Chương 26: Chuyến du lịch mùa thu 2
Cậu ngồi cứng cả lưng, cầm điện thoại, ánh mắt đờ đẫn nhìn phía sau hàng ghế trước.
Bên trong tấm bìa nhựa ở lưng ghế là quảng cáo trị bệnh tiết niệu ở nam giới, một người đàn ông mặc áo blouse trắng, cả người toát lên sự chính khí đang giơ ngón tay cái của mình lên, lộ ra hàm rằng đều trắng sáng. Ở trên là một hàng chữ to và đỏ “TIỂU RẮT, TIỂU NHIỀU LẦN, TIỂU KHÔNG NGỪNG, HÃY ĐẾN VỚI BỆNH VIỆN TIẾT NIỆU BẮC THÀNH”, những con chữ to này cứ không ngừng hiện ra trước mắt Nghiêm Diệc Sơ.
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy cái đầu đang dựa trên vai cậu đang nhúc nhích.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?
Trong lòng cậu có chút mong đợi, muốn giây tiếp theo, cái đầu kia sẽ rời khỏi vai của mình.
Ngờ đâu Cận Sầm chỉ tìm một góc thoải mái hơn trên vai cậu, không hề có ý định tỉnh giấc.
Từ trường số một Bắc Thành đến thung lũng Hạnh Phúc mất gần hai tiếng đồng hồ, lúc này đã đi được một nửa chặng đường, đám học sinh loi choi vừa nãy còn ồn ào trên xe giờ đây đã im ắng hơn, không ít người đã chìm vào giấc ngủ.
Trong tiếng ngáy ngắn ngáy dài, tiếng sột soạt của túi đồ ăn vặt, Nghiêm Diệc Sơ bị cuốn vào nỗi rối rắm vô tận khi nhìn cảnh quan phố thị mỗi lúc một lúc một xa trung tâm bên ngoài cửa xe.
Dịch vai ra chỉ mất một giây đồng hồ, là động tác đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Thế nhưng sao lại có cảm giác như đè lên vai cậu không phải là đầu của Cận Sầm mà là một cục đá vậy? Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy vai của mình như bị kìm lại, không động đậy được.
Cậu do dự hồi lâu, quyết định bỏ cuộc.
Cậu dựa lưng vào ghế, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác nhìn cảnh quan bên ngoài rồi chờ Cận Sầm tỉnh lại hoặc là chờ cho đến nơi.
Cậu tự an ủi mình rằng dù sao cũng có trai đẹp dựa vai nên có đỡ hơn không.
Thung lũng Hạnh Phúc được xây dựng trên một ngọn núi ở ngoại ô Bắc Thành, mấy năm nay được đầu tư rất nhiều nên diện tích càng ngày càng rộng.
Xe buýt chở những học sinh trường số một Bắc Thành phải đi vòng để lên trên, hướng dẫn viên du lịch bật loa để đánh thức những người còn đang ngủ.
“Các bạn học sinh ơi, mười phút nữa chúng ta sẽ đến thung lũng Hạnh Phúc ở Bắc Thành, các bạn nhớ mang theo đồ đạc của mình, đừng để những thứ có giá trị ở trên xe nha…”
Loa chất lượng kém nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng lớn, ngoại trừ điểm này ra thì không còn ưu điểm nào khác. Âm thanh dòng điện rè rè xen lẫn trong giọng tiếng của hướng dẫn viên đang liệt kê một loạt những lưu ý dài dòng, nghe vô cùng chói tai, quấy nhiễu người đang chìm trong giấc mộng.
Cận Sầm bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của loa.
Cậu ta đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ xuất hiện một chàng trai đeo mắt kính không thấy rõ mặt, thoạt nhìn trông hiền lành chất phát, cùng với một đống sách bài tập, đề thi. Cậu ta cùng với chàng trai kia bị nhốt trong một căn phòng, cùng nhau giải đề, chỉ có người đúng gần hết mới có thể trốn thoát.
