Chương 19: Mày đã hiểu thật chưa đấy?
Hóa ra Hạ Nam Diên rời khỏi phòng học chưa được bao lâu thì cả tòa giảng đường bị mất điện. Dù nhà trường đã cử người tăng ca đến sửa gấp, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể nào mà sửa xong được, vì vậy mọi người mới được cho tan sớm tiết tự học buổi tối để trở về kí túc xá.
Thế rồi nó tình cờ bắt gặp tôi với Hạ Nam Diên, mọi chuyện khéo vậy đấy.
Đến tận khi sắp tắt đèn rồi mà Quách Gia Hiên vẫn chưa chịu về. Cứ cách vài phút, tôi lại nhổm dậy khỏi giường, nhìn ra cửa phòng kí túc, nhiều lần như thế, Hạ Nam Diên cũng khó mà làm ngơ.
“Nếu mày lo thì để tao đi tìm nó.” Cậu ta cầm cuốn sổ từ vựng trên tay, dựa người vào lưng ghế, hơi ngửa đầu nhìn về phía tôi.
Tôi phủi chăn rồi lại nằm xuống, “Có gì mà phải tìm, bao nhiêu tuổi rồi, bọn mình cũng đâu làm chuyện gì để sợ bị bắt gặp, chờ nó về rồi giải thích là xong.”
Hạ Nam Diên không nói nữa, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lật trang giấy.
Tôi trợn mắt nhìn lên trần nhà rồi trở mình, làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu cứ tua đi tua lại dáng vẻ bàng hoàng của Quách Gia Hiên sau khi chạy xộc vào phòng.
“Sao mày không khoá cửa?” Tôi bật dậy khỏi giường.
Mãi một chốc sau, Hạ Nam Diên mới ngó đầu ra, “Hả?”
“Sao nãy mày không khoá cửa?” Chỉ cần khoá cửa thôi là đã chẳng gây ra cục diện như bây giờ rồi, nghĩ đến đây, tôi lại thấy hơi tức Hạ Nam Diên.
Cậu ta nhìn tôi suốt hồi lâu rồi thản nhiên hỏi đốp lại: “Không làm gì để sợ bị bắt gặp thì sao mà phải khoá cửa? Mày bảo không cố tình còn gì?”
Tôi chợt nghẹn họng.
Đúng là mày không cố tình thật, nhưng có phải hơi hồn nhiên quá rồi không?
Tôi lại gieo mình xuống giường, chán nản xoay người: “Ờ, đều tại tao hết.”
Lần này, đến cả tiếng lật giấy cũng chẳng còn nữa, một chốc sau, tiếng ghế trượt dài dội lên từ phía dưới.
“Tao đi tìm nó đây.”
Tôi sửng sốt, nhoài người ra mép giường dòm trộm xuống, Hạ Nam Diên đã đứng dậy đi ra cửa. Đúng lúc cậu ta đang nắm tay cầm định mở cửa thì cửa bị một người khác đẩy ngược vào trước. Quách Gia Hiên lặn tăm suốt ba tiếng đồng hồ cuối cùng cũng trở về.
“Bọn mày chưa ngủ hả?” Quách Gia Hiên đóng cửa lại, cười gượng nhìn Hạ Nam Diên rồi lại nhìn tôi.
Tôi kìm nén tâm trạng kích động, ngồi dậy, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nở một nụ cười cực kì thân thiện với nó.
“Tiểu Quách Tử, có phải mày đang tò mò rằng tại sao ban nãy tao với Hạ Nam Diên lại làm như vậy trước khi mày vào phòng không?”
“Hả? Tao… tao có tò mò gì đâu.” Quách Gia Hiên hạ cặp sách trên vai xuống, nó cầm lấy chiếc cốc trên bàn mình, đi đến chỗ bình thủy, rót một cốc nước nóng rồi vừa quay lưng về phía tôi, vừa tập trung uống.
“Đâu, mày tò mò mà.” Tôi làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Thật ra, hôm qua tao bất cẩn bị khoá quần kẹp trúng trong lúc đi vệ sinh, chỗ đó sưng lên, tao tự bôi thuốc thì bất tiện nên bạn Hạ đây mới có ý tốt muốn giúp. Bọn tao chỉ là anh em trong sáng thôi, mày tuyệt đối đừng có mà hiểu lầm đấy.”
