Chương 18: Khi một cái cây mọc trên núi nửa cân
- Trang Chủ
- [Đam Mỹ] Giả Ngoan - Nãi Hoàng Ba La Bao
- Chương 18: Khi một cái cây mọc trên núi nửa cân
Lúc theo đám đông xoay người trên sàn nhảy, Nghiêm Diệc Sơ có thể quên mất mình là ai, quên mất mình muốn làm gì…
Người sát người, nhắm hai mắt lại rồi vung tay lên, chất cồn đi theo đường máu làm cho cả người cậu vô cùng hưng phấn.
Đám người chen chúc bên cạnh hình như là học sinh rủ nhau đi chơi thành một đám nhỏ, ồn ào kéo người khác vào giữa nhảy, Nghiêm Diệc Sơ bị kéo nhầm nhưng cũng không khó chịu, ở chính giữa cứ thoải mái mà thể hiện mình nên nhận được rất nhiều sự cổ vũ khen ngợi từ mọi người xung quanh.
Sàn nhảy dưới chân di chuyển được, nhấp nhô theo nhịp điệu của âm nhạc, làm cho trong tâm người phía trên chao đảo khi ngã trái ngã phải, không ít người mượn cơ hội này ngã vào trong vòng tay người mình thích.
Nghiêm Diệc Sơ chơi cùng với đám học sinh kia vô cùng vui vẻ, không để ý rằng chỗ khu vực ghế dài kế bên sàn nhảy, có một đôi mắt đang nhìn cậu.
Có một số người bẩm sinh đã tỏa sáng giữa đám đông, ví như Cận Sầm, cũng ví như Nghiêm Diệc Sơ lúc này.
Cận Sầm dựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt đang dõi theo bóng dáng lúc ẩn lúc hiện trên sàn nhảy kia.
Bên tai, Trần Nghị cùng Kỳ Dương đang chơi đố nhau*.
*Đố nhau ở đây là chỉ hành động khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.
“Một con ong nhỏ, bay trong đám côn trùng hoa, bạn ra, tôi ra—”
“Ha ha ha ha ha ha ha Kỳ Dương, trên, chính là người đẹp mắt rũ mắt kia, mau mau mau, đi xin Wechat thôi!”
……
Cận Sầm bật nắp bật lửa, châm điếu thuốc.
Ngón tay khẽ sờ điếu thuốc, ý cười trong mắt Cận Sầm mỗi lúc một rõ. Cậu ta nhớ đến Nghiêm Diệc Sơ ngày thường quần dài xộc xệch, tóc mái dài cố ý, còn có vẻ mặt giả ngu giả ngơ nữa.
Tất cả những điều này đều hoàn toàn đối lập với nam sinh có khuôn mặt tương tự đang ở trên sàn nhảy kia.
Cận Sầm đã quan sát rất lâu từ lúc tiến vào NIGHT cho đến bây giờ.
Cậu ta trước giờ luôn tính kế trước khi hành động, lúc mới nhìn thấy nam sinh mặc áo sơ mi đen, chỉnh mắt kính viền vàng, cậu cũng không lập tức đi lên.
Thay vào đó, cậu ta ngồi vào chỗ của mình, thong dong nhìn từng cử chỉ của người này.
Nhìn cậu lôi chiếc bật lửa hình vuông đúc bạc y hệt đã bị mất ra, nhìn cậu thành thạo đốt thuốc, nhìn dáng vẻ vừa đa tình lại vừa phong lưu lúc nói chuyện với cô gái kia.
Mà lúc Trần Nghị cùng Kỳ Dương đảo mắt qua hoàn toàn cũng không phát hiện ra.
Bởi vì bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Nghiêm Diệc Sơ lúc rơi mắt kính, tóc mái vuốt ra sau và hiển nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện khả năng ‘thầy tiểu Nghiêm’ sẽ có mặt ở nơi đây.
Điều này rất thú vị.
Cận Sầm cảm thấy mình đã lâu rồi chưa gặp chuyện nào thú vị đến thế.
Trong lòng cậu ta cứ ngứa âm ỉ hệt như bị mèo cào, rõ ràng bị lừa lâu ngày như vậy mà bản thân lại không hề cảm thấy tức giận.
Thậm chí, cậu ta cảm giác những tế bào trong cơ thể mình đang không ngừng náo động, vạch trần lớp ngụy trang của người thiếu niên kia, khiến cậu cảm thấy lúng túng, hoang mang, khó xử…. Mong muốn lộ ra những vẻ mặt buồn phiền mỗi lúc mỗi mãnh liệt.
Cận Sầm phải hút thuốc để trở nên bình tĩnh.
