Chương 17: Lộc vương phù hộ mày
Tôi bị cảm lạnh rồi.
Tôi bị cảm lạnh sau khi ngủ chung với Hạ Nam Diên.
Tôi tự nhận tư thế ngủ của mình khá tốt, bạn cùng giường cũ là Quách Gia Hiên có thể làm chứng điều này, nhưng tôi không ngờ là tư thế ngủ của Hạ Nam Diên lại tệ đến thế.
Rõ ràng lần trước ngủ chung với cậu ta vẫn ok, ngủ rất say là đằng khác, chẳng biết có phải lần này cậu ta cố ý trả thù tôi hay không mà ban đêm cứ cuốn chăn tôi miết, tôi không giành được với cậu ta, lại buồn ngủ đến mụ cả người, không còn cách nào khác, tôi chỉ đành ngủ sát rạt vào cậu ta, phần lớn cơ thể chìa ra bên ngoài.
Hôm sau thức dậy tôi thấy cổ họng hơi ngưa ngứa, nhưng mà cũng chẳng để tâm. Đến tiết tự học buổi tối, tôi làm bài đọc hiểu tiếng Anh mà mắt cứ nhòe cả đi, mấy chữ tiếng Anh cứ ngoằn ngoèo nhảy múa trên trang giấy. Tôi nhắm nghiền mắt lại, một lát sau mở ra xem thì lại thấy bình thường.
Đến lúc này, cuối cùng tôi cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tôi kéo tay áo Hạ Nam Diên, vừa ho, vừa nhỏ giọng gọi cậu ta.
“Hạ Nam Diên…”
Chắc cũng biết nguyên nhân khiến tôi bị bệnh nên hôm nay Hạ Nam Diên kiên nhẫn với tôi khác thường, trước tiết tự học buổi tối, cậu ta có lòng rót đầy nước nóng vào bình giữ nhiệt cho tôi, lúc tôi ho dữ dội còn chủ động thay tôi vặn nắp rồi đưa cốc qua. Bộ dáng trông vô cùng chột dạ, lương tâm hết sức bất an.
“Tao chóng mặt.” Nói xong, tôi lại nhắm mắt vì choáng.
Chẳng mấy chốc, trước mặt trào lên cơn gió nhẹ, một bàn tay man mát áp vào trán tôi. Toàn thân tôi nóng bừng khó chịu, nhiệt độ này đúng là vừa ý tôi, khiến tôi sáp qua trong vô thức, muốn hấp thụ nhiều hơn.
Nhưng tiếc rằng Hạ Nam Diên đã nhanh chóng thu tay về.
“Nóng quá.”
Tôi mở mắt ra thì đã thấy đối phương rời khỏi chỗ ngồi, đi lên bục giảng.
Giáo viên trực lớp tối nay là cô dạy tiếng Anh họ Kha, cô là giáo viên trẻ nhất và cũng là người có vóc dáng nhỏ nhắn nhất trong số tất cả các giáo viên của khối chúng tôi. Hạ Nam Diên thì thầm với cô vài câu, cô nhìn về phía tôi, đặt cuốn sách trên tay xuống rồi đi tới, sờ trán tôi giống Hạ Nam Diên ban nãy.
“Ôi, đúng là sốt thật. Nào, Mễ Hạ, em có đi được không? Hạ Nam Diên giúp cô đưa bạn đến trạm y tế nhé.” Cô tiếng Anh ngoái đầu nói với các học sinh còn lại, “Các em tự học, không được tự do đi lại lung tung, lớp trưởng, em lên trên ngồi quản lớp đi.”
“Em đi cùng nhé ạ?” Quách Gia Hiên đứng dậy, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
“Nhiều người đi thế làm gì?” Cô tiếng Anh thẳng thừng từ chối nó: “Em cứ ở trong lớp làm bài tập cho cô, bọn cô đi cùng Mễ Hạ là đủ rồi.”
Tôi xây xẩmm dựa vào người Hạ Nam Diên để đi ra ngoài, khi ra đến cửa, cậu ta bảo tôi chờ một chút rồi quay vòng đi về. Một lát sau, cậu ta cầm chiếc khăn quàng cổ màu cà phê quay lại, choàng quanh cần cổ phong phanh của tôi.
