Chương 14: Giết người không dao
Beta: Ellis
(*) Gốc “Sát nhân tru tâm”: ý nói thay vì giết chết một người về mặt thể xác thì thà hủy hoại, làm người đó suy sụp về mặt tinh thần còn hơn.
Vào ngày diễn ra đại hội thể thao, Nhất Trung có được vẻ tưng bừng hiếm có, mọi người cũng hiếm khi phấn khởi thế này.
Tiếng chiêng trống vang vọng khắp trời, cờ màu bay phấp phới, theo tiếng nhạc, từng lớp thong thả xếp hàng đi đều lên bục phát biểu theo đội hình phương trận, hô vang khẩu hiệu. Ngẫu nhiên có vài lớp còn sử dụng đạo cụ để khuấy động bầu không khí, lớp nào mà ganh đua hơn thì còn vừa hát vừa nhảy.
Người đảm nhận nhiệm vụ cầm cờ năm nay của lớp 3 là cô bạn người Tằng Lộc tên Thanh Châu. Vương Phương đã dặn riêng Thanh Châu hãy mặc trang phục long trọng vào ngày hôm nay, vậy nên cậu ấy đã mặc bộ đồ màu đen từng diện trong buổi khai giảng năm ngoái.
Chúng tôi ngay ngắn bước theo sau Thanh Châu, giơ tay nhựa đồ chơi lên, khi lên bục phát biểu, chúng tôi bừng bừng khí thế hô vang khẩu hiệu của mình.
“Thiếu niên cường ắt quốc cường, lớp 3 cường ắt Nhất Trung cường! Thiếu niên cường ắt quốc cường, lớp 3 cường ắt Nhất Trung cường! Thiếu niên cường ắt quốc cường, lớp 3 cường ắt Nhất Trung cường!”
(*) “Thiếu niên cường ắt quốc cường”, trích trong “Luận về thiếu niên Trung Quốc” của nhà chính trị Lương Khải Siêu: “Thiếu niên tự do ắt quốc tự do, thiếu niên tiến bộ ắt quốc tiến bộ. Thiếu niên cường ắt quốc cường, thiếu niên độc lập ắt quốc độc lập. Thiếu niên trí ắt quốc trí, thiếu niên phú ắt quốc phú.” (Trích)
Kèm theo khẩu hiệu, hai cậu bạn cùng lớp thích luyện võ từ nhỏ bước ra khỏi hàng, chạy về phía trước bục rồi nghiêm túc tỉ thí hai chiêu, xong xuôi, cả hai chắp tay, tiêu sái lui xuống sân khấu trong tiếng “vỗ tay” nhiệt liệt của chúng tôi.
Mọi việc diễn ra hết sức suôn sẻ, ai nhìn vào chả nói người phụ nữ Vương Phương là người giấu nghề? Đội hình phương trận đỉnh nhất năm nay không ai khác chính là chúng tôi.
Diễu hành phương trận xong, đến lượt hiệu trưởng lên phát biểu. Nhờ mọi người đứng chen chúc dồn thành một đám, không ai để ý đến mình, tôi bắt đầu khởi động tại chỗ, ép chân liên tục.
Chặng đua thứ hai của mục chạy 100 mét nam sẽ bắt đầu vào buổi sáng, sau khi thi xong, vì còn có hạng mục chạy tiếp sức và chạy hai người ba chân vào buổi chiều nữa nên tôi phải mau chóng bước vào trạng thái tốt nhất.
Tôi không nuôi hy vọng giành được giải nhất ở nội dung hai người ba chân, nhưng chạy 100 mét và chạy tiếp sức thì vẫn đáng để tôi “khô máu”, đặc biệt là chạy 100 mét, năm ngoái tôi đã giành hạng nhất rồi, năm nay mà để hạng hai thì coi sao được?
Nghĩ đến trò hai người ba chân, tôi ngoái đầu lại nhìn Hạ Nam Diên ở trong hàng. Cậu ta đang nói chuyện với Tả Dũng đứng đằng sau, chắc do cuộc thi hôm nay mà người Tằng Lộc bọn họ đã tháo hết trang sức trên người ra, Hạ Nam Diên cũng không đeo chiếc khuyên tai vàng kia nữa.