Lúc bị đánh thức, cậu ta đang cùng giải đề Olympic với người kia, đang làm câu cuối, chính âm thanh điện chói tai kia đã kéo cậu ta về với hiện thực.
Cận Sầm nhắm mắt lại, tuy đã tỉnh dậy sau cơn mơ nhưng một số ý thức trong mơ vẫn còn luẩn quẩn trong đầu, cảm thấy bản thân vẫn chưa làm xong đề. Cậu ta bất mãn nhíu mày, vươn tay định lấy bút, sau khi thăm dò vài lần trong không khí, cuối cùng chạm vào một thứ ấm áp.
Hơi ấm từ đôi tay khiến cậu ta chợt tỉnh.
Cận Sầm mở mắt ra, ánh sáng đột ngột làm cậu phản xạ càng híp mắt, sau khi tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, điều đầu tiên cậu ta thấy đó là hình ảnh quảng cáo bệnh viện ở phía sau ghế trước.
Dòng chữ quản cáo màu đỏ vừa đơn giản vừa thô bạo trong một giây đã thu hút được sự chú ý của cậu ta, tức khắc cậu ta phát hiện mình đang dựa vào vai người khác.
……
Cận Sầm gần như ngay lập tức ngồi dậy.
Cậu ta đã ngủ rất lâu nên cổ có hơi đơ, rất chua xót nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến động tác nhanh chóng của cậu ta.
Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ bốn mắt nhìn nhau, một bầu không khí trầm mặc quỷ dị bao trùm cả hai.
Đầu tiên, Cận Sầm nhìn thấy cổ áo nam sinh bị ép đến nhăn nheo, sau đó là đôi tai đỏ ửng của cậu. Thoạt nhìn Nghiêm Diệc Sơ có chút khẩn trương cùng sự bực bội không diễn tả được, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi, thậm chí ánh mắt còn hơi toát lên sự trách móc.
Nghĩ đến chuyện tự nhiên mình lại dựa vào vai Nghiêm Diệc Sơ ngủ một giấc ngon lành, trong lòng Cận Sầm vốn luôn bình lặng, nay vì chuyện này mà lại nổi lên những gợn sóng, cho nên lúc cậu ta đang nửa mê nửa tỉnh cũng không để ý đã bắt được thứ gì.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Cận Sầm đang cáu kỉnh, sắc mặt u ám rồi lại nhìn sang tay trái của vị lão đại này.
Nếu như cậu không phải gặp ảo giác…
Cận Sầm không phải là bắt lấy cổ tay của cậu đó chứ?
Nghiêm Diệc Sơ có chút bối rối, hơi ấm từ làn da nơi cổ tay không ngừng truyền đến nhưng Nghiêm Diệc Sơ chỉ cảm thấy chỗ da đó của mình sắp bị đốt cháy.
Thấy Cận Sầm không phát hiện gì đó không đúng, cậu không nhịn được nên mở miệng nhắc nhở.
“Ừm… có thể buông tay ra không?”
Cậu nhận ánh mắt của Cận Sầm rồi khó khăn chỉ vào cổ tay mình: “Sắp xuống xe rồi, đừng nắm tay tôi nữa chứ?”
Cận Sầm nhìn theo hướng cậu chỉ
Thứ trong tay cậu ta cầm trong mơ không phải là bút giải đề mà là một cổ tay mảnh khảnh, lúc này, bởi vì cậu ta siết chặt nó nên nó ửng lên một mảng màu hồng.
……
Trong cuộc đời của Cận Sầm ít khi nếm được mùi xấu hổ—vì đa phần là cậu sẽ khiến cho người khác cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này, tâm trạng của cậu ta chỉ có thể diễn tả bằng hai từ xấu hổ.
Lúc cậu ta phản ứng được bèn hất tay ra hệt như cầm cục than vừa mới lấy ra khỏi bếp, lập tức rút tay về.
