Chương 1: "Mày lắm chuyện thật đấy, cái thằng nhà quê."
- Trang Chủ
- [Đam Mỹ] Không Hợp - Hồi Nam Tước
- Chương 1: "Mày lắm chuyện thật đấy, cái thằng nhà quê."
Beta: Ellis
【Bạn học Mễ, bạn có thể chấp nhận chuyện có nam sinh thích mình không? 】
Ý là sao, có thằng nào đang crush tôi hả?
Hay chỉ đơn thuần là muốn khiến cho người ta cảm thấy kinh tởm?
Trước câu hỏi không rõ ý nghĩa này, đối tượng mà tôi nghi ngờ đầu tiên chính là Quách Gia Hiên.
Tôi trở mình xuống giường, sau đó sải chân trèo mấy bước lên giường Quách Gia Hiên ở phía đối diện rồi túm lấy cổ áo đối phương, lắc lên lắc xuống.
“Mày đừng giả vờ nữa, tao thừa biết là mày gửi rồi!”
Cái hồi tính năng ngớ ngẩn này mới được ra mắt trên phần mềm, Quách Gia Hiên đã giả gái để tỏ tình với tôi, sau khi bị tôi thẳng thừng từ chối, nó không kìm được mà chạy tới hỏi xem có phải tôi vừa nhìn một cái đã nhận ra không, nếu không thì sao lại từ chối một cách không thương tiếc như thế được.
Nói đúng nhảm, tất nhiên là bởi tôi chẳng có hứng thú quái gì với mấy cô gái nằm trong danh sách bạn bè của mình rồi.
“Gì đấy?” Quách Gia Hiên ngủ đến nỗi mụ mị, nó chép miệng hỏi: “Đến giờ dậy rồi à?”
“Mày rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không, tự dưng lại gửi tin nhắn nặc danh cho tao?” Tôi nheo mắt, không bỏ lọt bất kì một biểu cảm nào dù là nhỏ nhất trên mặt đối phương.
“Câu hỏi nặc danh? Hỏi gì cơ?” Nó giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng lại nhận ra bản thân đã bị tôi đè chặt, vội nói, “Không phải tao, tao mà làm thì học kỳ này tao sẽ tăng thêm hai mươi cân, suốt đời không giảm cân được nữa!”
(*) 1 cân TQ = 0,5 kg.
Quách Gia Hiên đã cố gắng giảm cân suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng nó giảm được ba cân trong vòng một tháng, sau đó lại tăng hai cân trong tuần đầu sau khi khai giảng, thế là giảm cũng như không. Nó nhịn ăn cơm suốt hai hôm nay, ngày nào mắt cũng xanh lè vì đói.
Thấy nó tuyên thệ độc địa như vậy nên tôi cũng tin tám phần, tôi thả nó ra rồi nhảy thẳng từ trên thang xuống sàn.
“Thế rốt cuộc là thằng ranh nào nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.
Quách Gia Hiên nhoài ra mép giường, tò mò hỏi: “Nó hỏi gì thế? Lại có đứa nào chửi mày làm màu hả?”
“Không.” Tôi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân để trên bàn rồi đi ra cửa, không định kể chi tiết cho đối phương, “Dậy đánh răng rửa mặt đi, mày không dậy, tí cô quản lý kí túc lại lên giục giờ.”
“Này, mày đợi tao với!” Quách Gia Hiên hối hả nhảy xuống khỏi giường, nó quơ đồ rồi rượt theo, “Tao thật chẳng hiểu nổi mày mà, không phải mày cứ tắt phăng cái chức năng kia đi là xong rồi sao, sao cứ phải mở khơi khơi ra cho bọn ngu đấy có cơ hội chửi?”
Quách Gia Hiên nói vậy là vì trước kia tôi từng nhận được rất nhiều lời xúc phạm nặc danh, xem cách nói chuyện thì chắc là của cái đám từ hồi cấp hai gửi đến.
Đúng là tôi có thể tắt tính năng này, nhưng thế chả khác nào chứng minh tôi hèn nhát?
“Mày thì biết gì? Đây là phong thái của bậc cao nhân. Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này, thầy thích xem cảnh chúng nó cú thầy mà đéo làm gì được đấy.” Vì lí do này mà tôi đã kìm hãm lại được ý định muốn chửi người.
