểu Liệt tức giận nói, “Đám lưu manh đã chòng ghẹo con gái rồi mà còn có mặt mũi tới đây ý kiến ý cò ư? Thế giới này còn công bằng không thế?”
“Tất nhiên chuyện này là do đối phương sai trước, nhưng quả thật chúng ta cũng không nên ăn miếng trả miếng như thế, chuyện từ đúng lý cũng thành vô lý.” Nói rồi, Cao Diểu thở dài.
Phương Hiểu Liệt nghe vậy thì không vui: “Thế nào là ‘không nên’? Vậy làm gì mới là nên hả? Nói như mày thì ‘hành hiệp trượng nghĩa’ cũng là không nên đấy, không giống ăn miếng trả miếng à?”
Cao Diểu cau mày: “Chuyện này mà đánh đồng được với ‘hành hiệp trượng nghĩa’ ư? Mày sửng cồ lên với tao làm gì?”
“Mày nói có chỗ sai…”
Thấy hai đứa sắp nổ nội chiến, tôi vội lên tiếng can ngăn.
“Thôi, bớt cãi nhau đi.” Tôi ngồi vắt chéo chân chân trên ghế, lấy kẹo mút trong miệng ra rồi nói, “Giờ chính là lúc chúng ta cần đoàn kết trước thế lực bên ngoài, người nhà với nhau đừng làm loạn thế trận trước. Nhà trường còn chưa đưa ra thông báo, nhóm Hạ Nam Diên cũng chưa về xác nhận chuyện đuổi học, đợi chút xíu nữa đi.”
Mấy đứa kia nghe tôi nói xong thì im lặng.
Một lúc sau, Quách Gia Hiên dè dặt mở miệng: “Vậy… cũng chỉ còn cách đấy thôi.”
Đang nói chuyện thì tay nắm cửa phòng kí túc bị vặn hai cái, lần này tôi đã rút kinh nghiệm, chú ý khóa cửa lại, người kia thấy không mở được, đành phải chuyển sang gõ cửa.
Mấy người trong phòng kí túc nhìn nhau, đưa mắt ra hiệu.
Phương Hiểu Liệt đứng dậy khỏi ghế: “Thế nhé, có việc gì thì liên lạc qua điện thoại.” Nói rồi đi ra cửa cùng Cao Diểu.
Cả hai vừa mở cửa thì gặp Hạ Nam Diên với Tả Dũng đứng bên ngoài.
Trông thấy họ, Hạ Nam Diên có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì mà chỉ gật đầu rồi đi vào. Tả Dũng bước theo sau cậu ta, mặt mày bí xị, tỏ vẻ người lạ chớ tới gần, hoàn toàn phớt lờ Cao Diểu và Phương Hiểu Liệt.
“Sao cậu cứ vơ hết mọi chuyện vào mình thế?” Vừa vào phòng, Tả Dũng đã chất vấn Hạ Nam Diên, “Người nào làm thì người đấy chịu, vì bảo vệ Tô Đóa mà bị đuổi học thì tôi cũng chẳng xấu hổ đâu. Nhưng nếu cậu bị đuổi học vì bảo vệ tôi, cậu sẽ rất mất thể diện đấy!”
Lúc rời đi bọn Cao Diểu đã đóng cửa lại, có lẽ Quách Gia Hiên thấy hơi khó xử khi nghe người khác cãi nhau, nó lẳng lặng quay người, cắm tai nghe vào điện thoại, bắt đầu chơi game.
Ngược lại tôi vẫn ổn, trong lúc họ cãi vã thì tôi ngồi một bên, vừa ăn kẹo mút, vừa xem họ cãi nhau.
“Tôi không ngăn các cậu nên tôi cũng sai, chuyện này cậu không phải lo, tôi sẽ xử lý tốt.” Hạ Nam Diên cởi khăn quàng cổ, treo lên tủ quần áo của mình.
Phía trên xương mày phải của cậu ta có dán một miếng băng, nom như là vết khâu, chỉ là không biết khâu mấy mũi, có để lại sẹo không thôi.
Rốt cục là ai đánh ai hả? Tôi nghi vấn trong lòng. Với vóc dáng của người Tằng Lộc, sao Hạ Nam Diên vẫn để mặt bị thương chứ?