Nghiêm Diệc Sơ cũng thu tay về, hai tay ôm balo, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cận Sầm ho nhẹ.
Cậu ta khó lắm mới thốt ra được lời xin lỗi, hạ giọng nói với nam sinh đang giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa xe: “Thật ngại quá.”
Lỗ tai Nghiêm Diệc Sơ trở nên tê rần khi nghe thấy giọng nói vừa mới tỉnh ngủ còn mang chút sự mệt mỏi trong đó.
Nghiêm Diệc Sơ vốn không muốn tranh luận với Cận Sầm nên xua xua tay, ý bảo mình không quan tâm.
Chiếc xe buýt đỗ ngay bãi đậu xe công viên giải trí.
Thung lũng Hạnh Phúc* Bắc Thành được đầu tư lớn nên kiến trúc của bãi xe rất hoành tráng, giữa sườn núi có một bãi đất trống và rộng, nếu dùng để cưỡi ngựa cũng không thành vấn đề.
*Thung lũng Hạnh Phúc: tên tiếng anh là Happy Valley, là một địa danh có thật. Đây là một trong những công viên chủ đề hiện đại nhất ở Trung Quốc, nằm rải rác ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thẩm Quyến, Shangri-La…. Bạn nào có dịp đi du lịch Bắc Kinh thì nhớ ghé Thung lũng Hạnh Phúc để cheap moment với Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm nha. Giá vé tầm 800k-1000k.
Những lớp xuất phát trước đã tới rất sớm, đang xếp hàng ngay cổng chính, còn chiếc xe chở đầy những bạn học sinh bị rớt lại vì hết chỗ rất muốn nhập bọn với tụi lớp mình.
Nhìn đám bạn học của mình đã tới trước nên nhóm học sinh đang ngồi trên xe bắt đầu cảm thấy lo lắng. Có không ít người thu gom đồ đạc xong xuôi tách khỏi nhóm bạn của mình để sẵn sàng lao xuống khi cửa xe mở ra.
Nghiêm Diệc Sơ lại không hề cảm thấy hứng thú với chuyện này.
Cậu như đang ngồi trên đống lửa, chỉ hy vọng Cận Sầm mong chóng đi đến một chỗ rộng rãi hơn để không cần phải gò bó trong một khoảng không gian chật vật thế này, để rồi trao cho nhau sự ngượng ngùng như thế.
Kỳ Dương với Trần Nghị ngồi trên bọn họ, bây giờ vịn vô ghế xoay đầu nói chuyện với bọn họ.
“Tới rồi tới rồi, thầy tiểu Nghiêm đừng về lớp nha, bốn tụi mình chơi với nhau!”
Trần Nghị cầm túi khoai tây chiên, giọng nói đầy sự phấn khích.
Nghiêm Diệc Sơ rầu rĩ ‘ừm’ một tiếng, ý chỉ mình sao cũng được.
Trần Nghị lén nhìn Cận Sầm, người hôm nay đã thức dậy với một khí thế rất khủng khiếp thì phát hiện ra nam sinh kia lúc sáng sớm hận không thể một giây sau làm nổ tung cả Liên Hợp Quốc mà giờ đây khí tức hung bạo kia đã dịu xuống, thay vào đó… lại là một cảm giác ngượng ngùng cùng sự bực dọc khó tả.
Hắn liếc sang Cận Sầm, rồi lại liếc qua thầy tiểu Nghiêm không cảm xúc, trong đầu xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ sự bực bội lúc mới ngủ dậy của lão đại đã vô tình ngộ thương thầy tiểu Nghiêm sao?
Nên bây giờ lão đại cảm thấy hối hận à?
……
Trần Nghị suy diễn rồi xoay đầu lại.
Tuy nhiên hắn với Cận Sầm làm bạn nhiều năm như vậy nên biết cái gì nên hỏi và cái gì không nên hỏi, trong tình huống như thế, dù cho Trần Nghị tò mò cũng sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi, quá lắm thì chỉ có thể hóng chuyện trong lòng mà thôi.
