Chương 36: Chính thức
———–
Đây là nụ hôn đầu tiên của Nghiêm Diệc Sơ.
Tuy lúc cấp hai, cậu ngâm mình cả ngày trong hộp đêm nhưng thực tế cậu còn chưa nếm qua mùi vị hôn môi. Cậu từng thấy rất nhiều người hôn nhau, nghe chia sẻ nhiều kinh nghiệm nhưng giờ đây tất cả đều không đọng lại gì trong tâm trí cậu.
Đầu óc Nghiêm Diệc Sơ trở nên trống rỗng.
Đôi môi Cận Sầm mang theo mùi thuốc lá khẽ lướt qua cậu, nụ hôn không lưu lại quá lâu nhưng cũng đủ để Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy bủn rủn tay chân.
Cảm giác yếu mềm từ xương sống lan lên, trong đầu cậu nổ một loạt tia lửa.
Nụ hôn này rất ngắn, ngắn đến mức Nghiêm Diệc Sơ còn chưa phản ứng lại.
Bầu không khí ở nơi bí mật trở nên ngưng trệ và yên tĩnh, hô hấp cả hai có chút hổn hển khàn khàn, ánh mắt Cận Sầm nhìn Nghiêm Diệc Sơ vừa mờ mịt vừa sâu lắng.
Cậu ta chạm vào môi mình, bên trên còn lưu lại sự xúc cảm mềm mại.
Trong lòng cậu không những không chút cảm xúc phản kháng, mà còn một luồng dục vọng đang không ngừng kêu gào.
Nghiêm Diệc Sơ đang nhìn cậu ta, làn da mặt trắng nõn giờ đây như được phủ thêm một tầng trời hồng lúc hoàng hôn, trong mắt phủ lên một lớp sương mù, lông mi tựa hồ có chút ẩm ướt, tạo nên một nét hấp dẫn khó tả.
Cậu ta dường như vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ này.
Cận Sầm cảm thấy tim mình đập nhanh vô cùng, càng ngày càng nhanh. Ngay lúc tim cậu ta sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì bên tai vang lên giọng của Nghiêm Diệc Sơ.
Chàng thanh niên nhìn cậu, tinh thần dần khôi phục, ánh mắt dường như không mấy thỏa mãn.
Nghiêm Diệc Sơ vẫn không tin rằng mình được Cận Sầm hôn.
Cậu dựa vào tường, tay chân tê dại, quả là mất đi uy danh Sơ ca lừng lẫy.
Cậu cố giữ vẻ mặt của mình, kiếm chế con nai nhỏ đang nhảy loạn bịch bịch trong lòng mình, nói với Cận Sầm: “Sầm ca, sao rồi, hôn đã không?”
Nghe thế, Cận Sầm mím môi, trả lời với vẻ bình tĩnh: “Cũng được.”
……
Cũng được?
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy rất tức cười.
Cậu hiên ngang chống nạnh, vốn định ra vẻ gây hấn nhưng cơ thể lại yếu đuối nên chỉ có thể dựa vào tường mượn chút lực.
“Cậu thử ra gì rồi?” Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
Lúc nói ra điều này, trong lòng cậu có chút lo lắng.
Cận Sầm giờ đây thoạt nhìn giống với người mà ngày ấy cậu đã gặp trong NIGHT.
Cậu ta cởi bỏ vẻ lạnh lùng của một học sinh chăm chỉ thường ngày, để lộ chút hài hước kèm hư hỏng.
Cận Sầm hời hợt nhìn cậu, ánh mắt đảo qua người cậu nhưng không nói lời nào.
Không thích nói thì thôi!
Nghiêm Diệc Sơ dựa vào tường một lúc, khi cảm thấy sức lực đã khôi phục thì định rời đi.
Nhưng Cận Sầm hệt như ngọn núi chắn trước mặt cậu.
Bất kể Nghiêm Diệc Sơ muốn đi hướng nào, Cận Sầm cũng sẽ tiến một bước về hướng đó, cố ý chặn đường cậu.
“Được, cậu muốn gì?” Nghiêm Diệc Sơ chịu thua.