Tôi đánh mắt sang Hạ Nam Diên, cậu ta bắt được tín hiệu của tôi ngay lập tức, bổ sung thêm: “Đúng vậy, hôm qua tao chẳng may làm nó bị kẹp lúc kéo hộ phéc-mơ-tuya lên, tao thấy áy náy nên mới giúp nó bôi thuốc thôi chứ chẳng có chuyện gì cả.”
Quách Gia Hiên uống hết một cốc rồi lại khom lưng rót thêm cốc nữa, nó giơ cốc lên, nói: “Anh em giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, có gì để hiểu lầm chứ. Tao hiểu, hiểu cả mà, nếu là tao thì… tao cũng giúp thôi, hehehe.”
Giọng tôi dịu xuống: “Thế sao mày không chịu nhìn thẳng vào mắt tao mà nói chuyện?”
Quách Gia Hiên nghe vậy thì giật thót mình, gáy nó như bị kẹt rỉ, quay sang tôi từng chút một, nụ cười trên mặt trông còn khó coi hơn so với khi bị mẹ hạch hỏi về thứ hạng trong đợt thi cuối kỳ.
“Mày đã hiểu thật chưa đấy?” Tôi hỏi nó.
Quách Gia Hiên nuốt nước bọt, gật đầu như giã tỏi, “Tao hiểu, hiểu thật rồi mà.”
“Bụp!” Như một vở kịch hạ màn, phòng kí túc thoắt cái đã tối mịt.
Trong bóng tối, cả tôi, Hạ Nam Diên, lẫn Quách Gia Hiên đều không mở lời, cũng chẳng ai làm thêm hành động gì.
Qua mấy giây im lặng, tôi tuyên bố: “Được rồi, tất cả đi ngủ đi.”
Bấy giờ Quách Gia Hiên mới quay người đi tới giường mình, “Ngủ đi ngủ đi, đến giờ ngủ rồi.”
Một lúc sau, tôi cảm thấy giường mình rung lên, Hạ Nam Diên, chủ nhân của chiếc giường kê sát giường tôi cũng trèo lên.
Tôi ốm liền tù tì mấy ngày, dù lúc sau đã hết sốt nhưng vẫn còn ho khan. Vương Phương thấy tôi ốm yếu nên đặc cách cho tôi ở trong lớp, không cần ra ngoài tập thể dục vào buổi sáng.
Với một thằng sợ lạnh như tôi thì đây đúng là một tin đáng mừng. Như kiểu khổ tận cam lai, thời tới cản không kịp, tin vui tin tốt cứ lũ lượt tìm đến tôi.
Đầu tiên là chuyện Mạc Nhã tặng tôi chuỗi hạt bình an khỏe mạnh để cảm ơn vì lần trước tôi đã đến chỗ hẹn giúp cậu ấy. Nghe nói hạt trên chuỗi cườm này được lấy từ quả của cây bách cổ thụ già mấy trăm năm tuổi ở đền bọn họ, tên là Bách Xanh, người trong tộc họ ai cũng có một chuỗi, vô cùng hiệu nghiệm. Tiếp theo là Mễ Đại Hữu gọi điện cho tôi, cuối cùng cũng chịu thả cửa, bảo rằng kì nghỉ đông lần này muốn đón tôi về ăn Tết, chỉ là không cho phép tôi sống bên ngoài mà bắt phải ở nhà.
Sơn Nam tuy tốt, nhưng dẫu sao Hải thành vẫn là nhà của tôi. Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi đó, vì vậy cũng dành cho nơi đó một tình cảm đặc biệt. Tôi nghe mình có thể trở về thì sướng phát điên lên được, đi học không còn thấy mệt, làm bài tập cũng hăng hái hơn, dù châu thân có chôn trong trời đông giá rét thì tôi cũng thấy xung quanh như hoa nở xuân về.
Tâm trạng tôi tốt lên thấy rõ như vậy, thân là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng, tất nhiên Hạ Nam Diên cũng nhận ra được.
Trong một tiết tự học buổi tối nọ, tôi vừa làm đề, vừa vô thức ngân nga một bài hát. Lúc lật sang mặt sau, tôi thoáng liếc qua Hạ Nam Diên bằng đuôi mắt, phát hiện ra cậu ta đang nhìn mình.