Chiếc khăn rất ấm, hẳn là được làm từ lông cừu, tôi từng thấy Hạ Nam Diên choàng nó mấy lần. Tôi cúi đầu xuống nhìn, vùi sâu mặt vào thêm chút nữa.
Cách trường năm phút đi bộ có một trạm y tế nhỏ cũ kĩ, hai gian phòng một gian to một gian nhỏ, một nửa là phòng khám, một nửa là hiệu thuốc.
Vừa bước vào cửa, tôi đã hơi ngần ngừ vì đống mạng nhện giăng trong góc tường, tôi vừa định đề nghị cô tiếng Anh cho mình đổi sang nơi bình thường để khám thì ông bác sĩ già đi ra khỏi phòng, bước đến đón tiếp tôi.
Ông cụ nom đã ngoài bảy mươi, mặc một chiếc áo blouse trắng cáu bẩn, đeo kính, mặt đầy nếp nhăn.
Đây không phải trạm thú y đâu nhỉ?
“Em thấy mình đỡ hơn nhiều rồi…”
Tôi quay người toan rời đi, nhưng cô tiếng Anh đã chộp lấy tay tôi, kéo tôi lại.
“Để ông xem nào…” Ông lão đưa cho tôi một chiếc nhiệt kế thủy ngân rồi bảo tôi đặt dưới lưỡi, sau đó đặt ba ngón tay lên cổ tay tôi bắt mạch.
Tôi nhắm mắt đặt nhiệt kế vào trong miệng, cố gắng hết sức để không nghĩ đến chuyện sau mỗi lần sử dụng đối phương có mang nó đi khử trùng kỹ không.
“Mạch đập vẫn rất mạnh, chắc trúng gió thôi.” Ông bác sĩ già ra lấy nhiệt kế ra khỏi miệng tôi, nheo mắt nhìn, “38 độ 5, cần truyền nước để hạ sốt. Mấy đứa vào trong tìm chỗ ngồi trước đi, ông đi pha thuốc nước.” Nói rồi ông cụ đi tới hiệu thuốc.
Ngoài chúng tôi, ở khu truyền nước còn có một bệnh nhân nam trạc ngoài năm mươi tuổi, bác đó vốn đang lướt điện thoại, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn qua, mới liếc một cái đã nhận ra ngay đồng phục trường chúng tôi.
“Ô, Nhất Trung đấy à?” Ông bác bắt chuyện với cô tiếng Anh, “Bị sao thế?”
“Học sinh bị sốt ạ.” Cô tiếng Anh đáp.
Ông bác nhìn lướt qua: “Hai đứa này không phải trẻ con vùng mình nhỉ?”
Hạ Nam Diên dìu tôi ngồi vào trong góc, tuy chóng mặt nhưng tôi vẫn trả lời hết sức tự nhiên: “Không ạ, cháu là người Hải thành.”
Đối phương nghe tôi bảo là người Hải thành thì tỏ ra hứng thú: “Cháu người Hải thành mà tới đây học làm gì?”
Tôi thở dài rồi bắt đầu bốc phét. Gì mà bố tôi lấy phải một bà mẹ kế rắn rết, bà mẹ kế mang theo thằng con mình thèm thuồng của cải nhà tôi, nhân lúc bố tôi đi vắng thì bắt nạt tôi, ép tôi làm việc nhà, dọn dẹp vệ sinh. Đồ tôi ăn là thức ăn họ dùng dư bỏ lại, quần áo tôi mặc là đồ con trai mẹ kế không cần, bố ruột chỉ lo làm ăn buôn bán, căn bản không quan tâm đến sự sống chết của tôi. Sau đó, họ thấy tôi chướng mắt nên lập mưu tống tôi đến Sơn Nam, không cho tôi về.
“Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ liếm lá đầu chợ, không nhắc đến nữa, cháu khổ quá.”
Đối phương nghe vậy thì cả kinh: “Là bố cháu không tốt, chủ yếu vẫn do ông ấy không làm tròn trách nhiệm.”
Tôi gật đầu: “Ông ấy thật sự chẳng ra gì.” Nói xong thì cổ họng lên cơn ngứa, tôi che miệng, ho dữ dội trận nữa.