“Nếu biết sớm là phải ném bóng nhồi thì tao đã chẳng giảm cân rồi, sáng nay tao ăn nhiều phết, chẳng biết có ném xa được hơn tí nào không…” Quách Gia Hiên đứng hàng trước vỗ bụng, lẩm bẩm.
“Thả lỏng đi.” Cao Diểu an ủi nó, “Có ai trông chờ vào mày đâu mà.”
Quách Gia Hiên giơ ngón giữa với cậu ta.
“Ném bóng nhồi thi sau chạy 100 mét đúng không? Tới lúc đấy tao ra cổ vũ cho mày.” Tôi khoác vai Quách Gia Hiên từ đằng sau.
“Tao cũng đến cổ vũ cho mày.” Phương Hiểu Liệt ngoái đầu lại, nói chêm vào một câu.
“Thôi khỏi, thấy đám chúng mày tao còn sốt ruột hơn ý.” Quách Gia Hiên nói với vẻ mặt đau khổ.
Phát súng lệnh vang lên cùng với tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc, sáu vận động viên lao khỏi vạch xuất phát gần như cùng một lúc.
Gió tạt mạnh vào mặt, tôi về đích bằng tốc độ nhanh nhất, giành chức vô địch giải chạy 100 mét mà chẳng có tí kịch tính nào.
Tôi cảm ơn bạn cùng lớp vì đã mang nước đến, sau đó vừa uống, tôi vừa băng qua sân thể dục để sang sân ném bóng nhồi. Khi đi ngang qua một đám đông, tôi chợt nghe thấy có người hô “Hạ Nam Diên lớp 3 chuẩn bị”. Tôi thoáng dừng bước, nhìn sang bên đó.
Có thể nhìn thấy trụ nhảy cao ở khoảng trống giữa đám đông, tôi đoán ở đó đang diễn ra nội dung thi nhảy cao. Tôi chen vào đám đông, đúng lúc thấy Hạ Nam Diên đang xoay cổ, đứng yên ở điểm cuối đường chạy đà.
“Còn hai người, ông đoán xem ai giành được chiến thắng?”
“Lớp 6, lớp 6 cao, có lợi thế chân dài.”
“Lớp 3 cũng chẳng kém, động tác nhảy qua xà đẹp miễn bàn.”
Tôi không hiểu rõ luật nhảy cao lắm, thấy hai người bên cạnh nói chuyện có vẻ sành sỏi thì xởi lởi chêm vô: “Bạn học, môn này đọ sức như nào thế?”
Hai người họ nhìn tôi, rồi cũng không coi tôi là người ngoài mà nhiệt tình giải thích.
“Thì đọ xem ai nhảy được cao hơn, người ở đến cuối cùng là người chiến thắng.”
“Đầu tiên là chạy đà, ông thấy cái điểm kia không… đó là điểm giậm nhảy, phải giậm nhảy bằng một chân, nếu không sẽ bị tính là phạm lỗi.”
“Làm rơi xà là nhảy hỏng, cơ thể chạm vào xà nhưng xà không rơi cũng bị tính là nhảy hỏng.”
Vừa nói xong thì một cơn gió quét ngay qua trước mặt, Hạ Nam Diên điêu luyện giậm nhảy bằng một chân ở trước xà ngang, phần đầu, lưng, và chân tạo thành đường vòng cung duyên dáng, lướt qua xà ngang bằng tư thế căng mình khó tin.
“Quá đẹp!” Hai thanh niên bên cạnh vỗ tay đôm đốp, “Xem nhảy cao kiểu lưng qua xà này mấy lần vẫn thấy đỉnh.”
“Mỗi mức xà được thử ba lần, trọng tài phất cờ trắng tức là nhảy thành công. Nếu hai người cùng nhảy thành công ở một độ cao thì trọng tài phải nâng mức xà lên đến khi có người nhảy không thành công mới thôi.”
Thấy Hạ Nam Diên sắp vòng về, tôi sợ cậu ta trông thấy mình nên vội vàng cảm ơn hai người bạn kia rồi len ra khỏi đám đông.
Tôi phải đi tìm bọn Quách Gia Hiên ở sân bóng nhồi phía bên kia. Trong lòng nghĩ vậy, nhưng chân tôi vẫn vô thức đi theo hướng ngược lại.
Đến trước khu vực rơi xuống, tôi chen vào đám đông lần nữa để đứng lên hàng trên cùng.