“Cậu xử lý thế nào?” Tả Dũng đập lòng bàn tay vào thang khiến toàn bộ khung giường sắt rung lên, “Cậu đừng coi mình là thủ lĩnh của chúng tôi nữa, bọn tôi không cần cậu bảo vệ, cậu… cậu chỉ là người nửa Tằng Lộc thôi.”
Chỗ này cũng bị thương. Tôi nhìn đăm đăm vào miếng gạc lộ ra một nửa trên cổ tay cậu ta, thầm nghĩ.
Sắc mặt Hạ Nam Diên trở nên lạnh lùng: “Phải, tôi chỉ là thằng con lai. Nhưng cậu đã giao các cậu cho tôi thì tôi phải có nghĩa vụ chăm sóc các cậu thật tốt.”
(*) Cậu ở đây là cậu của Hạ Nam Diên.
“Ý tôi không phải thế…”
“Các cậu bị thương ra thành thế này mà bố mẹ lũ kia vẫn còn mặt mũi đến đòi giải trình ư?” Tôi đột ngột cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Hạ Nam Diên và Tả Dũng cùng nhìn sang, cả hai đều hơi sửng sốt.
“Bọn nó… bị thương nặng hơn.” Có vẻ bây giờ Tả Dũng mới nhận ra là trong phòng kí túc không chỉ có mỗi hai người họ, “Nhẹ nhất là gãy xương.”
Động tác ngậm kẹo mút của tôi chững lại trong chớp mắt: “… Thế đúng là có hơi nặng tay thật.”
Chuyện này không dễ xử lý lắm.
Bị tôi ngắt lời, Tả Dũng cũng không tiện tranh cãi nữa, cậu ta nói hai câu bằng tiếng Tằng Lộc với Hạ Nam Diên rồi quay người rời khỏi phòng kí túc của chúng tôi.
Sau khi cậu ta rời đi, Hạ Nam Diên lấy cuốn《Cổ văn quan chỉ》trong tủ giở ra đọc, nhưng đã ba phút rồi mà cậu ta vẫn chưa đọc xong được một trang.
Biết nội tâm cậu ta không bình lặng như vẻ bề ngoài, tôi lấy kẹo mút trong ngắn kéo ra, đưa tới trước mặt cậu ta.
Trước sự xuất hiện đột ngột của cây kẹo mút vị Coca, Hạ Nam Diên phải mất hai giây mới phản ứng lại được, cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cảm ơn.” Cậu ta nhận lấy cây kẹo, xé vỏ, đút nó vào miệng ngay trước mặt tôi.
Sau đó thì bị sốc vì chua.
“Bọn họ định đuổi mày thật à?” Tôi hỏi.
Ăn không được mà ném cũng chẳng xong, Hạ Nam Diên chỉ đành cầm cây kẹo trong tay.
“Bảo là mai sẽ có quyết định cuối cùng, tối nay vẫn cần bàn bạc lại.”
Vậy là tốt rồi, vẫn chưa công bố văn bản chính thức, vẫn còn đường cứu.
“Hiệu trưởng nhát cáy.” Tôi ngậm kẹo mút trong miệng như ngậm điếu thuốc, “Phải dồn ép ổng thôi.”
Hạ Nam Diên nhìn tôi như thể đã đoán ra được tôi muốn làm gì, hoặc cũng có thể là chưa, cậu ta chỉ nghĩ tôi có thể làm ra hành động gì đó.
“Mễ Hạ, mày đừng làm xằng làm bậy.” Cậu ta nói một cách nghiêm túc, trong mắt chẳng có lấy một tia ý cười.
Tôi lại đưa cây kẹo vào miệng, vỗ vai cậu ta: “Yên tâm đi, họ có thể gây khó dễ gì cho thằng học sinh tạm trú như tao nào?”
Buổi tối, nhân lúc Hạ Nam Diên đi tắm, tôi bất chấp gió rét, chạy ra ban công gọi điện cho Mễ Đại Hữu. Từ lúc gây tội ở trường cấp 2, Mễ Đại Hữu đã tịch thu tất cả tiền của tôi, bao gồm nhưng không giới hạn khoản tiền lì xì từ nhỏ đến lớn và ít tiền tiết kiệm mẹ để lại cho tôi. Tôi nhờ ông trích ra mấy vạn tệ từ chỗ tiền bị tịch thu, nghĩ cách dúi cho hiệu trưởng trường Nhất Trung.
