Chương 12: "Còn đếch bằng Hạ Nam Diên nữa!"
- Trang Chủ
- [Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước
- Chương 12: "Còn đếch bằng Hạ Nam Diên nữa!"
Beta: Táo
【Mễ Hạ đứng trước gương, cào tay tạo kiểu thật bảnh cho mái tóc đỏ mới nhuộm của mình. Chiếc điện thoại anh đặt ngoài phòng khách bất ngờ đổ chuông. Anh gạt gạt tóc mái thêm lần cuối rồi rời khỏi phòng tắm.
“Tin hot đây Mễ Hạ!”
Giọng nói sang sảng của Quách Gia Hiên gào vào tai Mễ Hạ. Anh giơ điện thoại ra xa, vội vàng giảm âm lượng xuống.
“Giờ bên mày chắc đang là nửa đêm nhỉ, tin tức gì khiến mày nửa đêm không ngủ mà phải gọi điện thoại cho tao thế?” Mễ Hạ nằm ườn xuống ghế sô pha như người không xương.
Trên TV đang phát bộ phim tài liệu mà anh tùy tiện bấm vào, phía sau bức phông nền với hình ảnh các vì sao trong vũ trụ, giọng nam nước ngoài trầm bổng đầy quyến rũ đang giới thiệu cho mọi người về phát hiện vĩ đại nhất trong ngành vật lý vào những năm gần đây — “Rốt cuộc ý thức là gì.”
“Mày biết chuyện Hạ Nam Diên với Mạc Nhã cùng nhau tới Bắc Kinh thi đúng không?”
Nghe đến tên Mạc Nhã, Mễ Hạ ngưng cời tóc mái: “Tất nhiên là biết rồi, mày kể còn gì? Hạ Nam Diên đứng đầu toàn tỉnh về tổng điểm, nếu không phải do không được tuyên truyền thì chắc lão hiệu trưởng đã giăng băng rôn khắp trường.”
「… Khi Penrose dự định dùng cơ học lượng tử để giải thích cho ý thức và linh hồn của con người, mọi người đều nghĩ rằng ông bị điên. Nhưng bản thân vật lý vốn đã rất điên rồ, năm xưa khi Pytago đưa ra ý kiến Trái đất là một hình cầu, cũng có rất nhiều người cho rằng ông mất trí. 」
“Chẳng phải trong thôn chúng ta có mấy đứa học bên lớp 5 à? Có hai đứa cũng lên Bắc Kinh thi. Đợt này nghỉ hè chúng nó về, kể cho tao nghe chuyện Hạ Nam Diên với Mạc Nhã yêu nhau.”
Mễ Hạ cứ tưởng cậu chàng sắp kể chuyện gì chấn động, nhưng vừa nghe vậy xong thì chỉ thấy chưng hửng vô vị: “Yêu nhau thì cứ yêu thôi, hai người họ rất xứng đôi.”
Quách Gia Hiên không ngờ anh lại phản ứng như vậy nên có chút kinh ngạc: “Tao còn tưởng mày sẽ tức giận, chẳng phải năm lớp 11 mày thích Mạc Nhã lắm à?”
“Chuyện mày nói là chuyện của năm lớp 11 rồi. Đúng là tao có theo đuổi cậu ấy thât, nhưng mà cậu ấy không đồng ý, nếu hai bọn tao không thành đôi thì yêu ai là tự do của cậu ấy, tao giận làm gì? Với cả giờ tao đã có bạn gái rồi…”
Một tiếng hét the thé đầy thô lỗ truyền tới từ đầu máy bên kia: “Mày có bạn gái từ lúc nào?”
Mễ Hạ với tay cầm lấy bao thuốc lá để trên bàn trà: “Tháng trước.”
Anh rút một điếu ra, đưa lên miệng ngậm rồi châm lửa.
