Chương 3: Không dễ chịu
Edited by Raine Wu
– ————————–
Rời khỏi Phí Điểm, qua một cái giao lộ là đến phố quán bar.
Nghiêm Diệc Sơ dẫn Từ Dịch Bình kiếm một quán khuất nhất đi vào.
Đó là một quán Pub* khuất góc, cuối tuần thời tiết nóng nực cũng không hề kín chỗ, phần lớn là các cặp đôi đến đây âu âu yếm yếm, mà ca sĩ đến đây cũng là hát những bài tình ca da diết.
Nghiêm Diệc Sơ và Từ Dịch Bình tìm một góc ngồi xuống.
Từ Dịch Bình nhìn không khí đầy hường phấn xung quanh mình rồi nhìn đến Nghiêm Diệc Sơ đối diện, không khỏi nổi da gà.
“Sơ ca này… chúng ta ngồi ở đây có vẻ gì đó không ổn đúng không?”
Tay chân Từ Dịch Bình không biết để chỗ nào.
Hắn mở miệng, không nhịn được hỏi.
“Còn cái chuyện ‘mất hình tượng’ kia… là sao vậy?”
Nghiêm Diệc Sơ gọi phục vụ order xong, chống cằm, cảm thấy cuối cùng như gỡ được cả tấn đề phòng xung quanh.
Cậu bật ngọn đèn nhỏ trên bàn lên, bầu không khí cũng bớt phần kỳ quái.
“Lúc ở Phí Điểm, tao nhìn thấy ông thầy chủ nhiệm.”
Nghiêm Diệc Sơ cố nén giọng nói với vẻ ghét bỏ: “Ông ấy được một em tóc vàng rót rượu cho.”
Từ Dịch Bình đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, vội vàng vỗ vỗ ngực: “Mày, ông thầy chủ nhiệm của mày cũng thời thượng thế.”
Vẻ mặt Nghiêm Diệc Sơ cũng rất ngạc nhiên: “Bình thường tao thấy ổng cũng nghiêm túc, đứng đắn. Đâu ngờ đời tư lại hết sức bại hoại như vậy! Nếu ổng thấy tao thì tiêu mất nên tao mới nhanh chóng kéo mày ra ngoài.”
Từ Dịch Bình thương cảm nói: “Tội người anh em, đi chơi cũng không yên.”
Nghiêm Diệc Sơ gật gật đầu: “Bắc Thành đúng là nước sâu.”
Nói dối mà không hề thay đổi sắc mặt, trong đầu Nghiêm Diệc Sơ lúc này hiện lên hình ảnh của Cận Sầm ở Phí Điểm.
Cậu nghiền ngẫm một cách cẩn thận.
Má nó.
Đẹp trai quá.
Cảm thấy thằng nhóc này cũng giống cậu, che đậy tài tình.
Nghiêm Diệc Sơ vốn nghĩ rằng Cận Sầm cũng giống như Từ Dịch Bình nói, là một thiếu niên căn chính miêu hồng nhưng hiện tại ánh mắt của một người sẽ không lừa dối được.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Cận Sầm, cậu đã cảm thấy ánh mắt của hắn không có vẻ gì là ôn hòa, hôm nay tận mắt nhìn thấy động tác hút thuốc của Cận Sầm cực kỳ thành thạo cùng dáng vẻ cực cool ở Phí Điểm, có lẽ khui ra chả phải thứ tốt lành gì.
Ngược lại làm cho cậu có chút ngo ngoe rục rịch.
Cậu suy nghĩ một lúc, vẫn là không nên nghĩ tiếp nữa.
Đến Bắc Thành chưa được bao lâu, gót chân còn chưa đứng vững, tạm thời không nên gây sóng gió, Cận Sầm không phải người xa lạ bèo nước gặp nhau mà mỗi ngày đi học đều gặp.
Nghiêm Diệc Sơ có chút ý dâm mà rất nhanh liền bỏ qua chuyện này, không tìm tòi đào sâu nghiên cứu.
Hai anh em uống hai ly, áp lực cũng bớt. Cuối cùng vẫn còn cảm thấy nhàm chán nên đi quán net đánh game.
Hơn hai giờ sáng, Cận Sầm cùng Trần Nghị, Kỳ Dương ba người mới từ Phí Điểm ra.
