Chương 23: Người đẹp ngủ
Sau kỳ thi tháng, Nghiêm Diệc Sơ lần nữa lại nổi tiếng.
Nguyên nhân hiển nhiên là do cậu lại giành được vị trí nhất lớp, còn Cận Sầm thì bị đá xuống hạng nhì.
Nhưng tuy lần này cậu hạng nhất nhưng lại không có giá như trước, bởi vì người về Cận Sầm chỉ đạt tám mươi điểm môn lịch sử và chính trị, nói chung nếu đặt trong lớp bình thường thì không tệ nhưng ở lớp trọng điểm thì cỡ sàng sàng.
Hai môn này của Cận Sầm phát huy tầm tầm nhưng vẫn bắt kịp điểm của Nghiêm Diệc Sơ để lấy hạng hai, bởi vì vật lý và hóa học của cậu ta đều đầy điểm và cũng là người duy nhất đầy điểm hai môn này.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi ánh mắt đều tập trung vào cả hai.
Mọi người nhao nhao bàn tán—nếu như hai người này lên lớp 11 cùng chọn khoa học tự nhiên thì ai sẽ hạng nhất nhỉ?
Chuyện này cùng với địa điểm du lịch mùa thu đã trở thành hai đề tài nóng nhất.
Cảnh ba người Cận Sầm đợi Nghiêm Diệc Sơ ở cửa lớp C để cùng ăn trưa đã làm mọi người không khỏi kinh ngạc.
Là người duy nhất trong trung học số một Bắc Thành biết rõ về Nghiêm Diệc Sơ nên Cận Sầm đối xử rất thờ ơ. Nếu như trước đây, mối quan hệ giữa cậu ta và Nghiêm Diệc Sơ vẫn được duy trì ở mức độ tán thưởng giữa các học bá với nhau, hầu hết lúc người khác nhìn thấy Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ cùng nhau là bọn họ đều đang thảo luận vấn đề gì đó hoặc cùng nhau học, mà bọn họ cũng lập một nhóm thầy trò học tập trong lớp thi đua vật lý—mặc dù Thẩm Việt rất hy vọng Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ mỗi người dẫn dắt người riêng của mình.
Về phần ai là thầy ai là trò thì chỉ có bọn họ mới biết.
Trong Tieba trường, tên của Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ xuất hiện cùng nhau ngày càng nhiều.
Ví dụ như “Hạng nhất với hạng nhì lại xuất hiện cùng nhau! Hóng nhanh!”
Lúc nhấp vào bài viết, bên trong tấm hình chụp lén độ nét cao là hình ảnh hai nam sinh đang ngồi trong lớp, mỗi người đang xem một quyển sách dày cộm.
Nhân sĩ lũ lượt phản hồi bên dưới, sôi nổi bày tỏ sự thán phục đối với học thần sau giờ lên lớp vẫn còn đọc sách, tự học.
Mà đương sự thì bình tĩnh nhìn điện thoại đằng sau cuốn sách, ngón tay bấm không ngừng trên di động—đang chơi game rất nghiêm túc.
Ngay cả Trần Nghị cùng với Kỳ Dương cũng không biết ‘Nhóm đọc sách trong giờ học’ mà bọn họ không bì kịp kia, nhiệm vụ đọc chủ yếu chính là ‘Vương giả vinh diệu’, ‘PUBG’ cùng với ‘Đấu địa chủ vui vẻ’.
Mặc dù Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ không nói thẳng với nhau nhưng bọn họ lại ăn ý phối hợp lẫn nhau, che giấu được ánh mắt của Trần Nghị và Kỳ Dương.
Căn cứ vào tính được ngày nào hay ngày ấy, thân thiện của Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ dần nhận thấy Cận Sầm nếu làm bạn thì cũng ổn đấy.
