Chương 15: "Đứa nào yêu đứa đấy là chó."
- Trang Chủ
- [Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước
- Chương 15: "Đứa nào yêu đứa đấy là chó."
Một tiếng chị em lớn hơn trời, tôi không giúp cậu ấy thì ai giúp đây?
Dù miễn cưỡng trong lòng nhưng tôi vẫn đồng ý, tôi mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Thông thường vào giờ này, ngoại trừ các lớp còn giăng đèn ra thì những nơi khác trong trường đều yên tĩnh và ít người qua lại. Nhưng vì đại hội thể thao, hôm nay không có tiết tự học buổi tối nên hơn 7 giờ vẫn có khá nhiều học sinh tụ tập chơi bóng rổ trên sân thể dục, thậm chí còn có mấy thầy cũng chơi cùng họ.
Chứng kiến cái chết của mình từ điểm nhìn toàn tri đúng là một điều đáng sợ.
Tình hình hiện tại hơi giống với cổ phiếu của Mễ Đại Hữu. Bị “kẹp hàng” vốn dĩ đã rất tuyệt vọng rồi, nhưng vì không cam lòng, cảm thấy vẫn vớt vát được một tí nên tự cho mình là khôn mà mua thêm liên tục, kết quả càng mua càng rớt giá, thua lỗ đến mức không tài nào tin nổi.
(*) Kẹp hàng: lỡ mua cổ phiếu ở vùng giá cao và hiện đang chịu thua lỗ nặng nề.
Chuyện này đã được nâng cấp từ vấn đề bảo vệ mông đơn giản lên thành vấn đề bảo vệ mạng sống rồi.
Có phải tình hình càng lúc càng nghiêm trọng không?
“Meo~”
Tôi dừng bước, nhìn sang bụi cỏ bên cạnh.
Một con mèo lông cam béo núc đang ngồi trong bụi cỏ, nó thấy tôi phát hiện ra mình thì ngoe nguẩy đuôi bước ra, dụi qua dụi lại vào gót chân tôi.
“Mày béo thế này rồi mà vẫn đi xin ăn hử?”
Tôi biết con mèo này, nó là con mèo được bác bảo vệ nuôi nấng, vì lớn lên trong trường từ nhỏ, nó được các học sinh, giáo viên yêu mèo cho ăn mỗi ngày nên đã thành cây xúc xích biết đi. Nghe nói dạo này nó đang giảm cân, thậm chí ông cụ còn dán thông báo ở phòng bảo vệ, cấm mọi người tự ý cho mèo ăn.
“Meo~”
“Hớ, bảo mày béo nên mày không vui hả?” Tôi thấy thú vị nên cúi xuống vuốt ve nó. Bộ lông trông mềm mại mượt mà, sờ vào rất thích tay, nhất là chỗ ở bụng, vừa bông vừa xù.
Con mèo lông cam phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, đuôi nó vểnh tớn cả lên, mắt lim dim, dường như rất tận hưởng dịch vụ mát xa của tôi.
Xoa bụng đủ rồi, tôi đang định chuyển sang chỗ khác để tiếp tục vuốt ve thì con mèo bỗng thay đổi thái độ thảnh thơi trước đó, đồng tử co thành một đường thẳng đứng, nó nhìn chằm chằm vào một điểm trong hư không, bước hai bước, trở nên hơi cảnh giác.
Tôi nhìn theo tầm mắt của nó, dưới đèn đường không có gì cả, bướm đêm còn chẳng thấy bóng nói chi là người. Tôi lại nhìn con mèo cam, nó vẫn giữ nguyên ở tư thế cũ, vẫn đang nhìn về phía đằng kia.
Nghe nói giác quan động vật nhạy bén hơn so với con người, chẳng lẽ nó… thấy cái gì lạ ư? Nghĩ đến đây, tôi nuốt nước bọt, lại nhìn nơi con mèo cam đang quan sát kia, sau đó đứng dậy, rời đi thật nhanh.
“Bài trừ mê tín, xóa bỏ hủ tục, đề cao văn minh, xây dựng nếp sống mới…” Tôi nhẩm chú, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước, khi định thần lại, tôi đã đi đến điểm đích và tìm thấy người mà mình muốn tìm.