“Được rồi, nói ít thôi.” Hạ Nam Diên vuốt lưng cho tôi, nói, “Muốn uống nước không?”
Tôi ậm ọe đáp “ừm”.
Cậu ta đứng dậy ra ngoài lấy nước nóng cho tôi, sau đó về đúng lúc ông bác sĩ đang đặt kim cho tôi.
Cũng chẳng biết là do ông bác sĩ già cả mắt mờ hay là do ven máu tôi khó tìm thật mà mũi kim đâm vào không chuẩn tí nào, mũi kim rút ra một chút rồi lại đâm vào sâu hơn, đau đến nỗi khiến tôi thở hổn hển.
“Cụ à, ở đây có mỗi cụ là bác sĩ thôi ạ?” Tôi không nhịn được hỏi.
Ông bác sĩ nghe tôi nói thế thì trừng mắt lườm: “Không thì anh tự làm nhé?”
Ô, ông cụ này tay nghề chẳng ra sao mà nóng tính nhỉ?
“Cháu…”
“Bác sĩ, nó là trẻ con thành phố nên mỏng manh lắm, ông làm nhẹ tay thôi ạ.” Hạ Nam Diên ấn vai tôi, ra hiệu cho tôi im lặng.
“Người thành phố à? Thảo nào da dẻ nõn nà thế, chẳng tìm thấy mạch máu đâu cả.” Ông bác sĩ nới sợi dây chun buộc quanh cổ tay tôi ra rồi nói, “Ổn rồi, truyền hai chai nước, truyền xong thì tối mai truyền thêm hai chai nữa, thân nhiệt không tăng thì không cần đến cũng được.”
Cô tiếng Anh cảm ơn rồi đi theo ông ra ngoài thanh toán. Hạ Nam Diên ngồi xuống cạnh tôi, đưa chiếc cốc giấy dùng một lần trong tay đến bên môi tôi.
Tôi uống gần nửa cốc nước, đến khi không uống được nữa thì đẩy tay cậu ta ra.
“Tình cảm giữa hai đứa tốt thật đấy.” Người đàn ông trung niên ngồi cách đó không xa nói với tôi bằng vẻ mặt vui mừng yên tâm, “Cậu bé, bố cháu không ra gì nhưng cháu thấy cô giáo và bạn cùng lớp đối xử với cháu tốt chưa kìa? Hầu như hầu mẹ thì còn gì bằng, cháu nghĩ thoáng chút.”
Tuy thấy cách so sánh của bác ấy không thích hợp lắm, nhưng tôi vẫn gật đầu cười: “Tại bọn cháu là bạn bè mà, bạn thân là thế đấy ạ, phải không nào bạn Hạ?” Tôi nhìn Hạ Nam Diên, “Sau này bạn mà bị cảm sốt do buổi tối bị cướp chăn thì mình cũng sẽ đưa bạn đi truyền nước rồi hầu hạ bạn như hầu hạ mẹ thế này ha.”
Hạ Nam Diên nhìn tôi một lúc, sau đó chột dạ dời mắt đi: “… Ừ.”
Khu vực truyền nước có bảy, tám chỗ ngồi, cô tiếng Anh tìm một chỗ gần cửa, đối diện với tôi và Hạ Nam Diên, bên cạnh bác trung niên để ngồi.
Có lẽ do cũng thấy buồn chán nên bác trung niên bắt đầu lôi kéo tán gẫu với cô tiếng Anh, bác kể quê gốc mình ở huyện Cam, nhưng hồi trẻ rời quê để lên thành phố lớn dốc sức làm việc, năm nay nghỉ hưu bác mới lại về, hiện tại tìm được công việc trong thư viện trên thị trấn để giết thời gian.
“Thư viện ở phố cổ ạ?” Cô tiếng Anh hỏi.
“Ừ, chỗ đó đấy. Tòa nhà kia được hơn bốn mươi năm lịch sử rồi, hồi chú còn nhỏ thư viện vẫn có mấy người đến, giờ mọi người toàn xem điện thoại, chẳng ai đọc sách cả, lúc thường đến con ruồi còn hiếm khi nhìn thấy.” Nói xong, bác nhiệt tình mời tôi với Hạ Nam Diên đến thư viện mượn sách, bảo rằng có thể làm thẻ mượn sách miễn phí cho chúng tôi, không cần đặt cọc tiền.