Cận Sầm nhìn chằm chằm cậu, đèn trong hành lang được kích hoạt bằng giọng nói, một lúc sau không có âm thanh sẽ tự động mờ đi.
Trong hành lang âm u, phản chiếu mảnh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng như dải sáng bạc, trong vắt xếp chồng lên ngọn cây, sau đó lại rơi từng hạt nhỏ xuống mặt đất.
Đúng lúc này, giọng Cận Sầm vang lên: “Tôi cảm thấy thầy tiểu Nghiêm làm bạn trai cũng được đấy.”
Giọng của chàng trai hòa cùng ánh trăng càng làm lòng người say mê, trầm ấm mà cuốn hút.
Nghiêm Diệc Sơ cứng đờ tại chỗ.
Cậu ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt chứa đựng vô vàn cảm xúc từ Cận Sầm.
Nghiêm Diệc Sơ sững sờ một lúc lâu mới nhận thức được Cận Sầm đang nói về gì.
Cậu vô thức ‘đệt’ một tiếng.
Cận Sầm bị ai chơi ngải hay gì mà sao chủ động thế.
Cậu nhìn Cận Sầm, hỏi bằng giọng khó tin: “Không phải chứ Sầm ca? Cậu cũng là GAY sao?”
……
Khung cảnh này bị cậu phá mất rồi.
Cận Sầm nhíu mày, khoanh tay nhìn Nghiêm Diệc Sơ rồi nói từng chữ một: “Tôi không biết phải gay hay không, nhưng tôi rất muốn ch!ch anh. Cho tôi làm không hả, thầy tiểu Nghiêm?”
Thầy tiểu Nghiêm:…
Nghiêm Diệc Sơ thậm chí còn shock hơn, cậu mở to mắt nhìn chằm chằm Cận Sầm.
—Ch!ch, tất nhiên phải ch!ch rồi.
Không ch!ch, không phải người Trung Quốc.
……
Gió đêm lướt qua phố vắng.
Hứa Thanh không biết đã đi đâu, trước khi ra ngoài Nghiêm Diệc Sơ đã đưa chìa khóa dự phòng cho hắn, cậu nhắn Wechat cho hắn một tiếng, báo rằng mình và Cận Sầm sẽ rời khỏi Phí Điểm.
Sau khi rời quán bar thì đã là hai giờ sáng, đường phố Bắc Thành vắng tanh, trên đường lớn vẫn còn xe qua lại, trên vỉa hè thì thưa thớt người.
Cả Nghiêm Diệc Sơ lẫn Cận Sầm đều bận cả cây đen nên khi đi trên đường hệt như hai kẻ sát nhân.
Cơn gió lạnh lùa qua đầu và mặt, làm cho cả người Nghiêm Diệc Sơ đang nóng lòng phải nguội lạnh.
Hai người cách nhau nửa mét, không ai nói lời nào.
Lúng túng quá.
Bầu không khí gượng gạo bao trùm cả con phố đêm.
Lúc nãy ở Phí Điểm còn cợt nhã với nhau, tôi đ ụ anh đ ụ thiếu điều muốn đi mướn khách sạn, kết quả cảm xúc dâng trào bèn kích động rời khỏi Phí Điểm, sau đó trên đường lại bị gió thổi đến tỉnh nên cả hai ăn ý có khoảng cách với nhau.
Chủ yếu là không thể đi mướn khách sạn.
Nghiêm Diệc Sơ đội mũ áo hoodie lên, kéo chặt dây rút, chỉ để lộ đôi mắt.
Cận Sầm cúi đầu, tập trung bước lên những khe hở giữa những viên gạch, hệt như người nói câu ‘Cho tôi làm không’ vừa nãy không phải là cậu ta.
Giờ sao trời? Mới uống mấy hớp mà mất lý trí cả rồi?
Tại thằng Hứa Thanh.
Nghiêm Diệc Sơ tận hưởng bầu không khí ngột ngạt giữa mình và Cận Sầm, không biết buổi đêm nhiều biến hóa này sẽ kết thúc thế nào.
Giọng nói khó chịu của Nghiêm Diệc Sơ xuyên qua lớp quần áo, hòa cùng tiếng gió thổi vào tai Cận Sầm.
“Sầm ca, giờ sao đây?”
