Chương 16: Cạm bẫy
Edited by Raine Wu
———–
Tiết cuối cùng của sáng thứ hai là môn chính trị.
Cùng với giọng giảng bài của giáo viên môn chính trị “Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý”, cằm của Nghiêm Diệc Sơ đập vào mặt bàn.
Cậu lờ mờ mở mắt phát hiện thấy vẫn còn trong tiết nên ngọ ngoạy ngủ tiếp.
Tối hôm qua sau khi vô tình gặp Cận Sầm trong thế giới Vương giả, cậu sung sướng đến mức không ngủ được, đầu tiên cậu tám chuyện với Hứa Thanh rất lâu, sau đó không nhịn được nên online chơi mấy ván, không ngờ chơi hơi lố.
Mấy tiết học sáng nay trước đó không ngủ được, cuối cùng Nghiêm Diệc Sơ chịu không nổi nên đã gục ngã ở tiết chính trị.
Lúc nằm trên bàn, bóng dáng một chàng trai lờ mờ hiện ra trong giấc mơ.
“Đánh Vương giả vinh diệu không?”
Người kia trầm giọng hỏi.
Trong mơ, Nghiêm Diệc Sơ vui vẻ nói với người kia: “Được!”
Sau đó… nam sinh kia lấy ra bộ đề năm năm thi đại học ba năm mô phỏng*.
Đùng, đặt nó lên bàn.
……
“Nghiêm Diệc Sơ? Tỉnh tỉnh, tỉnh đi!”
……
Có người vỗ vai cậu.
Nghiêm Diệc Sơ vừa giãy giụa vừa lầm bầm: “Không làm, tôi không làm đề đâu, cút đi…”
…
Vẻ mặt Ngô Thạch Lỗi hết sức ngạc nhiên nhìn anh chàng vùi đầu, cọ mắt vào tay mình ngủ, miệng không ngừng nói mớ.
“Không điểm danh…”
“Không đi thư viện đâu…”
Hắn liếm môi, sợ đến mức nhăn cả mặt.
Cuộc sống của hạng nhất năm nay sao khổ quá vậy? Phải cực khổ cỡ nào mà đến lúc ngủ cũng không quên phản kháng chứ!
Chuông tan học vang lên, nửa người Trần Nghị ngay cửa thò vào.
“Bạn ơi, kêu giúp Nghiêm Diệc Sơ với!”
…
Ngô Thạch Lỗi lại phải vỗ vỗ lưng Nghiêm Diệc Sơ.
“Nghiêm Diệc Sơ, tan học rồi!”
“Đừng ngủ nữa!”
Hai chữ tan học hệt như một nụ hôn đánh thức người đẹp đang say ngủ, ngay lập tức kích thích dây thần kinh trong Nghiêm Diệc Sơ.
Cậu lập tức bắn người dậy, dụi dụi mắt: “Cái gì, tan học rồi hả?”
Việc đầu tiên khi Nghiêm Diệc Sơ tỉnh dậy đó là đeo mắt kính vào để tuyệt đối không được lộ đôi mắt ra. Điều thứ hai là nhìn quanh, phát hiện quả thật không có giáo viên trên bục giảng, học sinh đang thu dọn đồ đạc.
“Ừ, chuông tan học reo rồi. Còn có… ai đó đang ở ngoài cửa tìm cậu kìa.” Ngô Thạch Lỗi nhìn vết đỏ hằn lên làn da trắng của bạn cùng bàn cùng với quầng thâm mắt kia với một ánh mắt hết sức thông cảm.
Ngày nào cũng thức khuya học bài chẳng trách mình không đuổi kịp là phải.
Nghiêm Diệc Sơ không biết việc trong mơ mình đã làm ra hành động phản kháng lời mời học tập mấy ngày nay của Cận Sầm đã làm cho bạn cùng bàn hiểu làm như thế nào, cậu giương đôi mắt còn ngái ngủ nhìn ra cửa thì thấy Trần Nghị đang vẫy tay với mình.
Tin nhắn Wechat trong nhóm trước lúc chơi chơi game ngày hôm qua chợt hiện ra trong đầu cậu.
— “Trưa mai cùng đi ăn cơm nhé!”
……
Cậu thực sự đã quên đi việc này.