(*) Thầy ở đây có nghĩa là “bố”.
(*) Dẫu cho người có hung hăng, chẳng qua gió mát thổi ngang núi này: hai câu kinh văn trong Cửu Dương Chân Kinh, xuất hiện trong tác phẩm 《Ỷ thiên đồ long ký》.
Cơ sở vật chất của trường Nhất Trung đã xuống cấp, trong kí túc xá không có phòng tắm riêng, mọi việc vệ sinh cá nhân hàng ngày đều diễn ra ở phòng cấp nước công cộng nằm phía cuối hành lang. Từ cửa đi vào, bên phải là toilet, bên trái là chỗ tắm rửa, còn ở giữa lời nơi giặt quần áo với lấy nước sôi.
(*) Nhất Trung: trường tốt nhất trong khu vực.
Lúc tôi và Quách Gia Hiên đến thì trong phòng đã chật kín người, trước mỗi vòi nước đều có một, hai người đang đứng đánh răng rửa mặt.
Quách Gia Hiên nhanh mắt, đúng lúc phát hiện ra bên cạnh còn thừa một chố trống, nó lao đến xí ngay lấy chỗ trước khi bị người khác chiếm mất, sau đó cười hềnh hệch với tôi: “Muốn tranh chỗ thì còn phải nhìn thầy Hiên nhà mày. Mày đứng sau tao đi, tao làm ù hai phút là xong.”
Vốn dĩ tôi định đứng chờ luôn ở phía sau nó cho xong, nhưng đúng lúc lại thấy có người ở trong góc vừa rửa mặt xong đi ra, bỏ trống vị trí cuối cùng.
“Thôi khỏi, tao qua bên kia.” Nói rồi tôi rảo chân bước tới.
Tôi đặt chậu rửa mặt bằng nhựa vào trong bồn rồi bắt đầu đánh răng một cách máy móc, lia bừa mắt sang bên cạnh, tôi chợt sửng sốt, vội vã quay sang nhìn lại.
Đù, thế quái nào mà thằng Hạ Nam Diên lại đứng cạnh mình?
Người trong phòng cấp nước đứng chen chúc, hai đứa chúng tôi đứng sát sạt vào nhau. Mặc dù tôi luôn cảm thấy con số 1 mét 72 ở tuổi 17 của mình là số đo chiều cao bình thường của một nam sinh cấp 3 đang trong tuổi dậy thì, nhưng xuất phát từ bản năng cạnh tranh, hiếu thắng của giống đực, một giây sau, khi nhận ra mình không thể nhìn thẳng vào đối phương, tôi vẫn lẳng lặng kiễng mũi chân lên.
Thằng cha ăn gì để lớn thế nhỉ? Chất tạo bọt à?
(*) Chất tạo bọt có tác dụng sinh bọt khí tạo các lỗ rỗng và làm trương nở hỗn hợp bê tông, được sử dụng cho bê tông nhẹ.
Ánh mắt tôi chẳng có tí kín kẽ nào nên đã bị Hạ Nam Diên nhận ra một cách nhanh chóng.
Địa hình Sơn Nam vốn đã cao hơn so với mặt nước biển, Hạ Nam Diên còn đến từ làng dân tộc Tằng Lộc, ngôi làng tọa lạc trên mỏm Thố Nham Tung có vị trí còn cao hơn thế, bởi vậy mà bẩm sinh nước da đã sẫm màu hơn một chút.
(*) Sơn Nam: một địa khu thuộc Khu tự trị Tây Tạng.
(*) Thố Nham Tung: Thố – ngọn núi nhỏ được bao quanh bởi các ngọn núi khác, Nham – mỏm núi đá, Tung – đỉnh núi cao.
Người tộc Tằng Lộc sinh ra đã sở hữu đường nét sắc sảo, tuy Hạ Nam Diên chỉ mang trong mình một nửa dòng máu của nhà họ Hạ nhưng cậu ta vẫn được thừa hưởng ưu điểm này. Đặc biệt là ở đôi mắt, lông mi cậu ta vừa dài vừa dày, đôi con ngươi mang màu hổ phách.