Trần Nghị cùng Kỳ Dương đã đi xin Wechat của người đẹp kia nên ở ghế dài bây giờ chỉ còn mỗi cậu ta.
Cận Sầm giang hai tay ra, ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn về phía sàn nhảy.
Rồi chìm vào trầm tư.
Cao trào nơi sàn nhảy qua đi, bắt đầu khoảng thời gian tạm nghỉ bình yên.
Nghiêm Diệc Sơ nhảy đến thở hổn hển đã dừng động tác lại nhưng không có nghĩa là kết thúc.
Cậu thở nhẹ nhàng theo giai điệu, vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của mình rồi trao đổi ánh mắt với đám học sinh kia.
Sàn nhảy là nơi có người đi sẽ có kẻ khác đến. Đám học sinh đi nghỉ ngơi một lúc, xung quanh Nghiêm Diệc Sơ lại đầy những gương mặt mới, nhưng cậu nào có quan tâm, chỉ chờ đợi một cao trào mới sắp đến.
Khi cậu chơi thì chỉ chơi đúng một lần, thả lỏng và hưởng thụ, không lưu lại bất kỳ thông tin cá nhân nào, gặp bạn như thế nào là do tùy duyên.
Một trận đá khô được phun ra làm cho giữa sân tràn ngập màn sương trắng, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ như ảo cảnh, bàn quanh sàn nhảy được nâng lên, những người đẹp chân dài tóc vàng mang đôi cánh thiên sứ xuất hiện, mỗi người đẹp cầm từng chai champagne phun khắp nơi, không ít người cong lưng ghé miệng tiếp rượu, tất cả tạo nên một khung cảnh cực kỳ phóng túng.
DJ đeo tai nghe, cắn môi xoay người, tiết tấu nhạc điện tử mỗi lúc một mạnh mẽ, báo hiệu một đợt cao trào sắp đến
Trên sàn nhảy không ít người chồng tay lên nhau, chờ đợi đợt cao trào để cùng nhau hất lên.
Nghiêm Diệc Sơ cũng không ngoại lệ.
Cậu không biết mình chồng lên tay ai, người bên cạnh tên gì, chỉ biết nở nụ cười suồng sã.
“Put your hands up!!!”
……
Tiếng hét và tiếng trống nổ vang, màng nhĩ bị rung động đến mức ong ong lên.
Nghiêm Diệc Sơ lắc đầu muốn quăng cả não, trước ánh đèn mọi thứ đều hợp lại thành một mảnh, trong đầu cậu những thứ như điểm danh tiếng anh, thư viện, thi đua vật lý, Cận Sầm… đều bị ném ra sau.
Lúc cậu đang nhảy hăng say, đột nhiên đụng phải lồng ngực của ai đó.
Trong không khí vẩn đục ở Pub, một mùi hương gỗ lạnh đột nhiên tràn ngập mũi và miệng cậu, hệt như mùi của buổi sáng trời vừa hửng sau cơn mưa rào, nhẹ nhàng thoang thoảng len lõi khắp các ngóc ngách.
Đây là mùi hương rất quen thuộc.
Cậu cau mày, phản ứng đầu tiên đó là nghĩ đứa nào kỳ thế, không nhảy mà đứng ở giữa làm gì.
Cậu lui về sau một bước, khuôn ngực rộng lớn kia vẫn ở đó.
Bầu không khí nhất thời chợt dừng lại.
Cậu nhăn mũi, cảm giác như có một ánh mắt quen thuộc nào đó đang nhìn mình.
Ai nhỉ?
Nghiêm Diệc Sơ đột nhiên có dự cảm không lành.
Cậu chầm chậm quay đầu lại.
Một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai đập vào mắt cậu.
Chủ nhân khuôn mặt này rất quen thuộc với cậu.
Phải nói là, má nó quen quá đi.
Người đứng sau cậu còn không phải là Cận Sầm buổi trưa ăn cơm chung với nhau đó sao?
Cận Sầm mặc áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác áo khoác, mặc quần lính xanh rằn ri, giày cổ cao.
Chàng trai ấy vai rộng chân dài, dáng người rắn rỏi gọn gàng, khí chất khó miêu tả. Ngay cả khi đứng nghiêng đầu, cách đứng không ngăn ngắn thì cũng làm cho người khác cảm thấy cậu ta không phải đang thả lỏng, thoạt nhìn vẫn toát lên sự mạnh mẽ.
Cận Sầm rất đẹp trai, vẻ đẹp này mang theo sự lấn át, có chút sắc xảo—bất luận là xương hàm thon gọn hay là sống mũi cao. Cậu ta đứng ở giữa sàn nhảy cũng không hề dính chút không khí ám muội nào.