Ở phía cuối đường chạy, tuyển thủ của lớp 6 giơ tay ra hiệu, trọng tài tại điểm giậm nhảy hạ cờ đỏ, sau khi chạy lấy đà, đối phương giậm nhảy tại vị trí giống với Hạ Nam Diên, nhưng tư thế qua xà lại khác hẳn. Hạ Nam Diên nhảy cao kiểu lưng qua xà, còn tên lớp 6 này thì nhảy kiểu nằm nghiêng, cả người trông như ngã nhào sang bên kia.
Xấu thấy mồ… Chỉ xét tư thế thôi là biết ngay ai sẽ thắng rồi. Tôi ghét bỏ đánh giá trong lòng.
Có lẽ tôi đã trù dập thành công, gót chân của tuyển thủ bên lớp 6 chạm vào xà ngang, khi cậu ta ngã xuống thì cây xà cũng rơi theo, sau đó cậu ta thử thêm hai lần nữa nhưng đều thất bại.
Tôi lại nhìn Hạ Nam Diên đang đứng phía cuối đường chạy, không khỏi siết chặt chai nước khoáng trong tay.
Cậu ta chạy lấy đà rồi giậm nhảy, sau đó nhẹ nhàng lướt qua xà ngang như một con linh miêu vừa tao nhã lại vừa nhanh nhẹn, phần lưng đập mạnh xuống nệm.
Tôi nín thở, nhìn về phía trọng tài như những người khác, khi nhìn thấy lá cờ hiệu màu trắng được phất lên, suýt nữa tôi đã không kìm nổi lòng mà hòa vào đám đông, đổ xô về phía Hạ Nam Diên. May sao đang chạy được nửa đường thì tôi sực tỉnh, sau đấy hộc tốc chạy rẽ sang sân bóng nhồi.
Khi tôi đến tới nơi thì nội dung thi ném bóng nhồi vừa mới kết thúc, tuy không giành được giải nhất nhưng Quách Gia Hiên đã xuất sắc đạt được giải nhì, phá kỷ lục giải ném bóng nhồi của lớp chúng tôi.
“Mễ Hạ!” Quách Gia Hiên đứng trong đám đông nhìn thấy tôi nên chạy tới, nó hào hứng kể, “Tao được giải nhì đấy, nãy mày có xem tao thi không, cú ném thứ ba của tao đỉnh không hả?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ của nó, tôi thấy hơi áy náy trong lòng.
“Đỉnh đỉnh.” Tôi giơ ngón tay cái lên với nó.
Tôi vốn định luyện chạy hai người ba chân tiếp vào buổi trưa, nhưng Hạ Nam Diên bảo chiều tôi còn phải chạy tiếp sức, không nên tiêu hao quá nhiều năng lượng nên tôi không tập nữa.
Đến chiều, phần thi chạy tiếp sức diễn ra trước, dù mọi người đã cố gắng hết sức nhưng tiếc là không đạt được giải nào.
Có lẽ do đã mất quá nhiều sức cho hai phần thi kia, đến trước lúc diễn ra nội dung hai người ba chân, bắp chân tôi bắt đầu bị chuột rút nghiêm trọng.
Bắp cơ cứng như đá, tôi ngồi trên bãi cỏ ra sức day vuốt để phần cơ giãn ra, sốt ruột, đau đến phát khóc.
“Mày sao rồi?” Hạ Nam Diên ngồi xổm xuống, kiểm tra tình hình của tôi.
Tôi cắn môi, lắc đầu.
“Muốn bỏ thi không?” Cậu ta lại hỏi.
Tôi trợn mắt với cậu ta: “Muốn bỏ thi thì mày bỏ đi, hôm nay có bò thì tao cũng phải bò đến đích!”
“Nước nóng đến nước nóng đến!” Phương Hiểu Liệt cầm hai chai nước nóng chen vào, tôi vừa định nhận thì Hạ Nam Diên đã đi trước một bước, cầm chai nước khoáng trong tay.
Hạ Nam Diên cầm mỗi tay một chai, chườm nóng cho tôi, thỉnh thoảng cậu ta lăn chai nước, xoa bóp cơ, chỉ chốc lát sau, phần cơ căng cứng giãn ra, các cơn co thắt dừng lại.
“Còn đau không?” Cậu ta bỏ chai nước ra, đưa tay xoa bụng chân tôi.