Tôi tưởng mình làm phiền đến cậu ta nên ngượng ngùng gãi mặt, đưa tay làm động tác “kéo khoá” miệng.
“Hải thành vui thế ư?” Hạ Nam Diên chợt hỏi: “Từ lúc bố mày bảo muốn đón mày về, hôm nào mặt mày cũng tươi roi rói.”
Vừa nhắc tới là tôi lại phấn khích không thôi, “Dĩ nhiên rồi, về khoản ăn chơi thì chắc chắn Hải Thành ăn đứt, với cả rất nhiều bạn bè của tao đang ở đó…” Nói được nửa chừng thì tôi sực nhớ ra chuyện Hạ Nam Diên vốn ghét cay ghét đắng Hải thành, lão già khốn kiếp nhà cậu ta còn đang sống ở đó, thế là tôi vội sửa lời: “Không không, chủ yếu là tao nhớ nhà thôi. Ông bà ta có câu ‘ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình’, dù tệ mấy chăng nữa thì cũng vẫn là nhà tao, được về nhà lúc nào mà chả vui.”
Hạ Nam Diên cụp mắt, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Kỳ nghỉ đông này tụi mày cũng về nhà nhỉ? Chỗ bọn mày có đón Tết không?” Tôi vội chuyển chủ đề.
“Bọn tao có về nhưng không đón Tết.” Hạ Nam Diên giải thích với tôi rằng người Tằng Lộc bọn họ không có khái niệm đón Tết. Đối với họ mà nói, sinh nhật của Lộc Vương vào mùa xuân hàng năm, khi băng tuyết trên núi tuyết Thương Lan tan chảy mới chính là dịp lễ lớn nhất trong năm.
“Thế chúng mày đến Nhất Trung là mấy năm này không dự lễ được hả?” Suy cho cùng thì chờ đến xuân, kì nghỉ đông cũng đã kết thúc rồi mà.
“Cái lễ đó với tao cũng chẳng có ý nghĩa gì, ở đâu cũng vậy thôi.” Nói xong, Hạ Nam Diên lại vùi đầu vào làm bài tập.
Bản thân cậu của Hạ Nam Diên là ngôn quan, chắc hôm sinh nhật Lộc vương cũng đầu tắt mặt tối, làm gì rảnh mà để tâm tới cậu ta. Vào ngày đó, gia đình nào ở Tằng Lộc cũng rộn ràng náo nhiệt, mà chỉ có cậu ta là cô đơn nhất, ngay cả người thân duy nhất cũng không thể ở bên cạnh cậu ta.
Nghĩ đến đây, tôi mím môi, ghé sát vào tai Hạ Nam Diên, hỏi nhỏ: “Thế… nghỉ đông này mày có muốn tới nhà tao chơi không? Tao đãi mày.”
Lần này về, tôi vốn định dẫn Quách Gia Hiên theo, nhà nó chăm sóc tôi lâu như thế, tôi cũng phải biết có qua có lại, giờ thêm Hạ Nam Diên, cùng lắm là nhiều hơn một đôi đũa, cũng chẳng phiền phức mấy.
Hạ Nam Diên nghiêng đầu, “Mày đãi tao á?”
Cậu ta nhịn cười, như thể tôi vừa nói gì viển vông lắm.
“Ờ, tao đãi mày thật mà.” Tôi không hiểu có gì buồn cười, đãi cậu ta cũng có tốn kém gì đâu, “Tao dắt mày đi chơi hết cả Hải thành luôn, còn thời gian thì đến mấy chỗ gần Hải thành chơi nữa nè.”
Hạ Nam Diên chỉ cười, cười đến n tôi cũng bắt đầu cười theo luôn, chẳng hiểu kiểu gì nữa.
“Cười cái beep!” Tôi tung chiêu “hắc hổ đào tâm”, tóm lấy bụng cậu ta.
(*) “Hắc hổ đào tâm”: Xuất phát từ phim “Thất kiếm anh hùng”, chiêu thức của hai cha con Hắc Tâm Hổ và Hắc Tiểu Hổ.
Cậu ta né không kịp, bị tôi đánh thẳng vào bụng thì “ngoẻo” ngay lập tức, mặt vùi vào khuỷu tay, hai vai không khỏi run lên bần bật, nhọc lắm mới nín được cười.