Trong làn gió đêm mát mẻ, Hạ Nam Diên ngồi co một chân trên bục cao, hai tay chống ra sau, đang lẳng lặng xem mọi người chơi bóng rổ ở đằng xa. Mái tóc dài buông xõa tự do không khiến cậu ta trông nữ tính mà ngược lại còn làm tăng thêm khí chất vừa hơi hoang dại, vừa hơi ngông cuồng như dã thú của cậu ta.
Chắc do ánh sáng tù mù nên lúc đầu cậu ta không phát hiện ra sự xuất hiện của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi vô cơ cảm thấy… Gương mặt vô cảm lúc thường ngày kia của cậu ta giờ đây trông cô độc biết mấy.
Rõ ràng người cảm thấy cô đơn nhất trong ngôi trường này không thể là cậu ta, cậu ta còn đầy đồng hương đi cùng chứ đâu rơi vào cảnh một thân một mình như tôi.
Giả vờ giả vịt gì chứ.
“Hạ Nam Diên!” Tôi gọi cậu ta.
Hạ Nam Diên nghe thấy giọng tôi thì giật mình, cậu ta ngoái đầu nhìn tôi, vẻ cô độc trên gương mặt vụt biến giống như con bọ nhỏ nhanh trí bám vào phiếm lá rụng, chỉ cần chút gió thổi qua là nhanh chóng biến mất.
“Mày… tìm tao có việc gì à?”
Tôi không muốn ngẩng đầu nhìn cậu ta nữa nên dứt khoát bước thẳng lên trên bục.
“Không phải mày đang chờ người ta à?” Tôi ngồi cạnh cậu ta, “Người ta không tới đâu, người ta nhờ tao báo với mày là đừng đợi nữa.”
Bức thư của Mạc Nhã không có chữ kí, có lẽ là để chừa lại cho mình một lối thoát.
Trông Hạ Nam Diên chẳng ngạc nhiên mấy, cậu ta vẫn dõi mắt ra xa: “Ồ. Tao còn tưởng mày định bảo đó là trò đùa của mày chứ.”
“Tao có nhàm thế đâu, với cả nét chữ cũng chẳng giống nhau, ok?”
“Có thể viết bằng tay trái mà, năm ngoái mày còn bỏ xén tóc vào bàn tao đấy còn gì.”
“…” Tôi nghiêng đầu quan sát nét mặt của cậu ta, không phân biệt được ban nãy cậu ta đang đùa hay là nghiêm túc.
“Sao mày không bảo tao viết bằng chân trái ấy? Người bỏ xén tóc vào ngăn bàn mày hồi năm ngoái không phải tao,” mặc dù tôi là đứa đầu têu, “Là Quách Gia Hiên đấy.”
Hạ Nam Diên cười khẩy, không tỏ ý kiến. Cậu ta lấy phong thư màu xanh hồng ra khỏi túi ngực, kẹp giữa hai ngón tay, đưa qua mà chẳng buồn nhìn.
Tôi cầm lấy, bỏ vào túi nhưng không đứng dậy đi ngay.
“Ừm… Mày có lời gì muốn gửi gắm tao không?”
“Là Mạc Nhã à?”
“…”
Thì ra cậu ta biết hết.
“Tao từ chối trả lời.”
“Bảo với cậu ấy là tao hiểu tấm lòng của cậu ấy, nhưng những thứ khác thì thôi.” Hạ Nam Diên không hạch hỏi người tỏ tình với cậu ta là ai nữa, hay nói cách khác, khi tôi từ chối trả lời, thật ra cậu ta đã có sẵn đáp án ở trong lòng, “Bảo cậu ấy chăm chỉ học hành, đừng lãng phí công sức vào những việc không cần thiết, tao không có hứng thú với chuyện yêu đương.”
Thằng này tuyệt tình thật, sao lại có thể khô khan như thế được? Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của cậu ta.
Ngẫm lại thấy buồn cười kinh khủng. Đợt trước tôi còn hoài nghi không biết có phải cậu ta thích tôi hay không, xem ra người gửi câu hỏi nặc danh cho tôi khả năng là thằng cám hấp Liêu Diệp Xuyên kia rồi.
Vừa nghĩ đến thằng đó, hình ảnh bản thân bị trúng đạn nằm gục trong vũng máu liền hiện lên trong đầu tôi, tôi không kìm được mà rùng mình, xích về phía Hạ Nam Diên.