Tôi rụt chân lại ngay lập tức, đứng dậy từ dưới đất, chạy hai bước tại chỗ.
“Được rồi, không đau nữa.” Tôi thấy cơ thể mình đang tràn trề năng lượng, thậm chí còn muốn chạy hai vòng quanh sân cho bình tĩnh lại.
“Chuẩn bị… Chạy!”
Giống như các lần luyện tập trước, tôi và Hạ Nam Diên buộc cổ chân vào nhau, cậu ta khoác vai tôi, tôi choàng lấy eo cậu ta, cả hai cùng lao ra khỏi vạch xuất phát sau khi tiếng súng vang lên.
“Trái phải! Trái phải! Trái phải!” Khẩu hiệu hô càng ngày càng to, giọng tôi hơi khàn, cuối cùng đến khi cán đích, nó chẳng thể gọi là “hô” nữa mà phải gọi là “hét”.
Phổi phình đau, tôi loạng choạng đi về phía trước, không hãm chân lại được, may sao có Hạ Nam Diên lấy thân chặn tôi lại, tôi mới không rơi vào cảnh ngã “sờ mờ lờ”.
“Được hạng mấy?” Tôi túm tay cậu ta, ngẩng đầu hỏi.
Cậu ta thở hổn hề, nhìn về phía trọng tài: “Chắc… hạng 3.”
Hạng 3 ư? Lấy được hẳn hạng 3 cơ á? Tôi còn tưởng không giật được giải nào chứ.
“Hạng 3, hạng 3!” Lớp trưởng Lý Ngô Tứ xác nhận thứ hạng từ phía trọng tài, vừa chạy, vừa hét về phía chúng tôi.
Đúng hạng 3 thật này!
Giành được giải thưởng trong phần thi không ôm mấy hy vọng thú vị hơn là giành được giải thưởng trong phần thi đã sớm nắm chắc chiến thắng trong tay. Tôi chẳng biết người khác có thế hay không chứ tôi là thấy như vậy đấy.
Tuy không về nhất nhưng trong lòng tôi vẫn tràn ngập niềm vui khi lấy được giải. Đến khi định thần lại, tôi đã ôm chặt lấy Hạ Nam Diên mà gào lia lịa vào tai cậu ta rằng “chúng ta giành hạng ba, chúng ta được huy chương đồng” rồi, thậm chí… Một tay còn đang bá lấy gáy cậu.
Hạ Nam Diên không ôm lại nhưng cũng không đẩy tôi ra, tôi nghĩ ít nhiều gì cậu ta cũng có chút ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì tự dưng tôi hành xử thân thiết với cậu ta như vậy.
Từ phấn khích chuyển sang sợ hãi, tôi rụt tay về như bị bỏng, đang định lùi ra thì có cả đống người lao về phía chúng tôi. Quách Gia Hiên cười hô hố ôm lấy hai đứa bọn tôi, siết chặt đến mức không cựa quậy được. Tả Dũng nhảy lên, ghìm lấy Hạ Nam Diên từ phía sau. Chúng tôi bị bao vây ở giữa, lần lượt đón nhận từng cái ôm nồng nhiệt.
Dù là người Tằng Lộc hay là người Hạ, vào giờ phút này, mọi người đã chẳng còn sự xa cách hay phân biệt nào nữa.
Chỉ một kì đại hội thể thao thôi mà đã xây dựng được tình đoàn kết cho cả lớp rồi, bà Vương Phương này đúng là không như vẻ bề ngoài mà.
(*) Gốc 有点东西: ám chỉ thực lực thật sự của một người cao hơn nhiều so với năng lực mà người đó thể hiện ra ngoài.
Vì là thứ 6 nên sau khi thi xong khối 10 đã về nhà hết, khối 11 và khối 12 thì vẫn phải ở lại trường. Cân nhắc đến việc mọi người đã tiêu hao rất nhiều thể lực, nhà trường đã cho hủy bỏ tiết tự học buổi tối để tất cả nghỉ ngơi thật tốt.
Về đến kí túc xá, Quách Gia Hiên sang phòng đối diện tìm bọn Cao Diểu chơi PUBG, Hạ Nam Diên thì chẳng biết đi đâu, tôi mở sổ tay từ vựng ra, cố học thuộc thêm mấy từ, nhưng đọc được hai từ thì đầu óc lại treo trên mây, tâm trí bị vây bủa hoàn toàn trong cái ôm với Hạ Nam Diên.