Sau khi xe dừng lại, giáo viên báo giờ tập trung rồi cho mọi người tìm lớp để xếp hàng.
Một đám người lập tức chen chúc vào đám đông đang xếp hàng dài để vào trong viên.
‘F4 Bắc Nhất’ rớt xuống hàng chót.
Trần Nghị cùng Kỳ Dương háo hức cầm bản đồ thung lũng Hạnh Phúc và bắt đầu thảo luận về kế hoạch đi chơi sắp tới.
“Tàu lượn vượt thác, thuyền hải tặc, tàu lượn siêu tốc là những trò rất thu hút khách chơi nên nếu qua bên đó thì chỉ việc xếp hàng chờ đợi thì một ngày cũng không chơi được mấy trò.” Trần Nghị hăng say phân tích: “Tao nghĩ tụi mình nên đi nhà ma trước, nhà ma ở gần thung lũng sợ hãi, cách cổng chính cũng gần, đằng sau nhà ma có trò con lắc xoay*, những người đi tàu lượn siêu tốc sẽ không giành với chúng ta đâu…”
Kỳ Dương cũng đã đến thung lũng Hạnh Phúc vài lần nên vô cùng gật đầu đồng ý: “Năm nay nhà ma có chủ đề mới, năm ngoái là trường học ma, năm nay là lâu đài hút máu, tao vẫn chưa đi đó.”
“Nghe hấp dẫn quá đi, lão đại, thầy tiểu Nghiêm, hai người thấy sao?”
……
Hai người bị réo tên vẫn chưa hòa nhập vào trong không khí buổi du lịch mùa thu này.
Cách nhau nửa mét nhưng cả hai không nói một lời, rơi vào trạng thái bế tắc cách biệt với thế giới bên ngoài, không khí tràn ngập một bầu không khí ngượng ngùng mà chỉ có hai người họ mới có thể cảm nhận, vì vậy trạng thái ngẩn người sẽ làm cho bọn họ dễ chịu hơn đôi chút.
Khi bọn họ đột nhiên bị kêu tên, cả hai cùng đồng thời theo phản xạ mở miệng đáp lại.
Dù Nghiêm Diệc Sơ đang xấu hổ nhưng cũng không quên diễn kịch, cậu nói: “Mấy cậu thấy ổn thì tôi cũng vậy.”
Còn Cận Sầm thì xấu hổ đến mức hoàn toàn lười giả vờ giả vịt, trả lời thẳng như cách bình thường nói chuyện với Trần Nghị và Kỳ Dương.
“Tùy.”
Giọng nam sinh trầm thấp từ tính, mang theo chút cáu kỉnh xen lẫn lạnh lùng, dễ nghe nhưng có tính lấn át, trong môi trường ồn ào như vậy vẫn không che dậy được, thậm chí còn thu hút sự chú ý của một số cô gái đang xếp hàng bên cạnh.
Thấy Cận Sầm không giấu giếm gì cả, Kỳ Dương với Trần Nghị liếc nhau rồi cười ha hả với Nghiêm Diệc Sơ, nói: “Sầm ca hôm qua ngủ không ngon nên hôm nay tâm trạng không được tốt, thầy tiểu Nghiêm đừng để bụng nha!”
……
Nghiêm Diệc Sơ tỏ ra mình hiểu nên cười cười với bọn họ.
Khoảng mười giờ, nhóm F4 là nhóm Bắc Thành trung học số một đầu tiên chuẩn bị tiến vào nhà ma.
Trong căn phòng âm u, nhân viên phát lệnh trừ ma cho bọn họ.
“Lúc sợ ma thì cầm cái này ra, có thể tránh cho nó chạm vào người các bạn.” Nhân viên giới thiệu.
Trần Nghị nghe xong liền xua tay.
“Không cần không cần, bọn em không sợ.”
