Chương 15: Cho cậu chết
Edited by Raine Wu
———–
Thành thật mà nói thì Trần Nghị cũng từng luyện qua Lộ Na.
Ai lại không muốn đi lại tự do trong doanh trại quân địch mà có thể thoải mái thu hoạch đầu lâu chứ?
Thật tiếc khi những giấc mơ đều đẹp đẽ còn sự thật lại hết sức phũ phàng.
Sau khi Trần Nghị đã chết không biết bao nhiêu lần, còn bị đồng đội chửi vô số lần thì đành phải từ bỏ giấc mơ đó của mình.
Lúc vào game nhìn thấy ‘Một cái cây’ khóa Lộ Na, Trần Nghị rên rỉ siết chặt nắm tay lại.
“Đừng láo nháo nữa.” Cận Sầm nhíu mày.
Cậu ta ghét nhất khi chơi game mà có người cứ lải nhải bên tai.
Cận Sầm dễ dàng chọn Điêu Thuyền.
Điêu Thuyền
Ai đó trong đội Tống Úc gửi một chuỗi: “…”
Tống Úc cũng phát ra tiếng cười giễu cợt: “Trần Nghị mày thôi đi, đừng có mà thể hiện.”
Đương nhiên Cận Sầm cũng sẽ không chú ý đến.
Anh hùng với skin của Trần Nghị đều rất đầy đủ, đặc biệt là nữ anh hùng đứng đầu này, vốn đã mua một skin rồi.
Sau khi game tải xong vào màn hình trò chơi, Trần Nghị đứng sau Cận Sầm hét lên sợ hãi.
“Chúng ta hình như gặp phải xe của streamer rồi!”
Thật vậy, ID kia có hơi quen thuộc.
Cận Sầm chơi game lâu vậy nên streamer cũng không phải chưa từng gặp qua nên cậu ta rất bình tĩnh thu lính.
Tống Úc bắt đầu lên tiếng bài binh bố trận, giới thiệu streamer đối diện chơi loại pháp thuật nên Cận Sầm cũng lười nghe.
“Nhìn quái rừng blue đi, nhất định là—” Giọng điệu Tống Úc hết sức nghiêm túc.
‘Một cái cây’ nhanh chóng dọn hết lính, nhanh chóng chui vào bụi rậm, đột nhiên thấy bên địch đang cướp quái rừng blue.
Chỉ thấy dáng Lộ Na nhỏ bé nhanh nhẹn, di chuyển linh hoạt, nhanh chóng xài chiêu trừng phạt cướp blue đi, Cận Sầm điều khiển nhân vật đến đó, dễ dàng thu hoạch hết mạng của mấy thằng đi cướp blue.
“Quao, lão đại ngầu đét, cướp đầu lâu của người khác luôn!”
Trần Nghị nắm chặt tay vì phấn khích.
Nghiêm Diệc Sơ thu hoạch trợ công đang nhíu mày, sao cảm giác không giống Trần Nghị chơi vậy nhỉ?
Đối diện là đoàn streamer, Tống Úc, Từ Dịch Bình cùng với một đứa bạn học thục trung khác chưa bàn ra phương án gì thì lúc đó Điêu Thuyền, Lộ Na đã đánh nhau với đội địch rồi.
Mày tới tao đi, di chuyển vị trí với nhau.
Dáng người Lộ Na uyển chuyển nhẹ nhàng, giết tám trong tám ngoài rồi thu hoạch một đống trợ công.
Đầu lâu sao, đương nhiên rơi tất cả vào tay Điêu Thuyền rồi.
Nghiêm Diệc Sơ khó chịu chậc một tiếng, nhìn đứa con gái đang ngồi lắc lư trên xích đu kia.
Đây chắc chắn không phải Trần Nghị đang chơi, loại tiên dược nào có thể khiến người ta đột nhiên lĩnh ngộ? Đẳng cấp cao hẳn mấy bậc.
Tống Úc phản ứng lại, bên trong la lên: “Mày là đứa không biết xấu hổ hả Trần Nghị, mày đi cầu cứu người ngoài sao? Sầm ca đang chơi đúng không?”
“Có gan để Sầm ca chơi giúp mày thì có gan lên tiếng đi chứ!”
……
Cận Sầm?
Nghiêm Diệc Sơ híp mắt lại, là Cận Sầm ngày hôm qua dẫn cậu lao vào tháp phòng thủ tự sát?