(*) Bao gồm nhưng không giới hạn: bao gồm những thứ đã được liệt kê ra nhưng không chỉ giới hạn ở những thứ đó.
“Mày giỏi lắm cái thằng ranh con, bố tưởng mày học hành giỏi giang thế nào, không ngờ bây giờ mày còn đổ đốn hơn nữa. Chuyện thành tích mày nhét tiền là bịt được hả con?” Chưa nghe tôi nói hết, Mễ Đại Hữu đã lên giọng trách móc, “Đã thế mày còn là học sinh tạm trú nữa, hồ sơ học tịch không ở Nhất Trung, mày đút lót cho hiệu trưởng Nhất Trung thì được cái khỉ khô gì?”
Vốn dĩ tôi đã bị gió thốc cho đau đầu, nghe ông nói thế, mắt tôi cũng phải trợn ngược lên trời: “Bố hâm à, ai bảo với bố là con đút lót cho hiệu trưởng để lấy thành tích? Con dám đưa ông ấy có dám thu không?”
“Thế ý mày là sao?”
Tôi kể sơ cho ông về chuyện của Hạ Nam Diên, nhấn mạnh làm rõ rằng Hạ Nam Diên là bạn cặp của tôi, thành tích của tôi có thể cải thiện nhanh như thế là nhờ một phần đóng góp rất lớn của đối phương.
“Giờ cậu ấy gặp chuyện, sao con có thể không giúp cho được? Là anh em của bố thì bố có thể không giúp ư?”
Mễ Đại Hữu làm chồng làm cha thì không đến nơi đến chốn, nhưng riêng khoản làm bạn bè thì không có gì để bắt bẻ.
“Thế thì phải giúp, nhất định phải giúp rồi.” Nghe xong, ông ấy còn kích động hơn cả tôi nữa, “Mai bố bảo lão Lưu luôn.”
Lão Lưu chính là chú của Quách Gia Hiên.
Tôi rụt cổ, giậm chân tại chỗ: “Cũng không phải để hiệu trưởng vụ lợi làm việc phi pháp gì, mà chỉ để xem có thể dùng tiền dập vụ này xuống không thôi. Cái gì giải quyết được bằng tiền thì chúng ta đừng đạp đổ chén cơm của người ta, phải không ạ?”
“Phải phải phải.”
Nhác thấy Hạ Nam Diên đã về phòng, tôi che loa lại: “Thế con giao chuyện này cho bố nhé, bố giải quyết ổn thỏa cho con.”
Tôi cúp máy, vừa vào phòng thì hắt hơi một phát thật mạnh.
Hạ Nam Diên vốn đang lau tóc, nghe thấy động tĩnh của tôi thì dừng lại, nói một câu: “Mày đừng để bị cảm nữa.”
Có lẽ là do bất tiện trong lúc tắm rửa nên cậu ta đã bóc miếng gạc trên xương mày ra, cũng cho tôi thấy rõ được tình trạng vết thương của cậu ta — Đường khâu mảnh, khoảng bốn, năm mũi, cắt qua lông mày, suýt vào mí mắt.
Nếu để lại sẹo thì sẽ bị phá tướng mất.
“Không đâu, chỉ hơi ngứa mũi thôi.”
Trước kia tôi còn chẳng nỡ đánh vào mắt cậu ta, sao mấy thắng khốn đó dám làm thế chứ? Tôi day mũi nghĩ thầm, nhóm Tằng Lộc đánh hẵng còn nhẹ tay lắm.
Sau đó, tôi tìm được QQ của Tả Dũng, nhờ cậu ta tạo nhóm chat cho mình, ngoại trừ lúc tắm rửa không bấm điện thoại được ra, thời gian còn lại tôi vẫn hăng say nhắn tin trong nhóm đến tận mười hai giờ.
Hôm sau thức dậy, tinh thần tôi sảng khoái, mặt mày xán lạn, Quách Gia Hiên quan sát tôi suốt lúc ăn sáng, cuối cùng không kìm được mà hỏi vì sao tôi lại không lo lắng chút nào.
Tôi nhìn quanh bốn phía, thì thầm kể cho nó nghe về kế hoạch của mình.