Tôi từ chối luôn mà chẳng cần nghĩ ngợi, sách giáo khoa ở trường tôi còn chưa đọc hết thì làm sao có thời gian mà đọc sách bên ngoài? Để tập trung học tập, thậm chí tôi còn drop cả bộ 《Tôi làm “tổng tài” bá đạo ở thế giới khác》mà mình đã đu suốt ba năm.
Trông bác trung niên có vẻ hơi thất vọng, tôi nghĩ việc bác ấy mượn sách cho chúng tôi là giả, còn muốn chúng tôi đến tìm bác ấy chơi mới là thật. Bác ấy mới từ thành phố về nên chắc chắn chưa thích ứng được, giống như lúc tôi từ Hải thành về đây cũng không quen vậy.
Ở đây không có giao thông thuận tiện, không có hình thức vui chơi giải trí đa dạng, cũng không có cảnh rực rỡ nhộn nhịp, xe cộ đông đúc. Vừa đến đêm, hàng quán các thứ đã sớm đóng cửa, ngoại trừ chó hoang thì chẳng còn ai đi dạo trên đường.
Thỉnh thoảng cũng có người đến nhà họ Quách đánh bài vào buổi tối, khi nào xong thì mọi người bật đèn pin về nhà do không phải chỗ nào trong làng cũng có đèn đường.
Rõ ràng tồn tại cùng thời với Hải thành nhưng nơi đây lại tụt hậu so với thời đại về mọi mặt.
“Không mượn sách nhưng vẫn có thể tham quan thư viện một chút.” Tôi chuyển đề tài, nói, “Cháu vẫn chưa dạo chơi phố cổ hẳn hoi lần nào.”
Mắt bác trung niên sáng lên, cười bảo: “Được được được, các cháu cứ đến đi, thứ bảy chủ nhật bác đều ở đấy, bác đưa các cháu đi tham quan.”
Có lẽ do truyền dịch mà khi truyền được nửa chai nước thứ hai, tôi cảm thấy hơi mót tiểu, tôi nhịn được một lúc rồi không cầm cự nổi nữa, tôi ghé vào tai Hạ Nam Diên, thì thầm bảo với cậu ta rằng mình muốn ra ngoài đi vệ sinh.
Bác trung niên đã rời đi khi tôi truyền xong chai nước đầu tiên, lúc này cô tiếng Anh đã ngủ thiếp đi trên ghế. Chúng tôi không quấy rầy đến cô, sau khi hỏi ông bác sĩ về vị trí của nhà vệ sinh, hai bọn tôi một đứa giơ chai truyền, một đứa cầm đèn pin ra khỏi trạm y tế.
Ông bác sĩ bảo gần đây có một nhà vệ sinh công cộng, ra cửa quẹo trái, đi thêm mười mét rồi lại quẹo trái tiếp, đi đến kịch đường là tới.
Ban đầu tôi còn rất lạc quan, nghĩ bẩm dù có thế nào thì nhà vệ sinh công cộng cũng vẫn tốt hơn so với hố xí, kết quả vừa nhìn đến tới nơi, trên cửa ra vào chỉ có mỗi ngọn đèn vàng sáng nhập nhoạng, bên trong không những tối mù tối mịt mà còn tỏa ra thoang thoảng mùi tanh hôi.
“…”
Tôi quay đầu nhìn Hạ Nam Diên: “Tao có thể làm người vô văn hóa, đái bậy ở ngoài không?”
Hạ Nam Diên hất cằm về một hướng, ra hiệu cho tôi nhìn: “Có camera.”
Tôi nhìn sang, thấy cái camera giám sát được lắp trên cột điện bên cạnh nhà vệ sinh công cộng, ở dưới còn treo tấm biển ghi nội dung — đái ỉa bậy sẽ bị đăng video công khai trước công chúng!
Mẹ mài… Cái nơi nông thôn quê mùa không cần khoa học kĩ thuật văn minh như mi sao tự dưng lại dở chứng hiện đại hóa hả?
Tôi kìm nén kích động muốn đảo trắng mắt, nói: “Thế mày vào với tao đi, tao không có tay cầm đèn pin.”
Đèn pin là của ông bác sĩ cho, cái đèn pin kiểu cũ to đùng nên không ngậm được trong miệng.