Ngay cửa lớp C có ba chàng trai đang đứng, nổi tiếng nhất không ai khác ngoài Cận Sầm và Kỳ Dương. Một người là học thần xưng bá đã nhiều năm trước, đẹp trai, gia cảnh tốt, không có khuyết điểm gì ngoài việc là học sinh loại ưu—bây giờ lại thêm thể dục giỏi nên trở thành tâm điểm của nữ sinh trung học số một Bắc Thành; còn một người là ‘đại ca trường’ trung học số một Bắc Thành, thành tích cũng không tệ, đẹp trai kiểu bad boy, có thể nói là đại diện cho một loại nhân vật có tầm ảnh hưởng khác.
Tuy bản thân Trần Nghị không được chú ý nhiều nhưng tính ra thì độ nổi tiếng cũng không thấp— suy cho cùng là do hai đứa bạn kia quá nổi bật mà thôi.
Ba người đứng trước chờ cậu như vậy không thua gì Đạo Minh Tự, Hoa Trạch Loại đứng ở cửa chờ Đổng Sam Thái.
*Ba nhân vật này trong phim Vườn sao băng, nhóm F4 ý. Cận Sầm trong vai Đạo Minh Tự, Kỳ Dương trong vai Hoa Trạch Loại, Nghiêm Diệc Sơ trong vai Đổng Sam Thái =))
Mà ‘cô nàng Sam Thái’ được chờ kia— cũng chính là cậu, giờ đây đang được cả lớp nhìn chăm chăm.
……
Ngay cả Ngô Thạch Lỗi cũng lại chỗ cậu thì thào: “Cậu biết đám Cận Sầm hả? Không lẽ cậu cũng trong nhóm hai chữ kia?”
Nghiêm Diệc Sơ cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Nhóm hai chữ gì vậy, chưa nghe bao giờ.”‘
Ngô Thạch Lỗi ghé sát tai vào cậu nói hệt như điệp viên: “Chính là ba người bọn họ đó, tên nào cũng hai chữ cho nên mới gọi là nhóm hai chữ.”
……
Nghiêm Diệc Sơ liếc mắt khinh thường nhưng Ngô Thạch Lỗi không nhìn thấy.
Cậu đẩy đầu Ngô Thạch Lỗi ra, giọng nói có chút thương hại cho đứa thiểu năng: “Tên tôi ba chữ lận, sao mà có thể gia nhập nhóm bọn họ chứ.”
Nghiêm Diệc Sơ xách cặp ra ngoài, cảm thấy như có gai đằng sau lưng.
Ngay cả những bạn nữ học bá lớp C cũng nhìn say đắm về phía cửa.
Cận Sầm đứng ở hành lang trước cửa lớp C, áo sơ mi trắng sạch sẽ phẳng phiu, quần đồng phục vừa người. Bên cạnh là Kỳ Dương đang nở nụ cười, chân chống vào tường, quả thực có chút cợt nhã.
Thiết lập như vậy cộng với tính cách của mình.
Còn không phải là phim thần tượng Đài Loan phiên bản gay đây sao?
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy trong tâm trí của những cô gái đó có lẽ đang vang lên BGM của phim Trung học nhiệt huyết hoặc Vườn sao băng.
Cậu bước đến bên Trần Nghị, nghe thấy Trần Nghị chào hỏi mình rất nhiệt tình.
“Chào buổi trưa, thầy tiểu Nghiêm!”
Nghiêm Diệc Sơ gật đầu đáp lại.
“Chào buổi trưa.”
“Hôm nay ăn gì ha? Đồ xào, thịt nướng, món Hồ Nam, món cay Tứ Xuyên…” Trần Nghị đi theo Nghiêm Diệc Sơ tỏ ra rất nhiệt tình: “Ngày đầu tiên thầy tiểu Nghiêm ăn cơm cùng với tụi này, không biết cậu thích ăn gì? Nhưng cậu đến từ Xuyên Thành chắc là ăn được đồ cay nhỉ?”
……
Nghiêm Diệc Sơ nhìn bóng lưng thẳng tắp của Cận Sầm, một chút màu da thịt lờ mờ hiện ra dưới lớp áo sơ mi trắng của cậu ta, áo sơ mi rất mỏng, nhưng Cận Sầm dường như không sợ lạnh, chỉ mặc một lớp áo.
Tấm lưng ấy như một lũy tre vững chãi tuấn tú, đôi vai rộng, toát lên khí thế hừng hực của tuổi trẻ.
Góc áo lướt qua mang theo ba phần hương gỗ mát mẻ.
Nghiêm Diệc Sơ có chút ngẩn người.