Cuối cùng Hạ Nam Diên cũng nhìn sang: “Mày lạnh lắm à?”
Không, tao chỉ thấy mày ngay thẳng, có thể diệt biến thái thôi.
“… Ừa.” Tôi cúi đầu, lúng búng đáp.
Bên cạnh vang lên tiếng kéo khóa, một chốc sau, một chiếc áo khoác ấm hơi người rơi xuống từ trên trời, trùm lên đầu tôi.
Tôi chớp mắt, cảm thấy hơi lúng túng, không biết phải xử trí ra sao trong khoảnh khắc tối tăm ngắn ngủi mà chiếc áo khoác này gây ra.
??
?????
Chuyện gì xảy ra với Hạ Nam Diên vậy?
Sao cậu ta làm thế??
Tôi mới chỉ thấy trò này trên TV lúc người ta tán gái thôi, sao cậu ta áp dụng tự nhiên thế?
Với cả, sao lại dùng chiêu này với tôi? Tôi đâu phải “con gái”… Khoan đã, từ sau cái lần đánh nhau với cậu ta lúc trước, đúng là có vẻ cậu ta không còn cư xử lạnh lùng và khó tính với tôi như trước nữa. Tôi tưởng cậu ta bị ảnh hưởng bởi cuộc đời bất hạnh của tôi nên thái độ ứng xử mới hòa dịu đi chứ, lẽ nào… cậu ta coi tôi là “con gái”?!
Tôi kéo áo khoác xuống, bóng tối lui đi, trước mắt bừng sáng trở lại.
“Mày…”
Hạ Nam Diên như chẳng sợ lạnh chút nào, không ngờ cậu ta chỉ mặc mỗi cái áo cộc ở bên trong. Cậu ta gập một chân, tay trái để ngang trên đầu gối, tay phải đặt trên mu bàn tay, chống cằm, tuy mắt vẫn dán chặt vào trận đấu bóng rổ ở phía xa nhưng nét mặt vẫn cứ luôn nhạt nhẽo.
Nghe tiếng, cậu ta khẽ liếc sang, chờ tôi nói tiếp.
Nhưng tôi nên nói gì đây, nói rằng thật ra tôi không phải gay, tôi chỉ lừa Mạc Nhã thôi à? Nói thế liệu có phù hợp với bầu không khí này không? Vả lại cậu ta cũng chỉ cho tôi mỗi cái áo, có thể đó là cách cậu ta quan tâm đến bạn học của mình, chẳng qua trước đây quan hệ giữa chúng tôi không tốt nên tôi mới không cảm nhận được thôi.
“… Cảm ơn.”
Cuối cùng, tôi nhịn mất nửa ngày cũng chỉ rặn ra được hai tiếng.
Cậu ta không trả lời, đôi mắt lại phóng ra xa.
Chúng tôi cứ sóng vai ngồi cạnh nhau trên bục như vậy, không ai lên tiếng, cũng không ai đứng dậy.
“Sau này mày có chấp nhận cậu ấy không? Ví dụ như… sau khi thi đại học.”
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe cậu ta kháy lại, dù sao hồi trước cậu ta cũng toàn thế cả, nhưng chắc do trận đấu hôm nay đã khiến chúng tôi nảy sinh tình cảm tương tự như “tình đồng chí”, làm cậu ta bỗng kiên nhẫn với tôi hơn rất nhiều.
“Thố Nham Tung là nơi tương đối khép kín, người Tằng Lộc thờ Cửu Sắc Lộc, chủ trương sống thanh bần, không ham mê vật chất, họ cho rằng mọi thứ đều do Sơn Thần ban tặng, nếu Ngài không cho mình thì tức là mình không nên có nó. Tính cách này khiến họ khó rời bỏ ngôi làng của mình, cũng gián tiếp tạo thành tập tục không kết hôn với người ngoại tộc” So với Mạc Nhã và những người khác, khi nói về ngôi làng quê hương Tằng Lộc thần bí của mình, lời nói của cậu ta có phần ít kính sợ, nhiều thái độ khinh thường hơn.
“Tao mang trong mình một nửa dòng máu của người Hạ, cho dù hôm nay tao có đồng ý với Mạc Nhã thì cha mẹ cậu ấy cũng không cho phép bọn tao yêu nhau.”