「Ngày nay mọi người đã quá quen thuộc với khái niệm “thế giới song song”, hãy lấy một thí nghiệm tưởng tượng cổ điển: Con mèo của Schrödinger, để làm ví dụ. Nếu muốn biết rốt cuộc con mèo còn sống hay đã chết, nhất định bạn sẽ phải mở hộp ra. “Lựa chọn” này được định sẵn là sẽ tạo ra hai vũ trụ song song khác nhau. Sự hình thành của các vũ trụ song song chính là do quá trình “lựa chọn” liên tục, và thứ thúc đẩy chúng ta đưa ra “lựa chọn” chính là “ý thức” của chúng ta. 」
“Quen thế nào vậy? Ở trường mày à? Người nước ngoài hả?” Quách Gia Hiên tò mò đến độ quăng luôn chuyện của Hạ Nam Diên và Mạc Nhã ra sau đầu.
“Quen nhau ở bữa tiệc do bạn cùng lớp tổ chức, cô ấy là con lai Hoa kiều, cha là người Trung Quốc, mẹ là người nước ngoài.” Mễ Hạ nói bằng giọng có hơi đắc ý, “Xinh lắm, lông mi cứ rung ra rung rinh như búp bê ý.”
“Ôi chà, may mắn nhá thiếu gia.”
「Và hiệu ứng người quan sát này là quá trình phân tách mà trong đó trạng thái chồng chập suy sụp thành một trong các trạng thái cụ thể sau khi quan sát, đây chính là “thuyết thế giới phân nhánh” nổi tiếng. Thế giới của chúng ta đang phân tách một cách liên tục, và sự tồn tại của loài người chính là tập hợp của mọi “khả năng”. 」
Họ hàn huyên một lúc về tình hình cuộc sống gần đây của nhau, biết sức khỏe của cha mẹ Quách Gia Hiên vẫn tốt, Mễ Hạ thấy sắp đến giờ hẹn với bạn gái thì cúp điện thoại.
Anh di tắt đầu mẩu thuốc trong gạt tàn, sau đó cầm điều khiển lên, nhìn TV lần cuối.
「Năm 2009, Hawking đã chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt cho các “nhà du hành thời gian”, nhưng đáng tiếc là cho đến khi kết thúc vẫn không có một vị khách nào xuất hiện, thí nghiệm tuyên bố thất bại. Nhưng nếu “ý thức” là một tập hợp các cơ học lượng tử, vậy thì không nhất thiết phải mang theo cơ thể của mình để du hành xuyên thời gian – không gian. 」
「Khi ý thức của bạn và ý thức của bạn tại thế giới song song xảy ra hiện tượng liên đới lượng tử trong vũ trụ, một cầu nối vật chất và thông tin có thể dễ dàng được dựng nên giữa các bạn, giúp bạn có khả năng du hành xuyên thời gian – không gian.” 」
「Có thể bây giờ đang có một “ý thức” quan sát bạn từ chiều không gian cao hơn! 」
“Quả đúng là vạn vật đều có tính cơ học lượng tử…” Mễ Hạ chưa bao giờ là học sinh xuất sắc, anh nghe mà ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm.
Anh ấn nút tắt không chút chần chừ, sau đó mặc áo khoác, lấy chìa khóa xe, ngâm nga hát trong miệng rồi vừa gọi điện cho bạn gái vừa đi ra cửa.
“Cục cưng, giờ anh bắt đầu đi, tầm nửa tiếng nữa đến chỗ em…” Đúng lúc anh mở cửa ra thì va vào người đứng bên ngoài.
Nhìn người đàn ông tiều tụy trước mặt, Mễ Hạ kinh ngạc thốt lên tên gã: “Liêu Diệp Xuyên?”
Người đàn ông sở hữu khuôn mặt điển trai nhưng lại u ám, gã đứng ngoài cửa, chặn đứng lối đi của Mễ Hạ.
“Tại sao?” Trạng thái tinh thần của gã hơi bất ổn, cứ lầm bầm lặp đi lặp lại câu “tại sao” rồi vươn tay về phía Mễ Hạ.
“Mày làm gì vậy hả?” Mễ Hạ chán ghét, vội vàng tránh đi.
“Sao thế Mễ Hạ?” Nghe thấy tiếng, cô gái ở đầu máy bên kia hỏi thăm với vẻ hơi lo lắng.
Mễ Hạ lập tức dịu giọng trấn an: “Không có gì, gặp phải thằng điên…” Chưa nói hết câu, anh đã thấy Liêu Diệp Xuyên móc súng từ trong ngực ra.