Sau khi nói xong, hắn liếc nhìn qua thấy mặt thầy tiểu Nghiêm trắng bệch dưới ánh đèn mờ ảo nên đổi ý, rút lại lời nói, khụ một tiếng rồi nói với người nhân viên: “Thôi, cho bọn em một cái vậy.”
Lệnh trừ ma là một tấm thẻ sắt giá mười đồng, sau khi cầm lấy, Trần Nghị nhanh chóng đưa cho Nghiêm Diệc Sơ bên cạnh.
“Thầy tiểu Nghiêm cầm đi, đợi lúc nào sợ thì đưa ra!”
……
Nghiêm Diệc Sơ chớp mắt, cạn lời.
Cậu đã đi hết mấy nhà ma xịn ở Xuyên Thành, đến nỗi nhân viên nhà ma nhớ luôn mặt cậu, bởi vì mỗi lần vào nhà ma, cậu hệt như đi mua sắm, đi đến đâu là bình luận đạo cụ đến đó, làm ảnh hưởng đến trải nghiệm nhà ma của nhóm du khách đi cùng cậu.
Bây giờ Trần Nghị đưa cậu lệnh trừ ma?
Chậc.
Nghiêm Diệc Sơ đành nhận lấy.
Nhân viên đưa nhóm bốn người khám phá nhà ma đến cửa.
Lối vào hình bán nguyệt u ám phải cúi người để đi vào, bên trong lấp lóe ánh đèn đỏ u ám, dường như còn có gió âm thổi qua.
“Chúc mọi người một hành trình khám phá vui vẻ, nhớ đừng đánh nhân viên đóng vai trong nhà ma đấy.”
Nhân viên công tác dịu dàng cười với bọn họ rồi đóng cửa lại.
Trần Nghị xung phong đi đầu, Kỳ Dương theo phía sau hắn, Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm đi sau chót.
Phải cúi người mới có thể đi qua con đường hơi dài này, vừa vào đã phải quẹo rồi.
Trần Nghị với Kỳ Dương vừa mới quẹo đã không thấy tăm hơi.
Nghiêm Diệc Sơ cố gắng thoát ra khỏi tâm tư lúc trên xe để có thể hưởng thụ trọn vẹn chuyến đi nhà ma này, lúc cậu đang tập trung thả mình vào trò chơi thì nghe thấy một tiếng hét phía trước.
“A a a!!! ** má mày!!! Đừng bắt ông chứ!!! Cút!!!”
……
Là giọng của Trần Nghị.
Éc…
Nghiêm Diệc Sơ nhìn lệnh trừ ma trong tay, cảm thấy có lẽ mình nên đưa thứ này cho Trần Nghị.
Một mùi hương gỗ lạnh thanh mát thổi đến từ phía sau, giọng Cận Sầm truyền đến lỗ tai cậu.
“Đi trước đi.”
Trong không gian kín như vậy, giọng chàng trai trở nên vô cùng rõ.
Nghiêm Diệc Sơ quay đầu lại, trong ánh đèn lờ mờ, cậu gần như không thể thấy rõ bộ dáng của Cận Sầm, nam sinh kia dường như đang đút tay vào túi quần, biểu cảm có phần gượng gạo khó diễn tả… hình như còn có hơi ngượng ngùng sao?
Chuyện gì đây?
Nghiêm Diệc Sơ chớp mắt, lại nghe Cận Sầm nói tiếp.
“Không đáng sợ đâu, đừng nghe Trần Nghị hù.”
Nam sinh dường như nghiến răng, cố gắng nặn ra những chữ cuối cùng.
Cậu ta nói: “Dù gì tôi cũng ở phía sau anh.”
Cơn gió lạnh từ hành lang thổi qua đại sảnh, làm cho Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy phát lạnh nhưng cậu lại có chút ngẩn ngơ.
Giây phút ấy, cậu đã hiểu vì sao những cặp yêu nhau đều muốn đi nhà ma.