Trần Nghị, Kỳ Dương nhảy suốt hai tiếng, nhảy đến thở hồng hộc.
Cận Sầm đút túi quần, đi về phía trước.
Đêm ở Bắc Thành rất dài, nhiều quán ăn khuya trên phố quán Bar vẫn chưa đóng cửa, với những món thịt nướng, xiên que… mùi thơm bay lượn lờ như từng đợt sóng.
Kỳ Dương lùi lại phía Cận Sầm một bước.
“Sơ ca, anh đối phó với thằng ngu Kim Nhất Nam kia như thế nào?” Kỳ Dương sau một hồi ủ rũ hỏi “Lần trước đánh nó, nó vẫn còn chưa thành thật.”
Trần Nghị vừa nghe thấy tên này liền tức giận, khịt mũi dữ tợn chửi rủa: “Con heo mập mặt mỡ này, không biết xấu hổ còn đụng vào em gái tao, thật muốn đem nó đi thiến quá!”
Cận Sầm liền dừng lại.
Cậu không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có chút, vẻ mặt có chút ảm đạm, giọng nói cũng nghiêm trọng.
“Tìm thời gian nào đó trói nó, nhốt lại, chuẩn bị đầy đủ giấy thi và tài liệu phụ cho tất cả các môn, làm không xong không cho ăn cơm. Tịch thu điện thoại, buộc vào ghế, đừng đánh nó, không động tay gì hết, giam giữ nó cho nó làm bài thi.”
Trần Nghị: “…”
Cận Sầm tiếp tục đi: “Tao sẽ qua bên Kim gia giải thích, Kim Nhất Nam muốn quyết tâm tiến bộ, nên kiếm tao nhờ chỉ dẫn phương pháp học tập.”
Kỳ Dương: “…”
Cận Sầm vuốt vuốt chiếc bật lửa trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Mày nói xem Kim thúc có tặng tao cờ thưởng luôn không?”
Trần Nghị và Kỳ Dương gật đầu liên tục: “Không chừng Kim gia một tháng này còn không quan tâm Kim Nhất Nam ở đâu nữa.”
Cận Sầm ném bật lửa đi, ý cười trên mặt cũng biến mất.
“Hàm số lượng giác còn không giải được, còn bày đặt ra oai.”
Cận Sầm châm điếu thuốc.
“Dạy nó học trước rồi dạy tới làm người.”
……
Trần Nghị, Kỳ Dương cùng nhớ lại khoảng thời gian bị Cận Sầm chỉnh đốn, trong lòng có chút khổ não mà cùng nhìn nhau.
Quá đáng sợ.
Không sợ lưu manh đánh nhau, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!
Không phải ai Cận Sầm cũng rảnh rỗi quan tâm đến. Nguyên nhân chính là do Kim Nhất Nam cũng có quen biết với gia đình của Trần Nghị, hết lần này đến lần khác táy máy tay chân với em gái Trần Nghị, bị đánh cũng đã đánh đến sưng mặt sưng mũi, trở về nhà thì gào khóc nói rằng chỉ cùng em gái Trần Nghị nói chuyện chơi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương, làm cho Kỳ Dương thiếu chút nữa bị mắng.
Việc Kỳ Dương đánh người lần nữa sẽ không tốt cho cậu, nếu lỡ có vấn đề xảy ra sẽ rất khó giải thích với Kim gia.
Chiêu này của Cận Sầm thật thông minh! Kỳ Dương có thể tượng tượng ra một Kim Nhất Nam không có chút kiến thức nào trong đầu, phải rơi lệ trước tờ giấy thi. Nhưng lần này Kỳ Dương không thể mắng vốn với Kim gia, nếu cha mẹ Kim gia nghe nói con mình chịu chăm chỉ học tập, không chừng thắp hương bái Phật còn không kịp?
Càng nghĩ đến đây, bọn họ càng cảm thấy hứng thú, nóng lòng muốn xông lên trói Kim Nhất Nam lại cho hắn làm bài ngay lập tức.
Tuy thành tích của Trần Nghị và Kỳ Dương không bằng Cận Sầm nhưng cũng lọt top một trăm của lớp. Bởi vậy phụ huynh của đại viện luôn không ngớt lời khen ba bọn họ. cực kỳ tin tưởng. Ai mà không muốn cho con cái mình chơi với Cận Sầm chứ?