Nó trố mắt, một lúc lâu sau giơ ngón tay cái lên với tôi: “Chữ nghĩa đặt lên đầu, tiền là gạch, nghĩa là vàng!”
(*) Gốc 情比金坚 (tình bỉ kim kiên), nghĩa là tình nghĩa quý hơn tiền của.
Tuy thấy cách dùng từ của nó hơi lạ nhưng tôi vẫn vui vẻ chấp nhận lời khen của nó.
“Anh em mà, tao nghiêm túc.”
Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều đã biết chuyện xảy ra vào hôm thứ bảy, suốt buổi sáng cả lớp có hơi ảm đạm. Tôi tình cờ gặp Mạc Nhã lúc lên lớp, cậu ấy cũng rất lo lắng cho Hạ Nam Diên, cứ hỏi thăm tôi về tình hình của cậu ta mãi.
Tôi trấn an cậu: “Đừng lo, không sao đâu, mình lo liệu được.”
Vẻ buồn rầu hiện lên trong mắt Mạc Nhã: “Thật sự có thể thành công ư?”
Rõ ràng cậu ấy đã biết về kế hoạch của tôi từ những người khác.
“Yên tâm, cho dù thất bại thì cũng có mình chèo chống phía trước mà.” Tôi mỉm cười với cậu ấy, cố tỏ ra đáng tin cậy và kiên định nhất có thể.
Mạc Nhã gật đầu, đáp lại tôi bằng một nụ cười yếu ớt.
Án binh bất động chờ thời cơ suốt buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa, cuối cùng nhà trường cũng ra tay.
“Hạ Nam Diên, Tả Dũng, các em ra ngoài một lát.” Vương Phương đứng ở cửa vẫy tay với hai người họ.
Hạ Nam Diên đứng dậy toan đi, bị tôi kéo áo lại.
Cậu ta khó hiểu nhìn sang, tôi chỉ nhếch miệng cười với cậu ta: “Xem tao này.”
Hạ Nam Diên sửng sốt một lúc, cau mày định nói gì đó, Vương Phương phía bên kia bắt đầu giục giã.
“Hạ Nam Diên?”
Hạ Nam Diên bực bội nhìn ra cửa rồi quay đầu lại, vội vàng dặn dò tôi: “Mày đừng làm loạn.” Nói xong, cậu ta kéo áo mình về, đi về phía Vương Phương.
Xí! Tôi bĩu môi, nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta.
Tôi phải quậy tung lên.
Theo kế hoạch, sau khi nhóm Hạ Nam Diên đi khỏi, Quách Gia Hiên và Cao Diểu sẽ ra hành lang để canh trừng, và cũng đã đến lúc tôi tỏa sáng trên sân khấu.
Tôi chỉnh đốn vạt áo trước, sải bước về phía bục giảng, sau đó đập đồ lau bảng xuống bàn như “kinh đường mộc”, ra hiệu cho mọi người nhìn lên.
“Các bạn, tôi tin mọi người đều đã biết về chuyện xảy ra vào cuối tuần trước…”
Tôi dốc sức kích động, từng câu từng chữ vang rền mạnh mẽ, phát huy tối đa kĩ năng ăn nói học được từ Mễ Đại Hữu, khuyến khích mọi người chống lại sự bất công, không nhân nhượng hay dung túng cho bất cứ sự sai trái nhỏ nhặt nào.
“Hôm nay chúng ta im lặng, ngày mai bản thân gặp phải chuyện như thế, người khác cũng sẽ im lặng. Đừng tự tay giết chết lương tâm của mình, chúng ta là hi vọng của quốc gia, là tương lai của Tổ quốc, chúng ta phải biết rõ đúng sai, chúng ta phải tranh luận về lòng trung, gian, thiện, ác. Ngồi trong lớp học này, cái chúng ta học là lễ nghĩa liêm sỉ chứ không phải cúi đầu trước thế lực gian ác!”
“Đánh nhau cũng phải phân biệt xem ai là người đánh trước, ai là người có lỗi hơn, bọn chúng gây sự trước, vì để xoa dịu cơn tức giận của cha mẹ đối phương, hiệu trưởng đã hy sinh người anh em người dân tộc thiểu số của chúng ta, có nhẽ ấy trên đời này ư?” Phương Hiểu Liệt ngồi dưới tán đồng nói.