Trong nửa tháng này, Nghiêm Diệc Sơ cùng với Cận Sầm đã chơi không ít game với nhau, tuy rằng lúc đầu Cận Sầm có trêu chọc cậu nhưng sau khi chơi nghiêm túc lại thì Nghiêm Diệc Sơ phát hiện Cận Sầm rất mạnh. Hai người đánh với nhau thắng liên tục, mùa giải này, ngôi sao của cậu vượt lên mức cao nhất mà trước đây chưa đạt được.
Chơi game là bước đầu trong việc phá vỡ lớp băng giữa hai thiếu niên xa lạ.
Bây giờ, bọn họ đã biết cách cùng nhau lập team chơi game mà không ai biết.
Nhìn hai đứa con ‘Càng chơi càng giỏi’ này, Cận Chấn Quốc cùng Sầm Cốc Vũ rất hài lòng, họ cảm thấy rất an ủi khi Nghiêm Diệc Sơ cùng Cận Sầm đi thư viện với nhau, tham gia lớp thi đua.
Mọi thứ dường như đã ổn định trở lại.
Gió thu thổi đã một tháng, là đỏ Bắc Thành rơi rụng nhiều, có thể thoáng ngửi thấy mùi vị của mùa đông.
Chuyến đi chơi mùa thu của trung học số một Bắc Thành cuối cùng đã đến.
Chuyến du lịch mùa thu vào thứ sáu, địa điểm là hang Hoan Nhạc. Mặc dù đây là nơi mà các thanh niên Bắc Thành đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ cần được ra ngoài hóng gió thì ai ai cũng đều mong ngóng.
Trước chuyến đi chơi, trong lòng mọi người đều rất thấp thỏm mong chờ nên không ai còn tâm trí học hành. Thầy giáo cũng lười ôm việc vào người nên chiều thứ năm không dạy quá giờ mà cho mọi người về sớm.
Bảy giờ tối, tiếng chuông cửa nơi ở của ba người Cận Sầm vang lên.
Trần Nghị với Kỳ Dương đang chơi Red Dead Dedemption, lão đại đành phải ra mở cửa, vừa mở ra thì thấy Nghiêm Diệc Sơ đang đứng ngay cửa.
Nghiêm Diệc Sơ mặc áo hoodie màu đỏ kiểu cơ bản cùng chiếc kính đen ấy. Sau lần đầu tiên cắt mái chỉ dài đến mí mắt, nhìn nhẹ nhàng hơn trước đó nhiều nhưng vẫn không thấy rõ được cặp mắt.
Từ khi Trần Nghị tự nhận rằng sau khi quen với Nghiêm Diệc Sơ, hắn đã bắt tay vào việc cải thiện gu ăn mặc của thầy tiểu Nghiêm, cái hoodie đỏ này là do chính tay hắn lựa.
Nhìn ra cửa thấy thầy tiểu Nghiêm đẹp trai hơn trước nhiều, trong lòng Trần Nghị rất hài lòng, nghĩ rằng lần sau sẽ đổi kính cho thầy tiểu Nghiêm mới được.
Mắt tia đến túi quà ăn vặt to trên tay Nghiêm Diệc Sơ, hắn bèn lập tức hét lên Wow.
“Thầy tiểu Nghiêm, như vậy là đã khách sáo quá, mang nhiều đồ ăn vặt thế?”
Nghiêm Diệc Sơ nở nụ cười hơi ngượng ngùng với hắn rồi hỏi: “Cận Sầm đâu?”
Trần Nghị chỉ lên tầng hai: “Cận Sầm ở trên lầu đó, thầy tiểu Nghiêm kiếm cậu ta à?”
Nghiêm Diệc Sơ gật đầu: “Ừm, kiếm cậu ta để thảo luận bài thi đua vật lý.”
Trần Nghị tỏ ra hâm mộ: “Không hổ là thầy tiểu Nghiêm, ngày mai đi chơi mà hôm nay vẫn còn học.”
Nghiêm Diệc Sơ đặt đồ ăn trong tay xuống, mỉm cười với hắn rồi sau đó lên lầu.