Hai người cùng bàn về chi tiết kế hoạch một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn phía trước, không nhanh không chậm đi tới chỗ Cận Sầm.
Cận Sầm không biết đang suy nghĩ điều gì, rất là trầm lặng.
“Sầm ca, chúng ta giờ đi đâu đây?” Kỳ Dương hỏi.
Trần Nghị chen vào: “Không phải nói đi net ăn gà* sao?”
*Ăn gà: có nghĩa là chơi game PUBG á!
Cận Sầm xua xua tay.
“Tao buồn ngủ.”
Kỳ Dương liếc nhìn giờ: “Còn sớm mà, không phải nói là đi suốt đêm sao?”
Trước khi kịp nhận ra, Cận Sầm đã dẫn hai người ra khỏi phố Bar và đi vào con đường chính.
Ba người bọn họ đi chơi về muộn thường sẽ về nhà ở gần trường. Vì lúc còn sơ trung, Cận Sầm đã bàn bạc với gia đình muốn ở lại trường để tự học cho nên Cận gia đã mua cho cậu một căn nhà gần trường để không cần lúc nào cũng phải chạy về đại viện, đương nhiên đây là đặc quyền dành cho học sinh xuất sắc.
Cận Sầm dụi tắt điếu thuốc, đưa tay vẫy taxi.
Ba người cùng lên xe nhưng Trần Nghị cùng Kỳ Dương có chút không vui.
Bọn họ nhìn dáng vẻ Cận Sầm không có vẻ gì gọi là buồn ngủ hết nha?
Cận Sầm chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, không hiểu sao áp suất không khí càng lúc càng thấp.
Hai người bọn họ không dám đến thuyết phục nữa.
Trở về chỗ bọn họ cũng rất nhanh, lái xe tầm mười phút thì đã đến.
Suốt trên đường đi, Cận Sầm chả hề nói tiếng nào, lại còn phóng rất nhanh lên nhà.
Kỳ Dương, Trần Nghị cùng nhìn nhau.
Ai dám chọc vị đại gia này vậy?
Mở cửa bước vào nhà. Đó là một căn hộ thông tầng có sân vườn*.
Do mấy năm qua thành tích ổn định, phụ huynh hài lòng cho nên ba mẹ bọn họ cũng ít đến kiểm tra. Giống Kim Nhất Nam chuyên gây chuyện kia, đừng nói là sống riêng, lỡ đi bên ngoài về trễ sẽ bị nhớ mặt. Sao có thể tự do được?
Tuy nhiên thời gian này, Kỳ Dương với Trần Nghị ở lâu hơn một chút vì Cận Chấn Quốc hay gọi Cận Sầm về ăn cơm với chiến hữu của cậu. Đó là lý do tại sao mà Trần Nghị không thích Nghiêm Diệc Sơ.
Chính Cận Sầm bảo buồn ngủ vậy mà về nhà cũng chả tắm rửa gì.
Cậu lục lọi phòng khách một hồi, trầm giọng hỏi hai người bạn vừa mới bắt đầu chơi game của mình.
“Cái bọc sách bữa tao đem về đâu rồi?”
Kỳ Dương cầm gamepad* suy nghĩ một hồi lâu.
“Hình như bên chỗ đĩa CD, tao tưởng là hoạt hình nên để bên đó.”
Cận Sầm bước đến mở chiếc túi bên cạnh đĩa CD, đúng như dự đoán, cuốn sách cậu mang về ở trong đó.
Cậu chọn mấy quyển trong đó ra, cầm chuẩn bị mang về phòng.
Kỳ Dương mắt tinh, hắn lờ mờ nhìn thấy dòng chữ trên đó.
– -Từ vựng IELTS Tân Đông Phương*.
?
Giọng Kỳ Dương cực kỳ ngạc nhiên: “Sầm ca, định đi nước ngoài hã?”
Trần Nghị cũng giật cả mình: “Sầm ca, sao tự nhiên lại muốn đi nước ngoài?”
……
Cận Sầm im lặng quay đầu lại.
“Tao đâu có đi nước ngoài.”
Kỳ Dương thở phào nhẹ nhõm. Nếu Cận Sầm đi nước ngoài thì bọn họ sẽ ra sao?
“Vậy mày cầm cuốn từ vựng IELTS làm gì? Tụi mình lớp 10 đâu cần phải nhớ từ vựng nhiều như vậy đâu?”