Bên tai cậu là tiếng luyên thuyên không ngớt của Trần Nghị, trên hành lang vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc khi nhìn thấy nhóm bốn người chưa từng gặp này, nhưng ánh mắt của Nghiêm Diệc Sơ chỉ đặt vào bóng dáng của Cận Sầm ở phía trước.
Hình ảnh của Cận Sầm đến nay vẫn còn mơ mơ hồ hồ, gồm hai ba mảnh tạo thành, là sự phát họa thoáng qua. Chỉ có bóng lưng của Cận Sầm là thứ duy nhất cậu đã thấy nhiều lần, và lần nào cũng rất rõ.
Từ khu dạy học đến cổng trường mà Trần Nghị với Kỳ Dương vẫn chưa quyết định được là sẽ ăn gì.
Cả bốn đứng ở cổng trường một lúc, cuối cùng quyết định đưa Nghiêm Diệc Sơ đến một tiệm bán phở rất ngon gần trường.
Tiệm không lớn, mở đã lâu, hiện tại rất đông học sinh đến ăn.
Cả bốn chỉ có thể gọi món xong mang đi.
Họ chen nhau ra khỏi khu ẩm thực ồn ào ở cửa sau, vẫn còn sớm. Đồ ăn bọn họ mang theo toàn là nước lèo nên không tiện đi xa, đành phải dẹp đường hồi phủ, quay về trường học.
Phòng học tổng hợp bỏ hoang lần đầu tiên đón tiếp một vị khách mới Nghiêm Diệc Sơ.
Cả bốn ghép bàn lại, đem cơm lên rồi bắt đầu ăn trưa.
“Thầy tiểu Nghiêm, mấy bữa trưa trước đó cậu ăn như thế nào vậy?” Trần Nghị vừa húp phở vừa hỏi.
Trên mặt Nghiêm Diệc Sơ không vẻ gì nhưng trong lòng đang cười khẩy.
Tất nhiên là về nhà ăn uống phủ phê rồi.
Cậu ngồi trên ghế mà mông đau nhức cả lên nên nở nụ cười có chút khó hiểu.
“Ăn một mình đó.”
……
“Không sao, sau này cùng ăn với đám tụi này đi!” Trần Nghị ăn uống say sưa vui vẻ: “Lần sau đến chỗ tụi này rồi kêu Cận Sầm nấu cho cậu ăn nhá.’
“Cận Sầm nấu ăn hơi bị ngon đó!”
……
Cận Sầm bên kia đang lựa hành, nghe vậy thì ngừng động tác lại.
Cậu ta liếc Trần Nghị với ánh mắt đầy lạnh lùng.
Trần Nghị co chân lại, ho khan hai tiếng: “Tôi làm tôi làm, tôi nấu ăn cũng khá ngon á.”
Ăn cơm chung với nhau nên việc tán gẫu là chuyện không tránh khỏi.
Chủ yếu vẫn là Trần Nghị với Kỳ Dương nhiều chuyện r cãi nhau là chính, Cận Sầm lúc ăn phở vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, trong khi đó Nghiêm Diệc Sơ đóng vai mọt sách không quen giao tiếp, chỉ biết lắng nghe.
Trần Nghị nói ngày hôm qua lúc đánh Vương giả, Tống Úc đã chế nhạo cậu, thằng đó trước kia còn tôn trọng hắn, bây giờ lại lên mặt với cậu, thục trung sao ai cũng ngáo vậy chứ, suốt ngày có chuyện xảy ra, ai với ai trở lại xong lại chia tay…
Càng nói càng không kiêng kỵ, hoàn toàn quên mất lão đại bọn họ cũng có bộ dạng xuất chúng trước mặt người khác.
Cuối cùng là Kỳ Dương nhận ra có gì đó không ổn bèn khều Trần Nghị, hắn mới có phản ứng.
Hắn nhìn xuống thấy Nghiêm Diệc Sơ đang cúi đầu ăn phở, chóp mũi toát mồ hôi thì lúng túng mỉm cười.
“Haha, mấy này lúc chán thì nghe chút ấy mà, tụi tao chắc chắn việc học vẫn là trên hết.”
……
Thực ra, Nghiêm Diệc Sơ nghe rất hăng say.
Trong lời nói của Trần Nghị thì những chuyện giữa hắn và mấy người Từ Dịch Bình không ít chuyện là đúng sự thật.
Nhưng cậu không thể tỏ ra hứng thú với những chuyện phiếm như vậy được nên chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn ba người bọn họ mỉm cười.
“Thú vị thế, mấy cậu nói tiếp đi.”
…
Trần Nghị vò đầu cười hehe, cũng không nói tiếp.