Má nó, tượng đất cũng có ba phần lửa đấy* nên Nghiêm Diệc Sơ cậu là con thỏ trắng mua vui gì đó sao? Rõ ràng chơi siêu như vậy mà ngày đó còn dắt cậu nếm 108 cách mấy đứa gà chết trong game hả?
*Tượng đất cũng có ba phần lửa: ý là chỉ mọi người đều có một mức độ tức giận của mình.
Lúc thì lao vào tháp tự tử, lúc thì lóe lên hình ảnh tặng đầu lâu, sau khi Nghiêm Diệc Sơ chơi với Cận Sầm mấy ván thì cảm thấy trình độ của mình như trở lại hạng đồng.
Nghiêm Diệc Sơ càng khó chịu hơn.
Cậu lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy nghiêm túc nhìn chăm chú vào hình ảnh trò chơi.
Đừng hòng cướp một cái đầu nào trên tay cậu!
Vốn bọn Tống Úc tưởng rằng team địch sẽ hành mình sấp mặt nhưng cuối cùng không xảy ra.
‘Một cái cây’ và Trần Nghị đến để cứu Cận Sầm, những viện binh đến đều là những người có kỹ thuật tốt hơn mấy người này, mấy người đó có khả năng chống cự đội hình streamer và tự chơi theo cách của mình.
Đặc biệt là ‘Một cái cây’ còn có vài lần giết hai giết ba.
Cận Sầm không ngây thơ đến mức cứ đeo bám cậu để đoạt lấy đầu, cậu ta tự mình mang ra giữa, giết tới đường giữa bên kia chỉ có thể ôm đoàn.
Có lẽ là streamer đội đối phương chỉ có mẽ ngoài, không đáng sợ như người ta vẫn nghe nên cuối cùn, nó gần như trở thành lợi thế áp đảo của họ.
Màn trình diễn của ‘Một cái cây’ quả là hoa cả mắt, các loại thao tác trong nước ở suối nhanh chóng muốn giết năm.
Từ Dịch Bình vui mừng đến mức không nhịn được mà gào thét cổ vũ cho Nghiêm Diệc Sơ.
“Sơ ca! Trâu bò! Giết năm giết năm giết năm!”
Tiếng hét xen lẫn tiếng BGM trong game phát ra truyền đến tai Cận Sầm.
Cận Sầm lướt đến, cái đầu cuối cùng đã bị Điêu Thuyền lấy.
Lộ Na cùng với Điêu Thuyền hai vị nữ nhân vừa đẹp vừa nguy hiểm chốn hẻm núi Vương giả vai kề vai đứng cùng một chỗ, còn khắp nơi trên mặt đất đều là thi thể.
Tiếng gào thét của Từ Dịch Bình mắc kẹt trong cổ họng.
Đột nhiên không có ai đánh thạch anh, chỉ có tiểu binh cùng xe pháo chuyên tâm xuất thủ.
Giết năm của ‘Một cái cây’ bị Điêu Thuyền phá vỡ.
Nghiêm Diệc Sơ cầm di động mỉm cười.
Rồi lại mỉm cười.
Thạch anh rạn nứt, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Trò chơi chuyển sang màn giải quyết, Nghiêm Diệc Sơ có chút chút áp đảo Điêu Thuyền và giành được MVP, số lần giết của Điêu Thuyền không nhiều như Lộ Na nhưng tâm trạng của Nghiêm Diệc Sơ cũng rất tệ.
Cuối cùng, hai kỹ năng của Điêu Thuyền cứ đi theo cậu chẳng phải là để cướp đầu sao?
Không ngờ Cận Sầm lại là một đứa đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ như vậy!
Nghiêm Diệc Sơ tức đến mức đầu muốn bóc khói.
Sau khi rời nhóm rồi quay lại, Tống Úc cười ha ha chuẩn bị hòa giải thì thấy người bạn mà Từ Dịch Bình dẫn đến chat trong nhóm.
Một cái cây: Solo đi.
Một cái cây: Chơi Điêu Thuyền đó.
Hung dữ quá.
……
Cận Sầm đoạt được đầu nên tâm trạng không tệ.
Cậu ta đưa điện thoại cho Trần Nghị rồi hất cằm về phía hắn: “Solo đi.”