Trong đầu Cận Sầm lóe lên hình ảnh dáng vẻ Nghiêm Diệc Sơ từ từ đóng lại cuốn sách từ vựng IELTS.
Cậu nhếch miệng, bật ra một tia chế nhạo.
“Không có gì, tao cầm chơi chơi thôi.”
Hôm qua còn chưa thấy gì, hôm nay càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Cận Sầm hừ một tiếng cầm sách lên lầu.
Nhìn Cận Sầm lên lầu, Kỳ Dương cùng Trần Nghị lại càng khó hiểu.
Bọn họ nhìn thấy trong mắt người kia cũng dấu chấm hỏi như mình.
Có thanh niên nào không đi nước ngoài mà lại học từ vựng IELTS cho vui?
Trần Nghị kéo tơ bóc kén*, dần dần nhớ lại những sự việc mấy ngày qua.
*Kéo tơ bóc kén: ý chỉ từng bước tìm ra sự thật; giống như kén tằm, bóc từng lớp sẽ thấy con tằm trong đó.
Hắn vỗ vào bàn trà.
“Tao biết rồi, chắc là do Sầm ca lần này không được hạng nhất nên mới kích động như vậy!”
“Là Nghiêm Diệc Sơ, thằng nhóc đó, thằng ếch mọt sách bốn mắt đó, lần này môn tiếng Anh kỳ này không đầy điểm sao? Cận Sầm bị nó kéo sáu điểm, hèn chi tâm trạng không tốt lắm!”
Kỳ Dương: “…”
Hắn nghĩ mình đạt bài thi 130 điểm nhưng không hiểu sao mấy lão đại kia lại được tới 140, 150 điểm.
Trần Nghị thở dài: “Loại mọt sách này chắc học ngày học đêm, Sầm ca chúng ta ngoài giờ cũng chẳng thèm học! Chỉ cần cố gắng chút, lần sau hạng nhất chắc chắn là Sầm ca rồi.”
Kỳ Dương rất đồng ý điều này.
Mặc dù những năm qua điểm số của Cận Sầm rất tốt nhưng có thể thấy bài tập về nhà đều được Cận Sầm làm trong giờ học, hầu như không thấy cậu học ngoài giờ lên lớp, đây là loại người mà trí não rất là tốt. Nửa đêm lấy cuốn sách từ vựng ra học, cũng là lần đầu tiên.
Hắn với Trần Nghị đều phải nhờ Cận Sầm ôn tập trước mỗi kỳ thi lớn. Cận Sầm thường giúp bọn họ một lượt cũng là coi như ôn tập xong cho mình rồi.
Không nghĩ đến lần đầu Cận Sầm té ngựa là do một thằng mọt sách, con bạn ba Cận.
Chắc chú Cận sẽ có chút so sánh nhỉ?
Bọn họ cùng thở dài một hơi.
Sau đó tiếp tục chơi game.
Hạng nhất hạng nhì với bọn họ còn xa lắm, thần tiên đánh nhau ai mà quản được, vẫn là nên chơi game thôi!
Cùng lúc đó.
Ở tiệm net, Từ Dịch Bình cùng “Ếch bốn mắt” “Mọt sách” Nghiêm Diệc Sơ hắt xì mấy cái nên phút chốc không thấy màn hình nên nhân vật bị người ta đánh chết.
Từ Dịch Bình kêu lên một tiếng: “Aiya! Đều vào chung kết rồi, có thể ăn gà một chút!”
Nghiêm Diệc Sơ xoa mũi, tự hỏi, mình không phải bị cảm rồi chứ?
Từ Dịch Bình nhìn cậu: “Sơ ca, có phải có người nhớ mày không?”
Nghiêm Diệc Sơ cũng khó biết: “Tao đâu có quen nhiều người ở Bắc Thành đâu, ai mà rảnh nhớ tao.”
Từ Dịch Bình có suy nghĩ hợp lý: “Nói không chừng thầy chủ nhiệm thấy mày rồi, trong đầu đang bấn loạn chuyện này, cho nên mới làm mày hắt xì nhiều vậy.”
Nghiêm Diệc Sơ:…
Cậu nở một nụ cười với Từ Dịch Bình và nói từng chữ một.
“Làm ơn, câm miệng chó của mày lại.”
– ———————-