Trước nay Cận Sầm luôn rất chu đáo, nhưng gặp chuyện hấp tấp như hôm nay làm cậu ta có chút khó chịu.
Nghe Nghiêm Diệc Sơ dò hỏi, Cận Sầm không khỏi xoa xoa ngón tay.
“Đi net nguyên đêm.” Cậu ta nói.
……
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy ý định của rút lui của Cận Sầm bèn cười khẩy trong lòng. Không phải lúc nãy còn kéo tới kéo lui sao, mà giờ đi quán net rồi?
Lập tức, Nghiêm Diệc Sơ quyết định tìm một nơi cho mình.
Cậu giữ khoảng cách nửa mét với Cận Sầm, tiếng hừ lạnh lùng phát ra từ cổ họng: “Không phải muốn ch!ch tôi hả? Đi quán net ch!ch? Sầm ca chơi kích thích vậy sao.”
……
Cận Sầm dừng bước.
Cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ bằng ánh mắt u ám.
“Vậy nhà anh, nhà tôi hay đi thuê phòng?”
Khi Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy những lời này, trong lòng cậu không những không sợ mà ngược lại tính kiêu ngạo càng càng cao lên.
Cận Sầm quả là người bướng bỉnh, nói chuyện hệt như người kinh nghiệm đầy mình nên Sơ ca đây sao có thể sợ một người phô trương như vậy? Đưa quà còn ngại tới ngại lui như vậy mà dám rủ người ta ch!ch.
Cậu nhìn Cận Sầm, thốt ra hai chữ từ trong kẻ răng: “Nhà cậu.”
Bên trong căn cứ.
Mở cửa ra, bên trong căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng le lói nơi ban công từ tòa nhà bên cạnh chiếu sang làm sáng một khoảnh nhỏ.
Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ bước vào, đồ trang trí sinh nhật đã được tháo, phòng khách trở lại như cũ.
Trần Nghị với Kỳ Dương không có ở đây.
“Đi chơi bóng rổ rồi.” Cận Sầm bắt gặp ánh mắt tìm kiếm của Nghiêm Diệc Sơ bèn lên tiếng giải thích.
Hai người im lặng đi lên lầu hai, vào phòng Cận Sầm.
Phòng Cận Sầm sạch sẽ và ngăn nắp, bọn họ một người ngồi trên giường, người ngồi trên ghế, nhìn nhau nhưng vẫn cách xa nhau.
Trong phòng quá yên tĩnh. Mùi gỗ lạnh từ trên người Cận Sầm càng trở nên đậm mùi trong không gian nhỏ bé này, hương thơm êm dịu này làm luồng nhiệt huyết trong hai người như sôi trào trở lại.
Không giống như ở Phí Điểm, âm nhạc dồn dập đinh tai nhức óc, ánh sáng lờ mờ, mùi hương hấp dẫn trong không khí cảm hóa lòng người, khuếch đại lên tà dục trong lòng nên mới dẫn đến việc làm chút chuyện mà bình thường không làm.
Mặc dù trên đường, hai người đều kích động nhau nhưng thực ra mà nói thì giờ đây bọn họ có chút xìu xuống.
Nghiêm Diệc Sơ trầm mặc một lúc, cảm thấy mình nhất định phải giữ tôn nghiêm cho chính mình bèn cắn răng mở miệng hòi: “Sầm ca, vậy cậu muốn hẹn hò với tôi à?”
……
Trần đời Cận Sầm chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Cậu ta cảm thấy chỉ cần nói thêm một chữ nữa thôi sẽ lấy mạng cậu ta mất, như thể lúc ở Phí Điểm bị ma nhập vậy.
Nhưng chàng trai ngồi trên ghế lại cúi đầu xuống, chiếc cổ trắng như tuyết cứ lắc lư trước mắt, nó làm cậu ta nhớ đến lúc Nghiêm Diệc Sơ ngủ trong phòng mình, chỉ cần nghĩ đến thôi thì trái tim vừa mới bình tĩnh lại đập loạn xạ.
Muốn hút thuốc quá.
Giờ đây, mặc dù Cận Sầm đã cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh của mình nhưng trong lòng cậu ta vô cùng rối bời, cậu chỉ là cậu bé mười sáu tuổi thôi mà.