Trần Nghị:…
Trần Nghị khụ khụ: “Lão đại, người ta đã nói rõ muốn Điêu Thuyền kia mà…”
Cận Sầm vỗ vỗ đầu chó của hắn rồi nói hết sức tự nhiên: “Đó không phải là mày hả?”
Cậu ta đẩy lưng Trần Nghị, đem bản mặt đầy đau khổ của Trần Nghị ra khỏi cửa rồi rắc rắc khóa phòng lại.
“Lão đại… cứu mạng.”
‘Một cái cây’ vẫn còn gửi tin nhắn trong nhóm.
Một cái cây:?
Một cái cây: Mới cướp đầu người khác nên cảm thấy rất hả hê à.
Một cái cây: Giờ sợ rồi sao?
Trần Nghị gửi một ảnh chụp màn hình cho Cận Sầm cùng với vô số biểu tượng cảm xúc đang khóc.
Cận Sầm lấy điện thoại ra, mở Vương giả vinh diệu.
Thật ra, cậu ta cũng không muốn giành giết năm của ‘Một cái cây’, Cận Sầm nghe thấy có người kêu lên ‘Anh Sơ’, dạo này cậu ta rất nhạy cảm với chữ này nên bị phân tâm mà ấn vào kỹ năng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ người đó kêu ‘Anh Cây’.
*Giải thích chút: Nghiêm Diệc Sơ, chữ Sơ đọc là /Shū/, còn Cây trong ‘Một cái cây’ đọc là /Shù/. Phát âm hơi giống nhau, khác thanh điệu thôi. Đó là lý do mà nick Wechat của Nghiêm Diệc Sơ là SHU đó. Tội Cận Sầm, bị ám ảnh =))
Trong đầu Cận Sầm hiện ra hình ảnh ngày hôm qua tiểu Đát Kỷ ngơ ngơ ngác ngác đi phía sau cậu ta, còn hôm nay lại là Lộ Na phong tao siêu thần nên lắc đầu.
Cậu ta tìm ID game của Trần Nghị, click vào bảng chiến tích thì tìm thấy ‘Một cái cây’.
Bấm vào thông tin, ‘Một cái cây’ không ẩn thành tích của mình, tỷ lệ thắng rất cao, hầu hết là MVP.
Gia Cát Lượng đời thứ mười Xuyên Thành.
Vị trí này cũng hơi trùng hợp.
Cận Sầm nhìn ID này suy nghĩ một lúc rồi sau đó gửi yêu cầu kết bạn.
Nghiêm Diệc Sơ ở trong nhóm châm biếm một hồi thì cuối cùng ‘Nhìn bố mày làm gì’ chủ động rút khỏi nhóm, trốn mất dạng.
Từ Dịch Bình chat riêng khuyên Nghiêm Diệc Sơ, cậu tức đến mức uống một hơi hết luôn hộp sữa chua.
Xem ngày mai cậu đi học sẽ không cho Trần Nghị một bộ mười tám bài hóa học để làm.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ định dùng uy nghiêm của ‘thầy giáo tiểu Nghiêm’ như thế nào để trừng trị Trần Nghị thì trong game hiện ra lời mời kết bạn.
Người chơi ‘Núi nửa cân’ yêu cầu thêm bạn với bạn.
……
Núi nửa cân?
Ai nhỉ?
Nghiêm Diệc Sơ nhíu mày, sao giống tên của mình vậy?
Cậu nhìn vào ghi chú, nội dung bên trong viết “Tôi là Điêu Thuyền lúc nãy, đến solo.”
……
Đệt mẹ.
Cận Sầm!
Nghiêm Diệc Sơ cầm di động, suy nghĩ hai giây, do dự giữa việc chấp nhận hay không chấp nhận. Nhưng vừa nãy cậu mới chat lum la trong nhóm, giờ người ta đến thật mà không đồng ý thì kỳ quá đi?
Nghiêm Diệc Sơ nghiến răng hít một hơi.
Kệ đi, bọn họ không có Wechat bên đây thì sẽ không biết cậu là ai!
Nghiêm Diệc Sơ đành bấm chấp nhận.
Vừa mới đồng ý thì một lời mời solo hiện ra.
Nghiêm Diệc Sơ vào solo thì bên kia mở mic.
Âm thanh qua hệ thống có lẫn chút tạp âm, theo dòng điện chạy qua cũng không che được sức hút của giọng nam trầm ấm, dễ nghe.
“Ngại quá, nãy không phải cố ý cướp giết năm của cậu đâu.”