Cửa phòng Cận Sầm khép hờ, Nghiêm Diệc Sơ mang cặp sách mở cửa bước vào thì thấy Cận Sầm đang nằm trên giường chơi điện thoại. Trong phòng đã bật lò sưởi, Cận Sầm chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, làm lộ ra những đường cong đẹp đẽ của cơ bắp tay, nghe thấy tiếng cậu bước vào, cậu ta liền khẽ liếc nhìn cậu.
“Đến rồi đấy à?” Cận Sầm từ trên giường ngồi dậy thẳng lưng nhưng cũng không bước xuống giường.
Cận Sầm nghiêng người nhìn cậu thanh niên mặc hoodie màu đỏ thì thấy một phần gáy trắng ngần của cậu.
Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng khóa cửa lại, vẻ ngoan ngoãn trên mặt vừa nãy bỗng chốc biến mất không chút tăm hơi, thay vào đó là nét đẹp trai có phần kiêu ngạo thuộc về Sơ ca.
Cậu tháo mắt kính, đặt trên bàn rồi lấy điện thoại ra.
“Mau xếp phòng game đi.”
Hôm nay là ngày cuối của giải nên Nghiêm Diệc Sơ định kéo điểm với Cận Sầm.
Kể từ khi Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ chơi game chung với nhau thì Kỳ Dương cùng Trần Nghị đã bị Cận Sầm tống vào lãnh cung.
Việc xuất hiện đột ngột của ‘Một cái cây’ đã trở thành một sự bí ẩn không cách nào phá giải trong tâm trí của Kỳ Dương và Trần Nghị.
Lúc đầu, ‘Một cái cây’ nghe đâu là phía bên Thực Trung, nhưng đi hỏi bạn bè bên Thực Trung thì không biết cậu là ai, bình thường ‘Một cái cây’ lập nhóm game với bọn họ nhưng không mở mic với nhóm, điều đó tạo nên dáng vẻ thế ngoại cao nhân thần bí, khiến cho bọn họ vô cùng tò mò.
Hơn nữa ID này cũng giống giống của Cận Sầm nên Trần Nghị từng lén nói với Nghiêm Diệc Sơ rằng không phải Cận Sầm với ‘Một cái cây’ đang yêu nhau qua mạng đó chứ. Nghiêm Diệc Sơ nghe xong, điên đến mức trán nổi lên cả gân xanh, cho nên lần sau chơi với Trần Nghị, cậu đã mặt dày cướp sạch hết đầu của mọi người.
Tuy ở cùng một phòng nhưng Nghiêm Diệc Sơ với Cận Sầm không hề có chút mập mờ nào.
Vì phải nghiêm khắc với bản thân mình trong việc giữ khoảng cách với Cận Sầm nên Nghiêm Diệc Sơ dốc hoàn toàn sinh lực để không để ý đến sắc đẹp của Cận Sầm, chỉ coi cậu ta như một người đồng đội chơi cùng.
Trong lúc đang chơi nếu như Cận Sầm có quá khích la hét gì đó thì trong đầu Nghiêm Diệc Sơ lại tưởng tượng ra gương mặt của một số tuyển thủ esports nhằm thuyết phục bản thân rằng Cận Sầm là tên béo ì ạch thích nằm ườn ở nhà.
Nghiêm Diệc Sơ kiềm chế ánh mắt mình để không lia đến cơ thể xinh đẹp của Cận Sầm nên cậu kiếm một góc xa Cận Sầm nhất rồi ngồi xuống, hai người bắt đầu chơi game.
Đánh một lần là đánh suốt mấy tiếng.
Sau khi Trần Nghị cùng Kỳ Dương vượt qua ải khó nhất, bọn họ xoa vai đứng lên thì phát hiện thấy thầy tiểu Nghiêm vẫn chưa ra khỏi phòng của Cận Sầm.
Trần Nghị hớp một hớp đồ uống rồi thán phục: “Sao kỳ thế, Sầm ca sao lại thích học vậy?”
Kỳ Dương liếc hắn, cướp lấy đồ uống của hắn uống mấy hớp: “Liên quan đéo gì đến mài, lo chơi game đi.”