Cũng may là tuy nhà vệ sinh thối nhưng no không có cảnh cứt đái vương vãi khắp nơi như trong tưởng tượng.
Tôi đi từng bước thật cẩn trọng, thỉnh thoảng còn kiểm tra xem Hạ Nam Diên ở đằng sau có theo kịp không, chờ đến khi đứng trước bồn tiểu thì bàng quang đã sắp nổ tung.
Tôi cuống cuồng kéo khóa xuống, đang chuẩn bị thả phanh xả láng thì chợt thấy chùm sáng chói lóa chiếu vào bồn tiểu, thế là tôi lại vội vàng hãm lại.
“Cái đó… Mày có thể hát một bài được không?” Chí ít để át đi tiếng xả nước của tôi.
Hạ Nam Diên yên lặng: “… Tao không biết hát.”
“Tộc mày không có bài dân ca nào à?”
“Có, nhưng tao hát không hay.”
“Tao nghe cũng chẳng biết mày hát có hay không đâu, mày mau hát đi.” Tôi giục cậu ta, “Nhanh lên, tao không nhịn được nữa đâu.”
Không lâu sau, giọng hát trầm chậm rãi của Hạ Nam Diên vang lên ở phía sau. Tôi chưa nghe bản gốc nên không biết cậu ta có hát đúng điệu tính hay không, nhưng âm điệu khi nói tiếng Tằng Lộc của cậu ta rất hay, nghe hồi lâu còn có thể cảm ra phần nào thần tính.
Tôi rùng mình, cuối cùng cũng tiểu xong: “Bài hát này có ý nghĩa gì thế?”
Hạ Nam Diên dời đèn pin đi: “Lộc vương phù hộ mày.”
“… Thank you.” Tôi tỏ ra biết ơn.
Quần đồng phục của Nhất Trung là quần thể thao, vốn không có khóa kéo, nhưng tôi chê cái kiểu cởi quần đi tiểu bất lịch sự này nên đã nhờ mẹ của Quách Gia Hiên bấm thêm cho mình cái phéc-mơ-tuya. Tôi không gặp bất cứ một vấn đề gì khi sử dụng nó bằng hai tay trong suốt hơn một năm, nhưng hôm nay tôi chỉ có một tay để làm nên xảy ra chút vấn đề nho nhỏ.
Kéo khóa xuống thì tôi vẫn làm ngon ơ, nhưng đến lúc kéo lên thì phéc-mơ-tuya lại bị kẹt ở đoạn giữa, làm thế nào cũng không kéo lên được.
Tôi thử hỗ trợ bằng tay kia, rốt cuộc lại bất cẩn đụng vào kim, tôi rít lên đau đớn.
“Mày đừng cử động lung tung, chảy màu kìa.” Hạ Nam Diên ấn vào chỗ tay bị đặt kim của tôi rồi đưa cho tôi chai truyền, “Mày tự cầm lấy này.”
Sau khi truyền xong một chai nước, tôi đã không còn sốt cao và cũng không còn chóng mặt như trước nữa, chỉ là đầu óc vẫn chưa hoạt động nhanh nhẹn nên tôi không phát hiện ra sự bất thường trong hành vi này ngay từ đầu.
Tôi ngoan ngoãn cầm lấy chai truyền, tưởng Hạ Nam Diên cũng muốn đi vệ sinh, đang tính hát bài gì cho đỡ xấu hổ thì đèn pin vụt tắt.
Giây tiếp theo, tôi có cảm giác khóa quần mình bị người ta nắm lấy, sau đó giật mạnh một phát kịch lên trên cùng.
Trong chớp mắt ấy, chẳng phải nói ngoa chứ toàn thân tôi cứng đờ, từng sợi lông tơ gáy đều dựng đứng cả lên, mồ hôi lạnh túa ra từ mỗi lỗ chân lông.
“Xong.” Hạ Nam Diên nói bằng giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng rồi bật lại đèn pin.
Tôi tựa đầu lên vai cậu ta, không cho cậu ta nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này.
“Mễ Hạ?”
“Hạ Nam Diên…” Tôi dừng một lúc lâu, sau đó run rẩy nói, “Má nó mày kẹp vào tao rồi!”