Giọng nam truyền qua mang theo chút ý cười không rõ, từng chữ rõ ràng, thẳng thắn.
Trước đây khi Nghiêm Diệc Sơ nghe Cận Sầm nói chuyện thì phần lớn đều là Cận Sầm lên giọng, bây giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói bình thường của Cận Sầm nên hơi ngớ người, không nghiêm túc như trong trường, giọng Cận Sầm giờ đây có chút thả lỏng lười biếng, giống như tiếng đàn Cello trong quán cà phê vào buổi chiều, nghe rất hay.
Lập tức làm lỗ tai Nghiêm Diệc Sơ có chút ngứa ngứa.
Cậu xoa xoa vành tai của mình, cơn tức giận vừa nãy đã bị hóa giải bởi lời xin lỗi của Cận Sầm.
Tất cả những gì đọng lại trong lòng cậu giờ đây là những cảm xúc không thể nói nên lời.
Nghiêm Diệc Sơ không nói chuyện mà chỉ chat tin nhắn.
Một cái cây: Không sao.
“Tách” một âm thanh lanh lãnh vang lên.
Từ bên kia phát ra một âm thanh rất quen tai, giống như tiếng bật lửa.
Nghiêm Diệc Sơ nhớ đến chiếc bật lửa của Cận Sầm mà cậu lượm được rồi liên tưởng đại khái đến hình ảnh bên kia.
Đẩy nắp bật lửa bạc, ngọn lửa nhẹ nhàng bùng lên, một nam sinh cúi đầu ngậm điếu thuốc, híp mắt đốt rồi đóng nắp lại.
Giống như ngày ấy nhìn thấy ở Phí Điểm.
Nghiêm Diệc Sơ nghe thấy giọng nói có chút không rõ của Cận Sầm.
“Tôi cho cậu giết lại tôi lần nữa đó.”
……
“Không đánh trả.”
……
Lúc hút thuốc giọng của nam sinh nghe hơi khàn nhưng khiến nó trở nên trầm và gợi cảm hơn, lướt bên tai Nghiêm Diệc Sơ như thể đang thì thầm gì đó.
Nghiêm Diệc Sơ cầm điện thoại mà mặt có chút nóng lên.
Cậu nhíu mũi rồi gửi một loạt dấu chấm lửng.
Một cái cây: Không cần đâu…
Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Cận Sầm.
A di đà phật!!!
Bạn trai này đừng có tự ý cười như vậy được không!
Nghiêm Diệc Sơ vội vàng thoát game, tắt Vương giả vinh diệu.
Cậu nhìn vào điện thoại rồi vỗ vỗ mặt mình.
Cận Sầm có thấy rõ giới tính trong phần thông tin của cậu chưa vậy?
Nam, cậu không điền sai chứ?
Sao giống như muốn chọc cậu thế?
Nghiêm Diệc Sơ lắc lắc đầu, muốn đem giọng của Cận Sầm vừa rồi ra khỏi đầu mình.
Là một người nửa thẳng không cong mà chẳng khác nào cong, tuy bề ngoài phong lưu nhưng lại như chú chim non chưa có kinh nghiệm yêu đương thực tế, cả đời Nghiêm Diệc Sơ yêu nhất là trai đẹp, nếu có điều gì hấp dẫn cậu hơn trai đẹp thì đại khái chính là mấy anh đẹp trai vừa chơi game giỏi vừa có giọng nói gợi cảm.
Cậu với Hứa Thanh ở Xuyên Thành đau khổ tìm kiếm nhưng đều không tìm thấy ai—đương nhiên là không tính chính cậu.
May thay, vừa tới Bắc Thành nửa học kỳ thì đã xuất hiện một người.
—Cận Sầm, người đêm qua còn mời cậu cùng điểm danh một trăm ngày.
Nghiêm Diệc Sơ nhìn vào điện thoại như thể bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng khẽ cười của Cận Sầm.
Cậu cầm lấy hộp sữa chua đã uống hết rồi hút một hơi một cách vô nghĩa.
Tiêu đời. Cận Sầm nghĩ.
Nghiêm Diệc Sơ mở Wechat của Hứa Thanh rồi gửi biểu cảm khóc lóc qua.
Thật thơm!
– —————
Raine: Sợ nhất edit phần game mà edit tới khúc sau buồn cười quá, Nghiêm Diệc Sơ đúng là Nghiêm Diệc Sơ:)))