Cận Sầm với cậu gần như kề sát nhau, hơi nóng từ da thịt truyền qua lớp vải, mùi gỗ trên người Cận Sầm cũng nhẹ nhàng quẩn quanh bên cậu.
Cận Sầm chăm chú nhìn cậu.
Nghiêm Diệc Sơ chớp chớp mắt.
Cậu lùi về sau một bước, lừa mình dối người nhắm mắt rồi lại mở mắt.
Cận Sầm vẫn đứng yên đó, bất động.
Lúc này đây, những âm thanh dồn dập cũng không thể lọt vào tai Nghiêm Diệc Sơ được nữa, ánh mắt kỳ lạ của người bên cạnh cũng không thể gây sự chú ý với cậu, với Nghiêm Diệc Sơ lúc này trong mắt chỉ có hình ảnh của Cận Sầm.
Nhịp tim đập giờ đây có thể nghe rõ hơn bao giờ hết “Thình thịch thình thịch!”, nhịp sau lại lớn hơn nhịp trước.
—Đúng là Cận Sầm thật rồi.
Trong đầu cậu có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể nói nên lời.
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Tôi đang làm cái éo gì đây?
……
Nghiêm Diệc Sơ chưa từng nghĩ rằng việc bị vạch trần lại xảy ra nhanh đến như vậy. Cậu còn cho rằng chuyện này sớm muộn gì cũng phải mấy tháng nữa hoặc vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Buổi chiều còn cùng nhau trò chuyện, đưa cách nhìn của mình về việc ‘học hành chăm chỉ’, thế mà tối nay lại đụng nhau ở hộp đêm.
Ngay lúc cậu đang hoảng hốt, não đông cứng lại, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống thì giọng Cận Sầm vang lên bên tai cậu.
“Anh nhảy đẹp lắm.”
Vẻ mặt Cận Sầm thế mà trông có chút nghiêm túc.
……
Nghiêm Diệc Sơ nghẹn lời không biết nói gì ngoài há miệng.
Cậu nở một nụ cười khô khốc đáng thương, khóc không ra nước mắt trả lời lại.
“Ờ… cậu cũng không tệ…”
……
Cận Sầm cười với cậu một nụ cười tươi khác hẳn với mọi khi.
Nếu như Nghiêm Diệc Sơ ngày thường che giấu mình rất kỹ, sợ người khác nhìn thấy con người thật của mình thì Cận Sầm kia cũng chả khá hơn là bao nhiêu.
Đó là nụ cười hài hước, trêu chọc và có chút tự hào khi đã nhìn thấu, so với một Cận Sầm ngày thường ít cười nói, ‘phẩm hạnh đoan chính’ thành tích xuất sắc giống như không phải cùng một người.
Ánh mắt Cận Sầm quét qua trán cậu, thờ ơ nói: “Bạn Diệc Sơ, chiếc rèm mà Thượng Đế treo ở trước mắt anh cuối cùng cũng được vén lên rồi sao?”
……
Nghiêm Diệc Sơ rất muốn biến mất ngay lập tức khỏi sàn nhảy.
Cậu hiếm khi phải đối mặt với những tình huống khó xử, nhất là khi đối diện với Cận Sầm như vậy.
Sự chính trực trên người dần biến mất, thay vào đó là sự xấu xa nổi lên làm cho Cận Sầm hệt như một con người khác. Cậu ta kéo Nghiêm Diệc Sơ, nắm chặt cổ tay cậu, quả nhiên là xương nhỏ.
“Còn nhảy sao?”
Cận Sầm hỏi, kéo dài giọng.
Nghiêm Diệc Sơ giờ đây chỉ muốn chuồn khỏi đây, nào còn tâm trạng mà nhảy với nhót nên cậu lắc đầu như trống bỏi.
Nhưng Cận Sầm lại không muốn buông tha cho Nghiêm Diệc Sơ dễ dàng như vậy.
Cậu ta nhìn chàng trai vừa nãy còn xoay người tứ phía mà giờ đây lại quay về trạng thái ngụy trang như lúc còn ở trong trường học, trong lòng có chút buồn cười.
“Vừa mới đến mà đã muốn đi rồi sao?” Cận Sầm nắm tay Nghiêm Diệc Sơ giơ lên.
“Đến đây!”
Đúng lúc âm nhạc trên sàn vô cao trào.
Tâm trạng Cận Sầm giờ đây vô cùng sung sướng, giọng nói cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếng nhạc trên sàn nhảy vô cùng chói tai, chẳng ai quan tâm người khác nói gì.