Đôi mắt này mà ướm lên mặt con gái thì chắc chắn sẽ là một dung nhan làm rung động lòng người, nhưng nó lại đặt trên Hạ Nam Diên cao 1 mét 83, thích trưng ra bản mặt sầm sì nên thường tạo ra cho mọi người ảo giác “có phải nó đang coi thường, khiêu khích mình không nhỉ”.
Cũng chính là cảm giác ngay lúc này đây của tôi.
Hạ Nam Diên bỏ khăn ra khỏi mặt, liếc sang bên cạnh, khi trông thấy tôi thì chỉ dừng lại hai giây, sau đó ngoảnh đi nơi khác như thể không thấy gì.
Thái độ phớt lờ của cậu ta khiến tôi thấy khó chịu hơn cả chuyện cậu ta nhổ toẹt nước bọt vào mặt tôi.
Sao nào, mét 72 thì không lọt vào mắt chứ gì?
Tôi đảo mắt khinh bỉ, hất mặt sang chỗ khác, hung hăng nhổ bọt trong miệng xuống bồn.
Xui vãi!
Sau khi trải qua chuyện câu hỏi nặc danh kinh tởm và Hạ Nam Diên, tôi đã cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn rồi, chưa kể tôi còn ăn trúng phải dây thép bị lẫn trong món cháo bí đỏ ở căng tin.
Bản thân tôi là con trai của dân kinh doanh, tuy không mê tín nhưng ít nhiều gì tôi vẫn tin vào huyền học. Vì vậy mà khi Quách Gia Hiên đến rủ tôi đi đá banh vào tiết thể dục buổi chiều, chẳng cần nghĩ ngợi gì, tôi đã từ chối ngay.
Theo định luật huyền học, chắc chắn sợi dây thép kia chưa phải là dấu chấm hết cho sự xui xẻo của tôi.
“Không phải đấy chứ, mày không đá thì bọn mình thắng kiểu gì? Đám người Tằng Lộc kia sỗ sàng như thế thì chẳng thà đầu hàng nhận thua luôn cho rồi.” Quách Gia Hiên ngồi xổm bên cạnh, giống như con chó mà nhìn tôi.
Tới Sơn Nam rồi tôi mới biết, hóa ra trên đời vẫn còn tồn tại một nhóm dân tộc thiểu số như Tằng Lộc. Họ sống biệt lập, phân bố chủ yếu ở khu vực Thố Nham Tung của vùng Sơn Nam, họ có ngôn ngữ, trang phục riêng, cả nam lẫn nữ đều để tóc dài và xỏ lỗ tai. Chẳng biết có phải do gen hay không mà khối lượng xương khiếp kinh, nam cao to còn nữ thì cao gầy.
Thật ra trước đây không có người Tằng Lộc nào học ở Nhất Trung, cho dù đều thuộc địa khu Sơn Nam, nhưng Thố Nham Tung nằm cách huyện Cam cũng phải hơn hai trăm cây số, cách trở cực kỳ. Tuy nhiên, vào kì nghỉ đông năm ngoái, chính quyền Sơn Nam đã triển khai chính sách hỗ trợ xóa đói giảm nghèo, sắp xếp cho năm mươi học sinh ưu tú thuộc dân tộc Tằng Lộc đến Nhất Trung. Khi ấy có tổng cộng sáu lớp khối 10, có thể chia từ tám đến chín học sinh dân tộc Tằng Lộc vào mỗi lớp.
Tục ngữ có câu: “Vật họp theo loài, người phân theo nhóm”. Khi mới vào trường, các tân sinh vẫn chưa xác định được rằng ai sẽ chơi với ai, thế nhưng, chỉ sau một học kỳ tiếp xúc, hầu như mọi người đều tự chia thành các nhóm nhỏ của riêng mình, nửa kỳ sau của lớp 10 lại có thêm một nhóm học sinh dân tộc thiểu số chuyển vào, mặc dù hiệu trưởng đã dặn dò mọi người trong lễ khai giảng rằng hãy giúp đỡ các học sinh mới, nhưng hòa nhập được thật mới là có vấn đề đấy.
Với lại tôi cảm thấy, khả năng đám người Tằng Lộc lầm lì kia cũng chẳng muốn tham gia vào hội nhóm khác đâu.