Trần Nghị cầm tay cầm, thở dài nói: “Sầm ca như vậy làm chúng ta áp lực rất lớn!”
Hắn nghĩ nghĩ rồi thần bí tiến đến gần Kỳ Dương, hỏi: “Mày thấy thi cuối kỳ này, Sầm ca hay thầy tiểu Nghiêm ai sẽ hạng nhất?”
……
Kỳ Dương ho khan.
“Sao, mày muốn cá cược hả?”
Trần Nghị giơ một ngón tay lên thể hiện ‘Một’, khóe miệng hiện lên sự tự tin: “Cá chứ, cá một tháng vớ.”
Kỳ Dương nghĩ đến đống vớ chất thành núi của mình mà trong lòng không khỏi chộn rộn.
“Thêm một tháng nữa!”
Trần Nghị thấy hắn còn đang do dự bèn tăng giá lên.
Kỳ Dương vỗ đùi: “Cá luôn!”
Trần Nghị giành nói trước: “Tao cá thầy tiểu Nghiêm!”
Kỳ Dương cười khẩy: “Đệt, chắc chắn là Sầm ca, lần này hóa học vật lý Sầm ca đều đầy điểm mà, chính trị lịch sử là do chữ nhiều quá nên không thích viết thôi, cho nên trong cuối kỳ này nếu nghiêm túc một chút thì sẽ hạng nhất ngay.”
Trần Nghị lấy tờ giấy nháp ra rồi vui vẻ viết ra đánh cược.
“Năm 20…, Trần Nghị với Kỳ Dương cược hai tháng giặt vớ…”
Trần Nghị đang viết thì nghe thấy tiếng Cận Sầm phát ra từ chỗ cầu thang.
Hắn lập tức giấu tờ giấy nháp phía sau lưng, ngẩng đầu phía Kỳ Dương rồi cười chột dạ với Cận Sầm.
“Sầm ca, sao, sao thế?”
Sầm ca có vẻ hơi đau đầu, cậu ta chống tay lên hông, vẻ mặt xoắn xuýt.
“Tụi bây ai có chăn dư?”
……
Trần Nghị với Kỳ Dương có hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, Trần Nghị nói: “Hình như lần trước mẹ tao có để dự phòng trong phòng một cái chăn điều hòa trên giường.”
Cận Sầm ừm một tiếng, vẫy tay với bọn họ, ra hiệu với bọn họ cứ tiếp tục, còn mình thì quay người lên lầu.
Trần Nghị thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy nháp đặt cược ra viết tiếp.
Mãi đến khi viết xong, hắn mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Khoan đã, Sầm ca muốn chăn làm gì ấy nhở?”
Kỳ Dương mở miệng: “Vậy… thầy tiểu Nghiêm?”
“Thầy tiểu Nghiêm???”
Vẻ mặt Trần Nghị kinh hãi, móng vuốt cứng lại.
Cận Sầm cảm thấy chưa bao giờ gặp phải một điều khó khăn như vậy trong hơn mười năm cuộc đời của mình, cậu ta lấy trong tủ ở phòng trống một chiếc chăn bông rồi ôm nó bước về phòng mình.
Có một người đang cuộn trong trong góc phòng.
Nghiêm Diệc Sơ đã tháo mắt kính ra, ngủ không biết trời trăng mây đất, sắc mặt tái nhợt, còn có hai quầng thâm mắt lớn nên trông có vẻ rất mệt mỏi. Thức đêm chơi game suốt tuần mà không như thế mới là lạ. Cận Sầm nhìn cậu mà không khỏi Shh một tiếng.
Đang chơi thì ‘Một cái cây’ tung lên, lao thẳng vào đám đông đối diện, Cận Sầm còn đang nghĩ rằng do mạng của Nghiêm Diệc Sơ bị rớt, ai ngờ ngẩng đầu lên thì thấy nam sinh kia nghiêng đầu ngủ, nhưng ngón tay vẫn ấn điện thoại không buông.