Chỉ có Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy Cận Sầm nói với cậu: “Thầy tiểu Nghiêm, nhảy tiếp đi chứ!”
……
Nhảy mẹ cưng.
Nghiêm Diệc Sơ giãy giụa một lúc rồi nhận ra lực tay của Cận Sầm mạnh đến nỗi mình không thể thoát ra được.
Cậu giống như bị Cận Sầm khóa tại chỗ vậy.
Chuyện đã đến mức này, sợ cũng đã sợ đến mức kinh hãi, xấu hổ cũng đã xấu hổ rồi, ở ngay hộp đêm sân nhà của mình, Nghiêm Diệc Sơ đến cùng vẫn là tính cách ấy.
Cậu thấy có trốn cũng không thoát nên dứt khoát cùi không sợ lở.
“Bạn Cận Sầm, vậy cùng tới luôn nhá?”
Cậu nhíu mày, nghiến răng, gửi lời mời tới chàng trai trên mặt đang viết ‘Tâm trạng tôi rất tốt’ này.
Ngay lúc cậu cho rằng Cận Sầm sẽ chịu thua thì chàng trai trông rất ‘Căn chính miêu hồng*’ kia đã giơ tay cậu lên cùng nhảy.
*Đã giải thích ở Chương 1.
Những thứ thuộc về tuổi trẻ, sự tùy ý, lộ liễu giờ đây đều thể hiện một cách sống động ở Cận Sầm. Cùng với sự thành thục phóng khoáng của cậu ta đã biến tất cả thành một ly rượu vừa chát vừa thơm.
Hun Nghiêm Diệc Sơ đến choáng cả đầu.
Fc*k!
Nghiêm Diệc Sơ nhìn thấy khí chất trên người Cận Sầm đã khéo léo biến đổi, ngược lại còn hấp dẫn hơn. Nếu như một thoáng kinh hồng ngày đó ở Phí Điểm để lại cho cậu dư vị rất lâu thì sự hấp dẫn dồn dập giờ đây đã làm cho cậu không chống đỡ nổi.
Khi bọn họ đang lên theo âm nhạc thì trong nháy mắt quên đi cuộc gặp khó xử vừa rồi, chỉ còn lại những khoảnh khắc đắm chìm trong sự cuồng hoan.
Cận Sầm cũng là dân chơi nên một khi đã chơi thì không chút ngại ngùng, cậu ta liếc nhìn Nghiêm Diệc Sơ, khóe miệng cong lên, làm lộ lúm đồng tiền nông trên mặt.
Nhưng bọn họ chung quy cũng không thể nhảy tiếp được nữa.
Tiết tấu dần chậm lại rồi chuyển sang nhạc dạo nhẹ nhàng.
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy mình suýt đau sốc hông. Cậu đỡ eo, thở hổn hển, lại phát hiện thấy tay của ai đó đặt trên tay mình vẫn chưa buông ra.
Đó là một xúc cảm ấm áp, dính nhớp khóa chặt trên cổ tay cậu.
Nghiêm Diệc Sơ cảm giác tai mình đang dần nóng lên.
Cậu chỉ về hướng nhà vệ sinh rồi nói với Cận Sầm.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện nha?”
…
Cận Sầm nhìn cậu, nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Lúc cậu ta buông tay Nghiêm Diệc Sơ ra, nơi làn da trắng kia để lại một vết đỏ nhạt.
Nghiêm Diệc Sơ thu cổ tay lại, nghiến răng chịu đựng lén Cận Sầm xoa xoa tay. Cái tên Cận Sầm này có phải ăn rau chân vịt mà lớn không vậy, sao mà khỏe thế!
Từ sàn nhảy đến WC phải đi ngang qua quầy bar.
Nghiêm Diệc Sơ cúi đầu lấy tay che mặt lại, sợ rằng Trần Nghị với Kỳ Dương cùng đi với Cận Sầm sẽ nhìn thấy.
Bên cạnh WC có lối thoát hiểm, Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ đi qua đó, cạnh mình cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Cận Sầm đút tay vào túi quần, cẩn thận đánh giá Nghiêm Diệc Sơ dưới ánh đèn rực rỡ.
Sau khi tân trang đầu tóc quần áo, Nghiêm Diệc Sơ hệt như con bướm chui ra từ trong kén, công xòe đuôi, từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga trắng. Bất kể là cảm giác hay dáng vẻ khí chất đều không giống nhau.
Cận Sầm dùng ngón tay cái ấn một cái rắc vào đốt đầu tiên của ngón trỏ.