“Nghe mày nói kìa, thế chẳng lẽ cứ đội tuyển nào sở hữu Messi là có thể xem thường đội khác à? Đó chỉ là vấn đề thua nhiều hay thua ít thôi, nghĩ thoáng ra.” Tôi vỗ đầu chó của Quách Gia Hiên, không dao động.
Quách Gia Hiên thả tay tôi ra, đứng phắt dậy: “Lớp Mạc Nhã đổi tiết đấy, tiết này cũng học thể dục, nhỏ đang ngồi xem bọn mình đá bóng kìa, mày không qua thật đấy à?”
Vừa nghe đến tên “Mạc Nhã” một cái, tôi vùng dậy ngay theo: “Đi! Để Mễ · Messi · Hạ tao cân chúng mày!”
Hai cô bạn người dân tộc Tằng Lộc đang ngồi trên bậc thềm của tòa nhà dạy học, dõi mắt nhìn ra sân thể dục cách đó không xa. Một người thì rực rỡ diễm lệ, một người thì xinh xắn đáng yêu.
“Xem bọn con trai đá bóng thì được ích gì cơ chứ? Đằng nào bọn mình chẳng thắng.” Cô bạn có tàn nhang trên mặt nói.
“Bồ không xem thì thôi, tôi xem một mình.” Cô bạn còn lại vẩy tay xua xua bạn mình, mắt dán chặt vào sân bóng, không chớp lấy một lần.
Vì ngồi quay lưng về phía tòa nhà dạy học nên hai người họ không nhìn thấy tôi và Quách Gia Hiên đang đi tới, vẫn tiếp tục buôn chuyện.
“Hôm nay cái cậu Mễ Hạ bên lớp 3 không ở đây nhỉ, hiếm thật đấy, không phải trước đây lần nào cậu ta cũng có mặt ư?” Cô gái tàn nhang nói vậy chứ không thật sự rời đi, “Tôi nghe mấy cô bạn người Hạ bảo cậu ta là thiếu gia tới từ thành phố, do học không giỏi nên bị bố gửi đến huyện Cam học trái tuyến. Nghe nói một đôi giày của cậu ta có giá lên tới cả nghìn tệ, điện thoại thì cả vạn tệ lận.”
Nghe thấy họ nhắc đến mình, tôi vô thức phanh chân lại, dừng ở phía sau lưng hai người.
“Mễ Hạ?” Mạc Nhã ngẫm ngợi như đang tìm kiếm tên tôi trong đầu, “À, tôi nhớ ra rồi, là cái cậu da trắng bóc kia. Lần trước cậu ấy nhặt thìa giúp tôi ở trong căn tin, tốt tính phết.”
Quách Gia Hiên đứng cạnh trêu chọc huých cùi chỏ vào tôi. Tôi chẳng buồn quan tâm đến nó mà chỉ nhìn Mạc Nhã, lòng dạ thấy ngọt ngào.
Tôi không thích mấy cô bạn nằm trong danh sách bạn bè của mình là vì bạn nữ tôi thích vốn học khác lớp với tôi.
Tôi thích Mạc Nhã học bên lớp 5.
Bạn ấy và Hạ Nam Diên đều là người thuộc dân tộc Tằng Lộc, tuy cả hai đều sở hữu đôi mắt sâu thẳm và ngũ quan rực rỡ giống nhau, nhưng bạn ấy dễ thương gấp ngàn lần so với Hạ Nam Diên…
Mạc Nhã chống cằm bằng cả hai tay rồi chợt kêu “a” một tiếng nhẹ nhàng, cậu ấy nhìn chăm chăm vào sân bóng, hơi nhổm dậy như muốn đứng lên khỏi bậc cầu thang. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy đã ngồi xuống, ngoái đầu lại nhìn với vẻ nghi hoặc.
Tôi không dám nhìn cậu nên lia ngay mắt đi nơi khác, nhìn về phía sân thể dục trước mặt.
Cứ như vậy, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay tôi và Hạ Nam Diên nhìn thẳng vào mắt nhau.
Trường vừa khai giảng vào tháng chín, thời tiết hẵng còn rất nóng, chúng tôi đứng trong bóng râm của tòa nhà còn đỡ chứ sân bóng nằm phơi hết ra dưới ánh mặt trời, mới chạy được vài bước mồ hôi đã túa đầm đìa.