Đâu có gì đâu nhỉ? Lúc sút bóng vào gôn tôi với Quách Gia Hiên cũng ôm nhau như thế. Trai thẳng mà, tất cả đều bình thường. Tuyệt đối không phải di chứng của mấy giấc mơ kia đâu, tuyệt đối không phải.
Phòng kí túc quá yên tĩnh, tôi nhìn chăm chăm vào đống từ tiếng Anh chi chít trong sách, không kìm được cơn buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát nằm bò ra bàn ngủ.
【Mễ Hạ ngồi trên băng ghế nhỏ, vừa nói chuyện với bạn đại học, vừa ăn xiên nướng.
“Quán này ăn được phết.” Bạn học nói rồi cầm thêm một xiên mực nướng.
“Đông thế cũng phải có lý do chứ.” Mễ Hạ thấy điện thoại trong túi quần rung lên, cậu lấy ra thì thấy là Quách Gia Hiên gửi tin nhắn đến cho mình.
“Hạ Nam Diên với Mạc Nhã hẹn hò với nhau…” Cậu đọc tin nhắn, miệng ngừng nhai, sau đó úp mặt điện thoại xuống bàn, giơ tay bảo ông chủ mang cho hai chai bia lạnh.
“Sao thế, thất tình à?” Bạn học thấy sắc mặt cậu bất thường thì nói đùa.
“Nữ thần hồi cấp 3 hẹn hò với kẻ thù không đội trời trung của tôi, xui thật!” Mễ Hạ ngửa cổ, nốc nửa chai bia.
Lúc này, bàn bên cạnh bỗng trở nên nhốn nháo.
Hai cô gái đến ăn xiên xảy ra tranh chấp với một nhóm khách cũng đến ăn xiên khác vì chuyện chỗ ngồi, cô gái thấy bên kia đông, không muốn tranh cãi nữa, tính đi rồi nhưng mấy tên đàn ông to cao không chịu bỏ qua, đứng vây lấy hai cô gái.
“Vốn dĩ bọn tôi là người ngồi xuống chỗ này trước, bọn tôi đã nói không muốn chung bàn rồi mà các anh cứ khăng khăng đòi ngồi chung, giờ bọn tôi không ăn, nhường bàn cho các anh nhưng các anh lại không chịu, rốt cuộc các anh muốn gì?” Cô gái A che chở cho bạn mình ở đằng sau, nét mặt vô cùng cảnh giác, “Các anh mà không cho đi là tôi báo cảnh sát đấy.”
“Báo con mẹ mày ý chứ mà báo cảnh sát, loại đéo biết điều!” Thấy cô sắp gọi điện thoại, gã to con cầm đầu vốn đang cười khà khà bỗng vả thẳng vào mặt cô gái khiến cô ngã xuống, điện thoại cũng bị đánh văng xuống đất.
“Các anh… Các anh muốn làm gi?” Cô gái ôm mặt, cố nén nước mắt, cô bạn đứng sau ôm lấy cô nàng, mắt cũng ngấn lệ.
“Ngồi xuống uống với bọn anh đi…” Chưa kịp nói hết câu, gã đàn ông to lớn đã bị đá chúi về phía trước từ đằng sau.
Mễ Hạ thu chân về, quệt mũi: “Tao ghét nhất là nhìn lũ đàn ông chúng mày đánh phụ nữ.”
Gã đàn ông quỳ dưới đất, phẫn nộ quay đầu lại: “Mẹ kiếp, thằng ngu này chui ra từ chỗ đéo nào đây? Tẩn cho tao!”
Diễn ra sau đó là một trận hỗn chiến, bàn ghế bị lật đổ, chai rượu vỡ tan, tiếng la hét, chửi rủa vây bủa bên tai.
Mễ Hạ đang đánh hăng tiết thì bỗng thấy lạnh ở cổ, tiếp đến là cơn đau kéo dài.
Cậu bịt cổ, kinh hãi quay người lại, gã đàn ông vạm vỡ với đôi mắt đỏ au đang nắm chai rượu vỡ sắc cạnh trên tay, cười dữ tợn với cậu.