“Mày…” Mễ Hạ kinh hãi trợn mắt với đối phương.
“Pằng!”
Liêu Diệp Xuyên bóp cò, Mễ Hạ gục xuống sau tiếng động lớn.
Máu đỏ tràn ra từ vết thương, đôi mắt khép hờ của anh dần mất đi tiêu cự, chỉ trong vòng vài giây, anh đã tử vong.
“Tại sao em lại thích người khác?”
Liêu Diệp Xuyên ngồi xổm xuống, vuốt ve đôi má vẫn còn hơi ấm của Mễ Hạ rồi khom lưng hôn lên môi anh. 】
Tôi bật choàng dậy khỏi giường, vì buồn nôn và chóng mặt dữ dội mà suýt ngã lộn cổ xuống đất, tôi ôm lấy thùng rác rồi nôn thốc nôn tháo.
Sau một đêm, những thứ trong dạ dày đã sớm được tiêu hóa nên căn bản tôi không ọe ra được gì.
Cứu với! Tại sao tương lai lại thay đổi rồi, tôi với Hạ Nam Diên không yêu nhau, chúng tôi đều vui vẻ có bạn gái, nhưng tôi lại bị Liêu Diệp Xuyên giết?
Thằng Liêu Diệp Xuyên bị thần kinh hả??
Nghĩ đến việc cậu ta đã giết mình rồi còn làm trò dâm ô với cái xác của tôi, tôi lại lồng lên ói vào thùng rác.
Nếu nói rằng mỗi người đều có một kẻ tử thù vào những thời điểm khác nhau, vậy Liêu Diệp Xuyên chính là kẻ thù không đội trời chung ở thời cấp 2 của tôi.
Trường cấp 2 tôi học là một trường tư thục, nơi mà chuỗi khinh thường miệt thị được thể hiện rất rõ ràng. Giống như bối cảnh trong một vài cuốn tiểu thuyết kinh điển, bọn old money luôn coi bản thân là nhất nên xem thường đám con nhà giàu mới nổi chúng tôi, bọn nó cảm thấy việc học chung trường với chúng tôi là mất giá, bình thường nhìn chúng tôi như nhìn đống rác rưởi.
Có thể nói Liêu Diệp Xuyên là thủ lĩnh của phe old money trong khối chúng tôi, tôi làm gì cậu ta cũng phải đối nghịch lại với tôi, rảnh rỗi không có gì làm cũng phải châm biếm tôi, chửi tôi là thằng ngu đéo có não, chuyên trị lấy việc bắt nạt tôi ra làm thú mua vui.
Năm lớp 9, tôi với bạn cùng lớp hút thuốc rồi bất cẩn làm cháy tòa thí nghiệm, trong lúc chạy ra trong tình trạng mình mẩy nhếch nhác thì chúng tôi đụng phải Liêu Diệp Xuyên đang mò đến hóng. Cậu ta vừa trông thấy tôi thì lập tức tái mét mặt mày, nom như kiểu muốn bổ sọ tôi ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì.
Cậu ta gây ra cho tôi không ít bóng ma tâm lý, trong những năm ấy, ngoài Mễ Đại Hữu ra thì tôi thù cậu ta nhất. Sau đó tôi bị Mễ Đại Hữu tống đến Sơn Nam nên chưa gặp cậu ta thêm lần nào.
Con mẹ nó, chẳng lẽ cậu ta cũng crush tôi ư? Không phải, tại sao tất cả những người crush tôi lại toàn là đực rựa chứ, đã vậy còn là kẻ thù không đội trời chung nữa? Tôi được buff “100% đối thủ một mất một còn sẽ yêu mình” à?
Tôi nôn đến mức kiệt sức, vì nhất thời không đứng dậy được nên tôi thẳng thừng ngồi bệt dưới sàn ôm thùng rác mà sắp xếp lại các cảnh trong giấc mơ.
Đầu tiên, tương lai đã thay đổi.
Thứ hai, người Mạc Nhã thích chính là Hạ Nam Diên.
Cuối cùng, Liêu Diệp Duyên yêu thầm tôi.