Cậu ta buộc phải gánh team trận này, thỉnh thoảng còn phải điều khiển nhân vật của Nghiêm Diệc Sơ để tránh hệ thống cho rằng cậu ta chơi gian lận.
Cận Sầm nhìn nét ngủ bình yên của Nghiêm Diệc Sơ mà trong lòng có chút bối rối.
Máy sưởi trong phòng mở vừa đủ, Nghiêm Diệc Sơ mặc áo hoodie đỏ, tay áo xắn tới khuỷu tay, chiếc áo hoodie rộng làm cho tay cậu trông rất nhỏ, làn da trắng đến mức có thể thấy được mạch máu xanh. Vài sợi tóc đen lòa xòa xõa xuống mặt, thỉnh thoảng lại bay lên theo nhịp thở của cậu.
Nghiêm Diệc Sơ giờ đây lười ngụy trang trước mặt cậu ta, lúc vào đây đã tháo kính xuống, làm lộ ra một đôi mắt ưa nhìn nhắm nghiền, hàng mi dài tạo bóng trên mi.
Nghiêm Diệc Sơ khi ngủ không càn quấy, kiên quyết như lúc trong quán bar, cũng không hiền lành, lanh lợi như trong trường học, ngũ quan nam sinh tinh xảo, đôi môi khẽ mím lại, khuôn mặt quanh năm không tiếp xúc ánh sáng nên rất trắng, lúc này, vì trong phòng có sưởi ấm nên mặt có hơi đỏ lên, thoạt nhìn như hai má hồng chưa lau đi.
Cận Sầm không biết nên xử lý thế nào, cậu ta nhìn Nghiêm Diệc Sơ, tặc lưỡi rồi đắp chăn cho cậu, lập tức Nghiêm Diệc Sơ được che kín hoàn toàn.
Cận Sầm cúi xuống, kéo ra để lộ mặt của Nghiêm Diệc Sơ.
Nam sinh vừa bị che kín hô hấp tỏ ra khó chịu, không biết trong mơ nhìn thấy gì mà lại nhíu mày, lẩm bẩm mấy câu.
Cận Sầm ngồi xổm nhìn Nghiêm Diệc Sơ.
Trong đầu như có hai người tí hon đánh nhau.
Một đứa nói, lo nhiều vậy làm gì, sao không đánh thức anh ấy luôn đi? Còn đứa kia nói, để anh ấy ngủ ở đây đi, ở đây không thiếu chỗ ngủ.
……
Nếu Trần Nghị với Kỳ Dương ngủ quên ở đây thì chắc chắn Cận Sầm sẽ không do dự đá tỉnh bọn nó.
Nhưng đây là Nghiêm Diệc Sơ.
Không những không quen đến mức đó, mà còn có hai hậu thuẫn lớn là Sầm Cốc Vũ cùng Cận Chấn Quốc.
Cận Sầm đặt tay phía trên mắt Nghiêm Diệc Sơ rồi quơ quơ, ý muốn đánh thức cậu.
Vì đến gần nên tiếng nói mớ của Nghiêm Diệc Sơ lọt thỏm vào tai Cận Sầm.
“Cận Sầm… đừng phiền tôi…”
Cận Sầm đơ người.
Âm thanh của cậu trai đầy ý chán chường, lúc gọi Cận Sầm có chút nhẹ nhàng pha lẫn bực dọc, thà như mắng người, còn đây lại giống đang làm nũng.
Tuy đã chơi game chung với nhau nửa tháng nhưng Cận Sầm chưa từng thấy Nghiêm Diệc Sơ như vậy trước đây.
Nhìn Nghiêm Diệc Sơ như vậy, Cận Sầm bắt đầu thấy không đúng, nhìn cũng càng không đúng, cậu ta ngồi xổm đến mức chân trở nên tê dại, nghĩ đến cuối cùng, dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp xốc Nghiêm Diệc Sơ đang quấn trong chăn lên.
