Chương 20: Anh carry đi
———–
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ rằng sau khi ‘rớt ngựa’ cậu có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ, sẽ không bị quấy rối bởi những lời mời học tập của Cận Sầm—thế nhưng từ việc kiên trì điểm danh của Cận Sầm xem ra cậu đã suy nghĩ hơi nhiều.
Cận Sầm không những không từ bỏ kế hoạch điểm danh của mình mà sau khi về còn kêu hai thằng kia cùng học chung.
Nghiêm Diệc Sơ thở dài, đặt điện thoại xuống rồi chỉnh lại đồng hồ báo thức.
Đọc một bài tiếng anh cũng không sao, sợ nhất là Cận Sầm sẽ kêu cậu đi thư viện, điều này thực sự có thể giày vò cậu chết mất.
Còn một chuyện quan trọng nữa.
—Cận Sầm nói với cậu rằng dì Cốc Vũ mời cậu ngày mai đến ăn cơm.
Nghĩ đến việc đến nhà Cận Sầm ăn cơm làm Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy chóng mặt nhức đầu.
Nếu như nói Nghiêm Diệc Sơ sợ ai thì cậu thực sự không nói ra được, nếu như miễn cưỡng phải kiếm một người thì đại khái chính là dạng trưởng bối dịu dàng quan tâm chăm sóc bạn, làm bạn không thể không nghe theo lời của người đó, chẳng hạn như trưởng bối Sầm Cốc Vũ.
Mấy lần đi ăn chung với Cận gia, Sầm Cốc Vũ tỏ ra cực kỳ quan tâm đến cậu làm cho Nghiêm Diệc Sơ rất khó đỡ được.
Cậu nghĩ đến ngày mai còn một trận chiến khốc liệt nên sau khi đánh răng rửa mặt, thay đồ ngủ và không thức khuya nữa. Tránh làm cho dì Cốc Vũ thấy quầng thâm mắt của cậu sẽ lại dạy cậu một trận nữa.
Đêm Bắc Thành vắng lặng.
Cận Sầm ngồi trên giường, xem ảnh trên điện thoại.
Cận Sầm không hiểu tại sao mình lại chụp lén Nghiêm Diệc Sơ. Có lẽ do hôm nay thấy Nghiêm Diệc Sơ ở sàn nhảy uốn người quá thú vị nên mới không nhịn được bèn chụp hai tấm.
Cuộc sống lâu ngày thật nhàm chán, một điều thú vị nho nhỏ hiếm thấy lại thu hút mọi sự chú ý của cậu ta.
“Nghiêm Diệc Sơ.”
Cận Sầm lẩm bẩm cái tên này.
Có phải do ‘Một cây’ đồng âm với Diệc Sơ cho nên mới lấy cái tên này phải không?
*Một cây – 一树 /yī shù/, Diệc Sơ – 亦疏 /yì shū/
Cậu ta gõ gõ vào màn hình điện thoại, tâm trạng không tệ.
Một là trình nhìn người của cậu ta không hề suy giảm, tên mọt sách thoạt nhìn ngoan ngoãn thật thà này quả nhiên đúng như dự đoán, không phải là một người không giỏi xã giao, hiền lành…. Hai là, vừa khéo, tên này rất thú vị.
Thú vị thật, trong đầu Cận Sầm hiện ra rất nhiều ý tưởng trêu chọc cậu.
Ví dụ như kế hoạch điểm danh một trăm ngày đọc hiểu, kế hoạch thư viện, kế hoạch học nhóm…
Trên mặt Cận Sầm không thể hiện ra nhưng trong bụng đầy những ý nghĩ xấu xa.
Nghĩ đến Nghiêm Diệc Sơ phải đi ăn bữa cơm đó làm cho Cận Sầm càng có động lực về nhà.
Cậu ta thỏa mãn nhắm mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
Buổi trưa ở sân Cận gia, khi nắng lên, những bông hoa ở sân đầu tiên được tắm trong ánh vàng, đung đưa trông rất đẹp mắt.
Mùi hoa cúc nhẹ bay vào phòng khách, Sầm Cốc Vũ hôm nay cắm những bó hoa tươi để chào đón các vị khách của mình.
Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm cùng nhau vào nhà.
Bọn họ không hẹn cùng về nhưng đúng lúc lại gặp nhau ở tàu điện ngầm.
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ đến hôm qua Cận Sầm nói rằng bọn họ có duyên phận, và khi cậu nhìn thấy Cận Sầm giữa trạm điện ngầm rộng lớn thì cậu hoài nghi có phải mình thật sự bị ‘sao Thủy nghịch hành’* hay không. Nhưng bọn họ đã thấy nhau ở trạm tàu điện ngầm nên không thể quay đi bắt taxi nhỉ?