Cậu xòe lòng bàn tay, hiện ra trước mắt là bàn tay đỏ lòm máu, mặt Mễ Hạ nhanh chóng tái mét.
Gã đàn ông cao lớn đá vào ngực cậu, Mễ Hạ bay thẳng ra ngoài, sau cú ngã này, cậu không bao giờ đứng dậy được nữa. 】
Tôi bụm cổ, giật mình thức giấc, bên tai vẫn phảng phất nghe thấy tiếng hét chói tai trong mơ.
Khoan đã, sao tôi lại chết?!
Hành hiệp trượng nghĩa mà vẫn chết được, có hiểu giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa không?
Đây đã là tương lai thứ ba rồi, ngoại trừ tương lai thành đôi với Hạ Nam Diên, hai tương lai còn lại toàn GG, đã thế còn G xấu đau xấu đớn. Chẳng lẽ ngoài lựa chọn “chơi gay” với Hạ Nam Diên ra tôi không còn cách nào để sống sót ư?
Cảm giác bị cắt cổ thật sự kinh khủng, kể cả là ở trong mơ, tôi uống một hơi cạn sạch cốc nước đầy, nhìn sang giường bên cạnh, Hạ Nam Diên vẫn chưa về.
Lúc này, chuông điện thoại reo lên, tôi cầm máy lên thì thấy là Mạc Nhã gọi đến.
“Mễ Hạ, mình làm phiền bồ chuyện này được không? Mình không tìm được ai giúp hết, chỉ nhờ được bồ thôi.” Giọng Mạc Nhã vô cùng cấp bách.
“Sao vậy?” Thấy cậu cố tình hạ thấp giọng, tôi đoán cậu ấy đang giấu mọi người gọi điện cho tôi.
“Bồ cũng biết mình thích Hạ Nam Diên mà. Trong cái túi hôm qua mình nhờ bồ đưa cho cậu ấy có một lá thư do mình viết, mình thổ lộ trong thư rằng mình rất thích cậu ấy, mình muốn trực tiếp nghe câu trả lời của cậu ấy nên đã hẹn gặp cậu ấy ở sân thể dục. Nhưng mình hối hận rồi, không dám đến cuộc hẹn, mình có thể… mình có thể nhờ bồ đến báo cho cậu ấy một tiếng thay mình không?”
“… Hở?”
Giết người không dao à! Tôi có cảm giác như tối nay mình đã chết tận hai lần vậy. Đây là quả báo của việc giả gay ư? Không những giúp nữ thần mình ái mộ theo đuổi đối thủ một mất một còn mà còn tính gặp crush hộ người ta vào ban đêm để lấy lại thư tình?
Tác giả: Đoạn đầu có lồng ghép tiểu phẩm hài, nhưng không biết cũng không sao. GG là thuật ngữ trong game, nghĩa là vô vọng, chấm hết, chết.
__
Chú thích ảnh phương trận, tay nhựa đập, ném bóng nhồi 实心球
Harry: Tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ dậy vang trời, hồng kì bay phấp phơi, biển người đông nghìn nghịt là các chi tiết nằm trong tiểu phầm hài mà Hồi Nam Tước nhắc đến. Tiểu phầm hài mà Tước lồng ghép ở đây chính là vở “Người cầm đuốc” được biểu diễn trong chương trình Đêm hội mùa xuân CCTV năm 2008. Tiểu phẩm kể về chuyện hai người Hắc Thổ, Bạch Vân cùng nhau tham gia chiến dịch bầu cử trực tuyến “Lễ bầu người cầm đuốc ở Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 của nông dân Liêu Bắc.”
Lúc tìm ra chi tiết này mình thấy thú vị vch luôn vì tác giả lồng ghép cả không khí trong kì thế vận hội Olympic (thi đấu chuyên nghiệp) vào hội thao trong trường học (thi đấu nghiệp dư, vui là chính), đọc xong thấy hội thao các trường bên Trung Quốc người ta tổ chức hoành tráng thật.
Ngoài ra, chi tiết 2 bạn nữ bị quấy rối ở quán xiên nướng còn được lấy từ vụ việc có thật ở Trung Quốc. Vụ này xảy ra vào tháng 6 năm 2022, còn chương này Hồi Nam Tước đăng vào tháng 11 năm 2022. Bên mình có đăng về vụ này, các bạn có thể search keyword “vụ Đường Sơn Trung Quốc”.