Bầu không khí trở nên ngưng trệ, mọi người ăn phở xong thì thu dọn rác ra ngoài, cũng không biết nên làm gì.
Nắng chiều xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng, ngăn cách lớp sáng và tối.
Lá đỏ ngày thu dập dìu trong gió, cuốn lên rồi lại rơi xuống, phủ lên lớp cỏ dại bên dưới.
Thật là một tranh tuyệt đẹp trong một chiều nhàn nhã, Trần Nghị bèn mở lời chơi game.
“Chúng ta đánh Vương giả vinh diệu đi!”
……
Nghiêm Diệc Sơ gần như không thốt nên lời.
Cậu sợ nhất là nghe bốn chữ này từ miệng của Trần Nghị, ngày đó ở thư viện có chết đi sống lại cậu cũng sẽ không bao giờ quên!
Nhìn thấy Cận Sầm vốn không chút biểu cảm gì chợt nhướng mày tỏ vẻ có chút hứng thú, Nghiêm Diệc Sơ vội xua tay.
“Không được sao?”
Trần Nghị, Cận Sầm, Kỳ Dương nhìn cậu, chờ đợi lý do từ chối của cậu.
Nghiêm Diệc Sơ có chút sợ hãi khi bị nhìn như vậy.
Trong đầu cậu nhanh chóng tìm kiếm lý do phù hợp với tính cách của mình, sau đó tỏ ra bộ dạng chân thành tha thiết.
“Chúng ta phải tận dụng thời gian rảnh rỗi, bây giờ nghiên cứu tiếng Anh mỗi ngày là hợp lý nhất.” Cậu nhìn Cận Sầm cười hết sức chân thành: “Không phải cậu nói muốn cùng nhau điểm danh một trăm ngày đấy sao?”
Cận Sầm dường như thấy được nam sinh trước mặt dù cho Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc giờ đây trên trán lộ ra những đường gân xanh.
Cận Sầm lấy điện ra, cười miễn cưỡng.
“À à, đúng vậy. Chơi game gì chứ, mọi người cùng học đi nào.”
Trần Nghị:?
Kỳ Dương:…??
“Tải Tiếng anh Vỏ Sò ngay và luôn, sau khi đọc xong bài hôm nay thì chia sẻ trong nhóm.”
Cận Sầm nhìn hai người bọn họ, trong ánh mắt có chút uy hiếp.
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ kiềm nén không nổi, cậu hận không thể chạy ra ngoài ngửa mặt lên trời cười ha hả một trận.
Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Cậu mở ra đọc bài đọc hôm nay, chỉ một loáng là xong. Trong khi đó Trần Nghị cùng Kỳ Dương xanh cả mặt, vò đầu bứt tai. Còn bạn học Cận Sầm cũng đọc nhanh như gió là xong.
Giờ đây, trong lòng Nghiêm Diệc Sơ chỉ có một chữ—sướngggg!
Chết thì cùng chết, thật tẹt dời.
Sau giờ trưa rất lười biếng, Nghiêm Diệc Sơ gục trên bàn lúc nào không hay.
Trần Nghị cùng Kỳ Dương ghép ghế làm giường, rồi quen nếp nằm xuống ngủ.
Chỉ có Cận Sầm là không ngủ.
Ngoài cửa sổ thổi đến một trận gió mới, cuốn theo không ít lá cây, Bắc Thành một ngày cuối thu, thời tiết cũng bắt đầu trở lạnh.
Sức khỏe Cận Sầm tốt nên không cảm thấy lạnh lắm, nhưng Nghiêm Diệc Sơ thoạt nhìn có vẻ lạnh.
Cậu vùi nửa mặt vào trong khuỷu tay, cuộn người lại.
Cận Sầm dựa vào cửa sổ nhìn cậu thiếu niên kia.
Lúc im lặng không nói gì, khí chất trên người cậu biến mất sạch sẽ.
Cậu ta bước đến, tiến lại gần hơn.
Mắt kính của Nghiêm Diệc Sơ lúc ngủ bị rớt phân nửa, tóc mái cũng bị vén lên làm lộ ra nửa mặt. Lông mày mang khí khái anh hùng, đuôi mắt nhướng lên, khi nhắm lại, lông mi quét trên mi mắt, rất dài, không rậm rạp.
Nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt lúc này trông cũng rất bình yên.
Trên sống mũi cao vẫn còn vết hằn của kính cận, nhưng lúc không có kính trông rất khôi ngô tuấn tú, đó là một khuôn mặt rạng rỡ hơn rất nhiều so với bình thường.