*Sao Thủy nghịch hành: đại khái đến thời điểm này sẽ có một chút rắc rối xảy ra, chi tiết search Google nhe các bạn iu.
Vì vậy, Nghiêm Diệc Sơ lúng túng đành phải đi chung cùng Cận Sầm.
Bước vào phòng khách, Nghiêm Diệc Sơ đã nhìn thấy vị phu nhân thanh lệ đầy mùi thuốc Bắc tiến đến đón cậu.
“Tiểu Sơ đến rồi, đi cùng với Cận Sầm sao?” Bà bưng một chén chè mè đen nóng hổi đặt lên bàn cơm: “Nào, dì mới tự đánh một mẻ chè mè, uống đi cho ấm bụng.”
……
Nghiêm Diệc Sơ thấy thứ trong chén đen như mực kia làm cho bụng cậu rúm lại.
Sầm Cốc Vũ đi theo hướng tự nhiên nguyên thủy nên không thích cho đường vào ngũ cốc, thậm chí nếu bà có cho chút đường cũng sẽ chẳng tạo rõ được vị.
Nói chung, hương vị của mấy loại cháo hạt này khó mà diễn tả được.
Nghiêm Diệc Sơ là người không có cách nào đỡ được những sự nhiệt tình như vậy, cậu đành phải bưng chén chè mè đen ấm kia lên nuốt xuống. Không giống như loại chè mè đen ở phía Nam, loại này làm trực tiếp từ mè nên trong phần cháo có rất nhiều cặn hạt, uống xong cảm giác như nuốt cát, đã vậy Nghiêm Diệc Sơ còn uống một hơi nên suýt nữa sặc chết cậu.
Cận Sầm nhìn cậu đầy đồng cảm, sau đó đặt một chai nước lên bàn cho cậu.
Sầm Cốc Vũ bưng một chén xong lại bưng một chén khác từ trong bếp ra.
Bà gọi Cận Sầm: “A Sầm, đến đây, con cũng uống một chén đi.”
Cận Sầm ở nhà đã bị tàn phá nhiều năm rồi, đừng nói chè mè đen, loại cháo đủ thứ đậu trộn lại cậu cũng uống được.
Uống xong chén chè mè đen mà sắc mặt không chút thay đổi, Cận Sầm nghe thấy Sầm Cốc Vũ hỏi Nghiêm Diệc Sơ: “Ngon không con?”
Nghiêm Diệc Sơ chịu đựng muốn khóc đến nơi, giơ ngón cái lên cho Sầm Cốc Vũ.
“Dì làm ngon lắm ạ.”
……
Cận Sầm nín cười, cầm chén che khuất mặt—thầy tiểu Nghiêm diễn hay quá đi, không tệ.
Từ lúc Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm vào thì đã được Sầm Cốc Vũ cho ăn chè mè đen, uống xong nên bây giờ cũng hơi no no.
Lúc này, Sầm Cốc Vũ đang nấu bữa trưa, mùi của món gà ác tiềm thuốc Bắc bay ra, nhắc nhở vẫn còn món canh gà đang chờ bọn họ.
Trong tình huống này, Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng tìm nước lọc uống để làm thanh cổ họng, sau đó nhìn xung quanh rồi tìm cơ hội thoát thân.
“Dì ơi, hoa trong sân đẹp quá, lần trước đến mấy hoa này còn chưa nở đúng không ạ?
Nghiêm Diệc Sơ cười tươi đi thẳng đến bên cạnh Sầm Cốc Vũ, trước tiên tỏ ra khoe tài.
Sầm Cốc Vũ thích nhất là nghe người khác thảo luận về hoa cỏ yêu quý cùng bà nên mặt mày lập tức hớn hở, luyên thuyên cùng Nghiêm Diệc Sơ, còn dẫn cậu ra vườn phân biệt chủng loại.
Nghiêm Diệc Sơ bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu còn đưa ra những câu hỏi ‘phù hợp’ để gợi lên vấn đề cho Sầm Cốc Vũ có dịp thể hiện.
Cả hai trò chuyện rất lâu cho đến khi Sầm Cốc Vũ nhận ra mình vẫn chưa nấu ăn.
Mà chè mè đen trong bụng Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm cũng sắp tiêu hóa xong.
“Ôi, lo nói chuyện mà dì quên mất còn đang hầm canh, rau còn chưa xào.” Sầm Cốc Vũ vội quay lại nhà bếp: “Hai đứa đi dạo đi, chút nữa có gì dì sẽ gọi hai đứa ăn cơm nhé.”
Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm đứng trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau.
Cận Sầm nói với cậu: “Đến phòng tôi hay ra ngoài?”
Nghiêm Diệc Sơ liếc nhìn bên ngoài mặt trời lên cao, không khỏi nhíu mày: “Đến phòng cậu đi.”
Cảnh tượng ngày hôm qua trên sàn nhảy ở NIGHT vẫn còn in đậm trong tâm trí cậu, đến nỗi Nghiêm Diệc Sơ vẫn có chút lo lắng khi đi sau Cận Sầm.
Cậu đến Cận gia đã nhiều lần nhưng chưa đến phòng của Cận Sầm.
Bởi vì trước đây có thể nói Nghiêm Diệc Sơ không biết Cận Sầm nên đương nhiên bọn họ sẽ không làm ra chuyện làm nhau khó xử. Tuy rằng bây giờ không quá thân thiết nhưng ít ra cũng xem như biết nhau.
Cận Sầm ở tầng hai, hướng nam, ánh sáng rất tốt.
Mở cửa bước vào, bên trong sạch sẽ, ngăn nắp, có tủ sách lớn chứa đầy sách.
Nó không quá giống như phòng ngủ của một học sinh lớp mười.
Thực ra thời gian Cận Sầm về nhà cũng không nhiều lắm, hầu hết thời gian là do Sầm Cốc Vũ giú cậu ta dọn dẹp nên không có bí mật gì trong căn phòng này cả.
Hai người một người ngồi trên giường, một người trên ghế, im lặng nhìn nhau.
Cận Sầm lấy điện ra, đề nghị: “Đánh Vương giả đi.”
Nghiêm Diệc Sơ sờ mũi, biết đây là lựa chọn tốt nhất.
Khi con trai không biết làm gì, không giống như tụi con gái sẽ tìm chuyện phiếm để tán gẫu, thì việc thường làm nhất chính là chơi game.
Cậu mở Vương giả vinh diệu lên, sau khi nhận phần thưởng hôm nay thì nhận được lời mời của Cận Sầm.
Cậu bước vào phòng, hắng giọng hỏi: “Cậu chơi gì vậy?”
Cận Sầm hờ hững trả lời: “Tôi chơi gì cũng được.”‘
Nghiêm Diệc Sơ nhớ đến lần trước chơi cùng Cận Sầm, quả thực Cận Sầm chơi rất giỏi.
Trong lòng cậu có chút mong đợi, nói: “Vậy tôi đi giữa.”
Hy vọng kỳ này Cận Sầm có thể điên cuồng carry để cậu có thể nằm thắng*.
*Nằm thắng – 躺赢: thuật ngữ game: ý chỉ việc gặp đồng đội pro, nằm không cũng thắng.
Ghép cặp trong game thành công, Nghiêm Diệc Sơ theo thói quen chọn Gia Cát Lượng.
Cận Sầm cười khẽ: “Gia Cát Lượng đời thứ mười Xuyên Thành, Sơ ca rất mạnh nha.”
Nghiêm Diệc Sơ cười ha hả, ngay sau đó thấy Cận Sầm khóa Lộ Na.
?
Tâm lý gì vậy, muốn khoe Lộ Na cho cậu à?
Nghiêm Diệc Sơ đánh trả lại: “Sầm ca cũng trâu bò không kém nè, muốn dạy tôi kỹ thuật của Lộ Na hả?”
Giọng điệu Cận Sầm vô cùng bình tĩnh: “Anh muốn xem thành tích của Lộ Na không?”
Nói xong, cậu ta show trong đội.
0 trận.
Tỷ lệ thắng 0%.
Đồng đội người qua đường được ghép cặp gửi tin nhắn.
……
Nghiêm Diệc Sơ nghẹn ngào không nói nên lời, trong lòng tự an ủi chắc Cận Sầm muốn khoe đại thần bảng trắng Lộ Na.
Kết quả là Cận Sầm giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cậu.
Cận Sầm không thay đổi sắc mặt, chỉ thở dài: “Sau hôm chơi với anh, tôi bị ấn tượng nên đi mua Lộ Na, bây giờ đến cả skill anh hùng tôi còn chưa biết hết nữa.”
Giọng cậu ta nghiêm túc, thành thật: “Thầy tiểu Nghiêm, lần này phải nhờ anh carry rồi, cố lên!”
……
Nghiêm Diệc Sơ: “ĐM, tôi muốn thoát game.”