Hạ Nam Diên lau mồ hôi trên trán, cậu ta thấy tôi nhìn về phía mình thì không ngạo mạn nhìn đi nơi khác như hồi sáng nữa mà trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, duỗi thẳng cánh tay mà ngoắc ngón với tôi như thể khiêu khích.
Nó gọi chó đấy à?
Mẹ, đây đéo nhịn được chuyện này đâu nhé!
“Đi!” Tôi hùng hổ ra lệnh cho Quách Gia Hiên chạy ra sân thể dục.
Nghĩ đến cảnh Mạc Nhã đang theo dõi mình, tôi càng dốc sức vào trận đá này hơn.
Vì hai lớp cùng học thể dục với nhau, bên Tằng Lộc có mười một người nên trận bóng hôm nay được tổ chức theo đội hình tiêu chuẩn gồm mười một người.
Trận đấu diễn ra cực kỳ căng thẳng, đến phút thứ mười, đội chúng tôi có được cơ hội tấn công khá tốt.
Tôi dẫn bóng, một mình đột phá vòng vây, tiến vào phần sân của đối thủ. Tuy nhiên Hạ Nam Diên đã nhanh chóng bắt kịp, đã vậy còn tận dụng ưu thế chiều cao để chặn đứng tôi.
“Đồ công tử bột, tránh xa con gái tộc bọn tao ra.” Trong lúc đang giằng co chân tay với nhau, Hạ Nam Diên ghé vào tai tôi, cảnh cáo bằng giọng lơ lớ.
Aiss, nói chuyện thì nói bình thường thôi, dí sát vào người ta như vậy làm gì không biết? Nhẫn nhịn cảm giác muốn vò tai, tôi trợn mắt với cậu ta: “Mày lắm chuyện thật đấy, cái thằng nhà quê.”
Qua khoe mắt, tôi nhác thấy Quách Gia Hiên đang vẫy tay ra hiệu với mình ở phía rìa sân, tôi lách mình một cách khéo léo để tránh khỏi Hạ Nam Diên, sau đó chuyền bóng cho Quách Gia Hiên, đồng thời bứt tốc chạy vào vùng cấm địa.
Truyền cho tao, truyền cho tao mau lên! Để tao còn ghi điểm với Mạc Nhã nữa!
Khung thành đã ở ngay trước mắt nhưng Quách Gia Hiên vẫn chẳng nghe thấy tiếng lòng của tôi. Thấy mình sắp bị đánh tạt sườn ở cả hai bên trái phải, trong lúc hoảng loạn, Quách Gia Hiên bộc hết sức ra, sút mạnh bóng về phía khung thành.
Mang theo kỳ vọng của nó, quả bóng bay xoáy với tốc độ cực cao, phi vút qua nửa sân bóng, sau đó… đập ngay giữa trán tôi.
“Bốp” một phát, mắt tôi tối sầm lại, lập tức ngã vật xuống đất theo quán tính, gáy đập xuống mặt cỏ.
Đột nhiên, mọi thanh âm bên tai tôi trở nên xa xăm, trong tầm nhìn mờ mịt, Hạ Nam Diên là người đầu tiên lao đến, miệng cậu ta nói gì đó, có vẻ là tên tôi.
Một thứ gì đó trông như đèn kéo quân hiện ra trước mắt tôi. Tôi nghĩ tới sự ra đời của mình, nghĩ tới cha mẹ, đôi giày thể thao của nhãn hiệu nổi tiếng mình yêu quý, và cả câu hỏi nặc danh xui xẻo hồi sáng kia nữa.
Quả nhiên, đã sống trên đời thì không thể không tin vào những điều tâm linh mà.
Cái thằng mập chết tiệt Quách Gia Hiên này, hại chết tôi rồi…
Hôm nay tôi mà chết dưới chân Quách Gia Hiên thì nó có bị quy vào tội ngộ sát không nhỉ?
Nhất Trung nghèo rách như thế thì chắc cũng chẳng bồi thường được bao nhiêu tiền, không biết… họ có mua bảo hiểm không?
Tư duy tôi xiêu dạt, trong cơn mê, tôi nhìn thấy một khoảng sáng trắng.
**
Tác giả có lời muốn nói: Hư cấu hư cấu hư cấu.
16/10/2022