Cậu ta im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng nói ‘Ừm’.
Âm thanh không lớn nhưng trong căn phòng yên tĩnh này lại trở nên rất rõ ràng, ít nhất Nghiêm Diệc Sơ đã nghe thấy nó.
Tai chàng trai không biết từ lúc nào đã chuyển sang ửng hồng.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Cận Sầm đang cúi đầu ngồi trên giường, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ lờ mờ chiếu sáng đường nét cậu ta, khuôn mặt vốn lạnh lùng đẹp trai giờ đây tăng thêm chút dịu dàng.
Trong lòng cậu chợt nhũn ra.
Cận Sầm cho cậu đồ ăn vặt, Cận Sầm là người gọi cậu thầy tiểu Nghiêm, là người nói ở phía sau cậu… khắc một cái cây nhỏ trên bật lửa cho cậu… rồi hôn cậu ở Phí Điểm.
Cậu dán chặt vào lưng ghế rồi rời ra.
Nghiêm Diệc Sơ từ từ đứng thẳng lên rồi di chuyển đến gần Cận Sầm.
Hương vị mát lạnh trên người chàng trai cứ vương vấn quanh môi răng, Nghiêm Diệc Sơ nhìn vào mắt Cận Sầm rồi nhẹ nhàng chạm vào môi Cận Sầm như thể để lại dấu ấn.
Cậu nói: “Chúc mừng cậu, Cận Sầm, từ hôm nay tụi mình chính thức đến với nhau.”
Bầu không khí trở nên mơ hồ đến độ ngay cả ánh trăng cũng tan thành mật.
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng hét của Trần Nghị.
“Lão đại! Về rồi sao! Tụi tao đem cho mày đồ ăn khuya nè!!!”
“Đèn trong nhà sáng, chắc về rồi hả?”
……
Đệt.
Nghiêm Diệc Sơ lập tức lùi lại, vội sờ túi tìm một lúc mới phát hiện mình chưa đem mắt kính ra.
Cận Sầm người vừa được chính thức cho phép đang cảm thấy bối rối, chỉ biết ngơ ngác ngồi trên giường nhìn Nghiêm Diệc Sơ sốt ruột đi tới lui.
Trần Nghị cầm xiên nướng mở cửa ra thì chớp mắt ngạc nhiên.
Trong phòng, Cận Sầm đang ngồi trên giường cầm bài thi, còn thầy tiểu Nghiêm của hắn thì đeo khẩu trang ngồi trên ghế, vẫy tay với hắn.
Hắn ngập ngừng một lúc rồi hốt hoảng chào: “Chào… thầy tiểu Nghiêm?”
“Chào nha chào nha.” Nghiêm Diệc Sơ cố tình làm cho giọng mình trở nên tự nhiên hơn một chút.
Cậu không tìm được kính nên nhanh chóng cầm lấy khẩu trang ở trên bàn của Cận Sầm, may mà mùa đông nên mỗi người ở Bắc Thành đều có khẩu trang, nếu không sẽ có chuyện thực sự.
“Thầy tiểu Nghiêm làm…” gì vậy?
Trần Nghị kinh ngạc.
Ba giờ rồi, sao Sầm ca không ngủ mà ở trong phòng cùng thầy tiểu Nghiêm, mặt trời mọc hướng Tây à?
Lúc này, Cận Sầm mới có phản ứng.
Cậu ta tỏ ra lạnh lùng kiểu ‘liên quan gì đến mày’ rồi hờ hững nói: “Tụi tao đang ôn thi cuối kỳ, mày muốn vô không?”
Nghiêm Diệc Sơ phối hợp giơ cuốn sách bài tập lên: “À, đang ôn lại môn vật lý bắt buộc.”. Googl𝘦 trang nà𝓎, đọc nga𝓎 không quảng cáo { 𝑻 r𝐔ⅿ𝑻ru𝓎ện﹒𝒱N }
……
Trần Nghị cứng đờ đặt xiên thịt xuống rồi xoay người đi ra, đóng cửa lại.
Ông trời ơi! Trường trung học số một Bắc Thành sẽ có hai thủ khoa mất!