Cảm giác buồn nôn lại ập đến, tôi lại ói ra một cách mất kiểm soát, nước mắt nước dãi cùng rơi vào thùng rác.
***, còn đếch bằng Hạ Nam Diên nữa!
Chẳng lẽ là do hôm qua tôi và cậu ta gây gổ với nhau nên đã làm thay đổi tương lai?
Nếu tôi và Hạ Nam Diên ở bên nhau, tôi sẽ không ra nước ngoài nữa, không ra nước ngoài thì sẽ không gặp Liêu Diệp Xuyên, cũng sẽ không bị cậu ta giết. Là quy luật này nhỉ? Nếu sau này tôi kiên quyết không ra nước ngoài thì chẳng phải tôi sẽ không bị Liêu Diệp Xuyên giết ư? Hay là chỉ cần tôi không phải gay thì tôi sẽ chết?
… Không thể đâu nhỉ?
Này là gì ta? Gay trời chọn hả?
Tiếng vặn khóa cửa vang lên bên tai, tôi rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn ra cửa, đối diện với ánh mắt của Hạ Nam Diên vừa đi đánh răng rửa mặt về.
Cậu ta khựng bước, trông thấy bộ dạng của tôi thì hơi cau mày: “Mày khóc cái gì?”
Thể chất và tinh thần của tôi vừa bị tổn thương nặng nề cùng một lúc, vậy nên giờ trông thấy cậu ta tôi liền phát cáu.
“Chưa thấy người ta say rượu nôn ói bao giờ à!” Nói rồi, tôi quệt tay áo lau nước mắt.
Do nãy vừa nôn nên tôi bị nghẹt hết cả mũi, thế là giờ nói chuyện giọng cứ hơi nghẹn ngào, chẳng có chút khí thế nào cả. Tôi buồn đến nỗi nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Cao Xanh ơi! Rốt cuộc ông muốn con làm gì hả? Nếu không còn chuyện gì nữa thì có thể rút lại cái năng lực này không? Con hết chịu nổi đám đàn ông thối tha này rồi!!
Sau khi bị tôi hờn, Hạ Nam Diên chẳng còn ý định nói chuyện với tôi nữa, cậu ta đặt chậu rửa mặt về giá rồi cầm phích nước nóng ra ngoài.
Tôi vịn thang, gian nan đứng dậy khỏi mặt đất, tôi nhìn lên đồng hồ trên tường thì thấy giờ đã chín giờ.
Tôi nằm rạp trên bàn để chờ lại sức như con cá chết, sau đó thì mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ Nam Diên trở về, đặt thứ gì đó xuống rồi lại đi ra ngoài.
Khẳng định là đi gặp bọn Tả Dũng. Cũng tốt, để mọi người khỏi ngượng ngùng khi ở chung phòng, giờ tôi chẳng muốn đối diện với cậu ta chút nào.
Dạ dày khó chịu quá, muốn uống nước nóng…
Tôi lết chân đến bên tường, cầm lấy phích nước nóng của mình, tính đến phòng cấp nước để rót nước nóng, kết quả tôi phát hiện ra cái phích rất nặng, chứa đầy ự nước nóng.
Tôi nhớ rõ là… hôm qua mình không đi rót nước mà?
Tôi liếc qua bàn của Hạ Nam Diễn, nãy cậu ta cầm nhầm phích hả?
Thôi kệ nó đi.
Tôi xách phích, đổ nước nóng vào cốc mình, sau đó lại rót nước lạnh từ phích của Quách Gia Hiên vào để pha thành nước đun sôi để nguội hơi nóng với mức nhiệt 60 độ C. Cầm chiếc cốc tráng men bằng cả hai tay, tôi ngả người ra ghế một cách mãn nguyện, sau đó khoan khoái thở hắt ra vì cuối cùng dạ dày cũng ấm lên.
Sau khi cơ thể tốt lên một chút, tôi thấy mình có thể sửa lại thế cục.
Nếu tương lai có thể thay đổi, vậy tôi thực sự có thể thử nhiều khả năng, biết đâu sẽ có cái cho tôi một kết thúc có hậu?
Nếu thực sự không được… thì tôi đành phải hy sinh bản thân mình vậy.