Một khi có người dẫn đầu, những học sinh vốn đang bất bình với sự việc này lập tức tham gia vào như thể đã tìm được tổ chức.
“Đúng vậy, rõ ràng những người đó là người sai trong chuyện này, dựa vào đâu mà đuổi học bạn lớp chúng mình?”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chúng ta có thể làm gì?”
“Trước tiên mọi người đừng kích động,” Tâm lý lớp trưởng tương đối cứng, bị tôi tẩy não đến thế rồi mà vẫn giữ được lý trí, “Chúng ta có thể viết một bức thư liên danh, sau đó cử đại diện đến thương lượng với nhà trường, cố hết sức giảm nhẹ hình phạt cho nhóm Hạ Nam Diên…”
Tôi đập mạnh hai tay xuống bàn, ngắt lời cậu ấy: “Xảy ra chuyện thì mình sẽ chịu trách nhiệm, các bạn, hãy nhìn những người anh chị em người Tằng Lộc bên cạnh các bạn đi, sao bạn nỡ lòng để họ thất vọng với chúng ta chứ?”
Lý Ngô Tứ run lên, nhìn cô bạn người Tằng Lộc ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi hổ thẹn.
Tôi xoay người, viết hai chữ to đùng lên trên bảng như rồng bay phượng múa — Khởi nghĩa.
“Chiến đấu vì chính nghĩa!” Tôi chống hai tay trên bệ giảng, kêu gọi mọi người, “Khởi nghĩa thôi.”
Tôi phát biểu ở đây xong thì gần như các lớp khác cũng kết thúc. Hô vang khẩu hiệu “Đả đảo côn đồ, bảo vệ bạn nữ”, tôi chỉ huy đội quân trăm người từ sáu lớp khối 11 nổi dậy, bừng bừng khí thế tiến về phía văn phòng hiệu trưởng.
Chúng tôi đến nơi ngay lúc Vương Phương vừa bước ra từ phòng hiệu trưởng, chứng kiến cảnh tượng này, mặt mày cô lập tức xanh mét.
“Mễ Hạ, em làm phản hả!”
Tôi giơ một tay lên, làm động tác “dừng”, đám đông phía sau yên tĩnh lại trong chớp mắt.
“Chúng em muốn thương lượng với nhà trường, đến cuối muốn đuổi Hạ Nam Diên hay ai là tùy thuộc vào thầy cô.” Đừng tưởng chỉ có mỗi đám ranh kia là có chỗ dựa, ai mà chẳng biết gây áp lực hả.
“Em, các em…” Chắc Vương Phương cũng không ngờ được là chúng tôi lại có thể làm đến nước này, vẻ mặt cô nhất thời phức tạp,”Các em về trước đi, sự tình không tệ như các em nghĩ đâu…”
“Muốn đuổi ai?”
Cánh cửa khép hờ được một bàn tay mảnh khảnh đẩy tung ra, một lúc sau, một thanh niên hơn hai mươi tuổi bước ra khỏi cửa.
Anh ta diện bộ suit màu xanh thẫm vừa mình, vóc người rất cao, phải cao hơn Vương Phương gần một cái đầu. Da dẻ trắng theo kiểu quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, đường nét ngũ quan sắc sảo mĩ lệ, trên tai trái đeo một chiếc hoa tai làm từ ngọc lưu ly đồng màu với bộ suit, ngoại hình trông rất giống Hạ Nam Diên… Không phải, phải nói là trông Hạ Nam Diên rất giống anh ta.
Nhưng khác với Hạ Nam Diên, anh ta không để tóc dài, mặt mày cũng chẳng khó đăm đăm như thế. Chẳng những không khó đăm đăm mà còn khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân khi nhìn.
“Tần Già!”
Không biết ai ở sau hô to, tôi ngoái đầu nhìn lại, cả nhóm Tằng Lộc đã đồng loạt chắp tay đặt trên ngực, cúi mình kính cẩn hành lễ với người đàn ông.
Tần Già?
Tôi nhớ Hạ Nam Diên từng nói cậu ruột mình là chim truyền âm của Tằng Lộc, Ca Lăng Tần Già, chẳng lẽ người này là…
“Cậu ạ?” Vừa lơ đãng, tôi đã vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng với người đàn ông.