Tôi ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng phải cậu mày là ngôn quan ư?”
Hạ Nam Diên cười khẩy: “Nói sang thì là quan, chứ nói trắng ra ổng cũng chỉ là nô lệ phụng dưỡng cho thần mà thôi. Lúc má tao lâm bệnh qua đời, ổng muốn đón tao vào đền ở nhưng các bô lão trong tộc đều phản đối, họ thấy nếu ổng đã trở thành ngôn quan thì không nên quan tân đến chuyện thế tục nữa. Về sau đồng ý chỉ ở đến năm 18 tuổi thì họ mới không nói gì thêm.”
Hóa ra là vậy. Chẳng trách lần trước khi tôi hỏi Hạ Nam Diên có làm ngôn quan được hay không thì biểu cảm của mấy người Tằng Lộc lại sượng trân như vậy, đến kết hôn còn chẳng được thì lấy đâu ra tư cách phục vụ Sơn Thần.
Không phải người Hạ cũng chẳng phải người Tằng Lộc. Cậu ta là kẻ ngoại lai trong tộc, là hậu quả của việc má cậu ta không cưỡng lại được cám dỗ, nhìn cậu ta mọi người đều thấy gai mắt.
Bị xa lánh, bị chán ghét. Tôi đã quen với cảm giác này.
“Đường này không đi được thì ta đi đường khác. Thành tích mày tốt như thế, sau nay thi vào Hải thành… Mày không thích thì thi vào thành phố lớn khác vậy, tốt nghiệp trường top 500, trở thành nhân tài công nghệ cao, kết hôn với một cô gái giàu có xinh đẹp, đi lên đỉnh cao đời người, ai thiết về chứ!” Gán vào cảm giác bị coi thường hồi học cấp hai, tôi lập tức có chút bốc đồng.
Cậu ta hạ tay xuống, nhìn sang, thẳng thừng bác bỏ đề nghị của tôi: “Không, tao phải về làm cán bộ làng để xem dáng vẻ họ cáu tao nhưng không dám ho he tiếng nào.”
Tôi bất ngờ, thằng này được, đây là cách mày dấn thân vào con đường giúp xóa đói giảm nghèo ư?
“Cũng được.” Tôi phủi mông đứng dậy, “Về thôi, lạnh quá.”
Tôi chìa tay ra với cậu ta.
Cậu ta nhìn rồi nắm lấy, nhưng không phải nắm lấy tay tôi mà là nắm lấy cổ tay tôi cách lớp ống tay áo.
Gì đấy? Tránh nghi ngờ à?
Trong lòng tôi chỉ còn lại cảm giác chết lặng.
“Mày có thể đừng dè dặt như thế được không?” Tôi không kìm được mà oán trách, “Dè dặt quá là kỳ thị đấy có biết chưa?”
Cậu ta trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Biết rồi, mày yên tâm đi, tao không nói cho ai đâu.”
Hai đứa chúng tôi chậm rãi đi về kí túc, đi được nửa đường, tôi trả lại áo khoác cho Hạ Nam Diên, cậu ta không từ chối, trực tiếp cầm rồi mặc lại.
Lại nói, ở hai thế giới mà tôi chết thảm kia, cậu ta và Mạc Nhã đều yêu nhau, vậy nếu cậu ta và Mạc Nhã không yêu nhau thì tương lai sẽ thay đổi như thế nào?
“Bạn Hạ này, tao nghĩ rồi, mày nói phải đấy, tình yêu chỉ là vật ngoài thân mà thôi, bọn học sinh cấp 3 chúng mình thì cần đếch gì nhỉ.” Chúng tôi đi bộ đến trước tòa kí túc xá, xuyên suốt quãng đường ngắn ngủi chỉ tầm mấy chục mét, tôi đã hạ quyết tâm, không sợ chết không sợ cong, dũng cảm tìm kiếm khả năng mới.
“Mày bắt đầu dạy tao học từ hôm nay nhé, tao muốn thi đại học.” Tôi chộp lấy tay cậu ta, nghiêm nghị nói, “Hai ta thống nhất đi, không đứa nào được yêu đương cả, đứa nào yêu đứa đấy là chó.”