Cận Sầm thấy Nghiêm Diệc Sơ đang trong mơ cũng nhăn mày lại, chậc một tiếng, đó là một dáng vẻ hết sức lười nhác mà cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy.
Cận Sầm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Nghiêm Diệc Sơ mà yên lặng suy nghĩ một lúc.
Sau đó lấy điện thoại ra, chậm rãi chụp một tấm.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Chuông báo thức của ký túc xá từ xa vang lên, Trần Nghị ngáp ngáp ngồi dậy nhìn Kỳ Dương.
Kỳ Dương cũng xoa lưng ngồi dậy.
Nếu không phải vì Nghiêm Diệc Sơ ở đây thì chắc chắn giữa trưa bọn họ đã về rồi.
Nhưng lần này bọn họ vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa, sợ Nghiêm Diệc Sơ qua lại thấy thứ không nên thấy nên không trở về.
Trần Nghị với Kỳ Dương ngủ đến đau eo đau lưng nên mau chóng ưỡn người, không ai để ý đến Nghiêm Diệc Sơ trong góc.
Nghiêm Diệc Sơ có vẻ đang hưởng thụ tiếp tục cảm giác tiết cuối cùng sáng nay nên ngủ đến mê mệt.
Cậu không hề nghe thấy tiếng chuông, tiếng ghế va chạm, tiếng ngáp của Trần Nghị với Kỳ Dương.
Cận Sầm ngồi xuống bàn bên cạnh, đặt điện thoại lên bàn rồi cúi xuống nhìn cậu.
Cặp kính của nam sinh kia không biết đã được nâng lên từ khi nào, đặt đúng vào sống mũi của cậu.
Cận Sầm nghe thấy tiếng thì thầm của cậu.
“Ông đây… giết năm…”
……
Tiếng thì thào nói mớ đứt quãng truyền đến tai cậu ta, gần như chỉ còn lại tiếng thở.
Nhưng Cận Sầm cảm thấy mình đã không nghe lầm.
Cậu ta không khỏi cong khóe miệng.
Cận Sầm chìa tay gõ bàn, lông mày Nghiêm Diệc Sơ nhíu chặt lại.
“Tỉnh tỉnh.”
Giọng của Cận Sầm truyền đến não của Nghiêm Diệc Sơ, sau khi chuyển dịch xong xuôi hệt như đài phát thanh phát chúng ra.
Giống như Thượng Đế chợt thốt lên, trong tất cả các mảnh ký ức của Nghiêm Diệc Sơ, giọng trầm, sự quyến rũ cùng nụ cười của Cận Sầm đồng thời xuất hiện.
Nghiêm Diệc Sơ từ từ mở mắt ra. Đôi mắt dài và hẹp đó giờ đây gần như được che bởi cặp kính gọng đen làm Cận Sầm không thấy rõ chút lưu luyến nơi khóe mắt.
Nghiêm Diệc Sơ vô thức sờ mắt kính của mình.
Hên quá, vẫn còn ngăn ngắn trên mũi.
Sau đó, lần đầu tiên cậu nhìn thấy năm ngón tay chống lên bàn của Cận Sầm, thon dài, cân xứng, khớp xương rõ ràng. Một đôi tay thật đẹp.
Tiếp đó, cánh tay mạnh mẽ của nam sinh cùng với đường cong mượt mà tạo nên nếp gấp trên áo sơ mi làm cho đường eo hiện rõ qua ánh sáng dưới áo, còn có khuôn mặt đẹp trai khôi ngô ngược sáng hiện ra.
“Tỉnh rồi sao?”
Cận Sầm hỏi một cách bình tĩnh.
Cậu ta nhìn cậu, trong mắt bọn họ vẫn bình yên như vậy nhưng cậu ta đã che đi những cảm xúc mà Nghiêm Diệc Sơ không hiểu được.
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy tim mình đang đập ‘Thình thịch thình thịch’.
Lúc này đây, trên vai Cận Sầm là lớp ánh sáng bị phân cách bởi cửa sổ kính.
Giống như hình bóng cậu nhìn thấy trong quán bar ngày hôm đó, cả người toát lên một sự hấp dẫn khó cưỡng.
Nghiêm Diệc Sơ siết chặt tay.
Cậu tự cảnh cáo chính mình.
Không được, nhất định không thể rơi vào mỹ nhân kế của tên đã khởi xướng việc điểm danh một trăm ngày trên Tiếng Anh Vỏ Sò.