Nghiêm Diệc Sơ liếc sang tay của Cận Sầm, nghĩ trong lòng, Phắc, không phải thằng này muốn đánh mình đó chứ?
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy Cận Sầm lấy ra trong túi điếu thuốc.
“Hút không?” Cận Sầm nhìn Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
Nghiêm Diệc Sơ đang định lắc đầu thì chợt nhớ ra mình đã bị phát hiện rồi còn đâu.
Cậu nhận điếu thuốc từ trên tay Cận Sầm, muốn nói nhưng không thể nói được.
Cận Sầm lấy bật lửa ra.
Có lẽ do nhạy cảm, Nghiêm Diệc Sơ nhìn bật lửa của Cận Sầm giống hệt như cái rơi vào mình, ngón tay vô thức sờ vào túi quần—nó vẫn ở đấy.
Cận Sầm đẩy bật lửa, ngậm điếu thuốc cúi đầu châm lửa, cũng giúp Nghiêm Diệc Sơ châm thuốc.
Cả hai đứng ở lối thoát hiểm khá yên tĩnh, nhất thời không ai lên tiếng.
Lúc Cận Sầm ngậm điếu thuốc hệt như chó sói, ánh mắt rất đáng sợ, tuy dáng vẻ thờ ơ nhưng lại giống như giây tiếp theo sẽ bay đến bắt con mồi.
Trong màn sương khói lượn lờ, Cận Sầm lên tiếng.
“Trùng hợp thật.”
……
Nghiêm Diệc Sơ trong lòng đáp.
Còn không phải sao, quay người lại là thấy cái mặt cậu rồi, cậu đứng ngay tại đó mà, trùng hợp vl.
Cậu kẹp điếu thuốc không nói gì, dùng giọng mũi ‘Ừ’ một tiếng.
Phải nói gì đây, đừng nói cho Trần Nghị với Kỳ Dương biết, đừng nói cho Cận Chấn Quốc, không thì Nghiêm Hạ Quy sẽ biết sao? Nhưng cậu có tư cách gì yêu cầu Cận Sầm không được nói cho người khác biết chuyện này.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ có chút khó chịu không nói được.
Cận Sầm đột nhiên cười khẽ.
“Tôi sẽ không nói cho ai biết.”
……
Nghiêm Diệc Sơ sửng sốt.
Mẹ nó, thằng này có khả năng đọc được suy nghĩ người khác sao?
Cậu ngước mắt lên nhìn Cận Sầm, thấy rằng dù Cận Sầm nhìn cậu có chút đùa cợt nhưng không hề có ác ý.
Cận Sầm ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, tay kia vói tới cậu.
Vì miệng Cận Sầm không thể cử động nên lời nói của cậu ta có hơi mơ hồ nhưng lại càng có chút ám muội.
“Tự giới thiệu lại một chút. Tôi là Cận Sầm.”
……
Nghiêm Diệc Sơ nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp rồi đưa tay ra bắt lấy tay Cận Sầm.
Bàn tay của Cận Sầm lớn hơn tay cậu một chút.
Nóng hơn.
Cậu chợt nhận ra có vẻ như Cận Sầm cũng đang ngụy trang dáng vẻ bên ngoài.
Vậy tại sao cậu phải sợ Cận Sầm nhỉ?
Nghiêm Diệc Sơ đột nhiên trở nên tự tin hơn.
Cậu mạnh mẽ bắt lấy tay Cận Sầm, không chịu thua kém mà lên giọng.
“Còn tôi là Nghiêm Diệc Sơ.”
……
Cận Sầm buông tay cậu ra rồi kẹp điếu thuốc vào.
Đây là động tác rất bình thường nhưng khi vào tay Cận Sầm thì lại mãn nhãn đến khó tả.
Cận Sầm nhìn cậu, nói với cậu: “Thầy tiểu Nghiêm, sau này… nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn.”
Giọng nói trầm ấm nhấn mạnh hai chữ ‘Giúp đỡ’ khiến cho người ta không khỏi có chút đỏ mặt.
Tiếng nhạc từ trên sàn mơ hồ truyền đến, làn khói khuếch tán, mùi hương gỗ lạnh trên người chàng trai kia giờ đây có thể thoáng ngửi thấy.
Cận Sầm đứng trước mặt cậu tựa như thanh đao tuyệt thế được mài dũa, sắc bén, nguy hiểm nhưng lại rất mê người.
– ————————————–
Raine: Cuối cùng cũng xong phần 1 rồi:D bộ này gồm 4 phần, là hành trình từ lúc trẻ trai đến lúc trưởng thành của đôi bạn trẻ hehe, cùng chờ đón những bất ngờ phía sau nha. Love love