Do cười liên tục nên bụng cậu ta không còn mềm nữa mà gồng cứng lên, sờ thấy được cả mấy múi cơ rắn chắc.
“Trên chỗ Tằng Lộc chúng mày có phòng tập gym hả? Mày luyện kiểu gì mà ra được body này thế?” Tôi beo bụng mình, so sánh hai đứa với nhau, càng thấy cậu ta làm lố.
Hạ Nam Diên nghiêng mặt sang, chỉ để lộ đôi con ngươi đen sẫm.
Leo núi.
Cậu ta dùng bút chì kim, chậm rãi viết hai từ vào lòng bàn tay tôi.
Tôi khum ngón tay lại, thấy nhồn nhột, ngứa… không khác lúc cậu ta bôi thuốc cho tôi là bao.
Đốn củi.
Gánh nước.
“Nếu mày làm mấy việc này từ bé thì tự khắc sẽ giống tao thôi.” Cậu ta nói rồi thu bút về.
Tôi rụt tay lại, siết chặt thành nắm đấm, do cứ thấy râm ran khó hiểu nên lại lén lút chà vào quần mấy cái.
Cuộc sống thường nhật của học sinh cấp ba ngoài học ra thì vẫn là học, ngày này qua tháng khác, mười mấy năm đèn sách khổ luyện chỉ chờ đến một ngày được xướng tên trên bảng vàng danh giá. Không được phép dây vào bất cứ vấn đề gì làm cản trở đến việc đạt được mục tiêu này, hay nói đúng hơn là phải tránh càng xa càng tốt.
Gần cuối học kỳ, vào một buổi cuối tuần bình thường, lúc trời sẩm tối, tôi với Quách Gia Hiên ngồi xe Quách Nhuệ về trường. Vào phòng, tôi không thấy Hạ Nam Diên đâu, cứ nghĩ cậu ta đang ở chỗ Tả Dũng nên cũng chẳng mấy để tâm.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!” Cao Diểu thình lình chạy vào, liếc mắt sang giường Hạ Nam Diên, nói: “Người Tằng Lộc đánh nhau với bọn côn đồ ngoài trường, làm chúng nó bị thương, hôm nay phụ huynh người ta đến làm loạn cả lên, nghe bảo nhà trường chuẩn bị đuổi học hai đứa Tằng Lộc cầm đầu để dập chuyện.”
“Gì cơ?” Cả tôi lẫn Quách Gia Hiên đều sửng sốt.
“Sao đang yên đang lành lại đánh nhau?”
Cao Diểu đáp: “Hình như thằng đầu gấu kia để ý bạn nữ Tằng Lộc nào ở trường mình, cứ bám lấy nhỏ suốt, mấy cậu Tằng Lộc khác biết chuyện thì đến cảnh cáo để nó đừng lì lợm la liếm nữa, cuối cùng không hiểu sao mà cả đám bắt đầu động tay động chân, còn chảy máu nữa.”
Nghe tóm tắt xong, tôi có cảm giác quen ơi là quen như thể từng gặp ở đâu rồi, nghĩ kĩ lại thì đây chẳng phải là nguyên nhân khiến tôi và Hạ Nam Diên gây lộn trước kia sao?
“Hai đứa cầm đầu nào bị đuổi thế? Lớp bọn mình hả?” Tôi sốt ruột hỏi.
Sẽ không phải là Hạ Nam Diên đâu nhỉ? Nghe qua thì có vẻ giống cậu ta thật… nhưng tôi chưa từng mơ thấy cảnh này, trong mơ, lúc thành đôi thành cặp với tôi, cậu ta đã thành công trở thành cán bộ xoá đói giảm nghèo rồi, cứ cho là tương lai không đến với tôi thì cũng phải đỗ vào đại học thủ đô với Mạc Nhã chứ.
Không thể nào, không thể là cậu ta được.
“Người còn lại thì không rõ, nhưng hình như…” Cao Diểu bỗng nghiêm mặt, “có Hạ Nam Diên.”
Tôi đứng bật dậy, khiếp sợ không thôi.
Có Hạ Nam Diên?
Sao lại… khác với tương lai mà tôi biết thế này?