Cậu trai ôm thoạt nhìn có vẻ nặng hơn vẻ bề ngoài nên tay bắt đầu thấy nặng nhưng tay Cận Sầm rất vững, từ góc phòng đến phía giường chỉ vài bước chân, làm Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy như mình không có cảm giác bị ôm.
Trông cậu như trong mơ vẫn còn dáng vẻ thiếu bình tĩnh, không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.
Cận Sầm chưa từng ôm người khác như vậy bao giờ, cậu ta cảm thấy điều này so với huấn luyện vác nặng trong quân đội khó hơn nhiều, chỉ vài bước thôi cũng khiến cậu ta cảm thấy lo lắng vô cùng.
Lúc đặt Nghiêm Diệc Sơ trên giường mình, nam sinh cảm thấy như mình đã bị ngã tới nơi, rồi lại mắng một câu.
“Đã nói đừng làm phiền tôi rồi mà!”
……
Cận Sầm nhìn đống kén trước mặt mình mà tứ chi không khỏi cứng đờ bước ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, cậu ta dựa vào sau cửa, ánh mắt tối sầm lại.
Cậu ta nghĩ tối nay nên ngủ trong phòng khách hay trên ghế sofa, lúc đang bực bội trong người, vừa ngẩng đầu lên thì thấy có hai tên đang ló đầu ra nhìn ở góc cầu thang.
Lại chẳng phải Trần Nghị cùng Kỳ Dương bàn bạc cả nửa buổi định lên xem tình hình thế nào đó sao.
Bọn họ nhìn sắc mặt u ám của Cận Sầm, lúng túng cười hề hề nói: “Đại ca, đúng lúc, đúng lúc ghê.”
Nhìn thấy bọn họ đến, Cận Sầm hít thật sâu rồi chỉ về phòng mình.
“Nghiêm Diệc Sơ ngủ ở bên trong đó, tụi bây nghĩ cách kêu anh ấy dậy hoặc đưa đến phòng khách đi.”
……
Trần Nghị với Kỳ Dương chưa kịp mở miệng thì cậu ta lại nhíu mày phất tay: “Đợi đã.”
Cận Sầm xoay người quay lại phòng, lấy mắt kính trên bàn rồi đeo nó vào lại cho Nghiêm Diệc Sơ, còn cố tình kéo tóc mái xuống một chút, mới mở cửa ra ngoài.
“Đi đi.” Cận Sầm xua tay.
Kỳ Dương với Trần Nghị:……
Trần Nghị nuốt nước miếng rồi cẩn thận đề nghị: “Hay để cho thầy tiểu Nghiêm ngủ một chút đi, không chừng chút nữa sẽ tự tỉnh thì sao?”
Cận Sầm nghĩ tới cảnh có người ngủ trên giường mình nên cả người khó chịu.
Cậu ta giật giật áo ba lỗ của mình, cảm thấy vừa ngứa vừa nóng, giống như vô số con kiến đang bò.
“Tùy, tao đi tắm trước, tụi bây đi xem anh ấy đi.”
Kỳ Dương với Trần Nghị gật đầu, lúc đang chuẩn bị mở cửa bước vào thì bị Cận Sầm quát bảo ngưng lại.
“Đứng yên, chờ ở cửa.”
……
Trần Nghị với Kỳ Dương giữa chừng sững người.
Lúc thốt ra câu này xong, Cận Sầm cảm thấy cũng có hơi kỳ kỳ.
Cậu ta không giải thích gì cả, chỉ xoay người bước vào phòng tắm, vừa đi vừa mắng trong lòng.
** mẹ.
Thằng nhóc Nghiêm Diệc Sơ này biết lựa chỗ ngủ thế.
Nghĩ đến phần cổ ửng đỏ giữa lớp chăn trắng, Cận Sầm cảm thấy không khí xung quanh như ngưng trệ.
Cậu ta cáu kỉnh đẩy cửa phòng tắm ra rồi vặn nước lạnh xối xuống.
Những xao động trong lòng như được nguôi ngoai đôi chút.
– —————————————
Sầm ca: Tuy không biết tại sao, nhưng nhất định phải đeo kính vào.