Chương 12: F4 Bắc Nhất
“Hẹn gặp lại thầy tiểu Nghiêm!” Ở ngã ba đường, Trần Nghị liên tục vẫy tay với Nghiêm Diệc Sơ.
……
Kết thúc một ngày học, Bắc Thành tràn ngập nắng chiều. Bầu trời màu đỏ quýt như một dải lụa ráng ngũ sắc, đẹp không sao tả xiết.
Sau một ngày phát huy hết khả năng diễn xuất đỉnh cao cùng với nỗ lực giải thích đề cho Trần Nghị, cả người Nghiêm Diệc Sơ không khỏi mệt mỏi, cậu vẫy tay với Trần Nghị cho có lệ rồi tự nhủ với lòng phải kiên trì.
Bên cạnh thư viện Bắc Thành chính là viện bảo tàng Bắc Thành, lúc này đây vô cùng đông người, một lúc Cận Sầm không còn nhìn thấy bóng dáng của Trần Nghị và Cận Sầm nữa.
Cậu cũng lười chen chút trên xe buýt công cộng nên bắt luôn taxi đi thẳng về nhà.
Nghiêm Diệc Sơ đã lâu không thấy mệt mỏi như vậy.
Nghĩ đến ‘108 cách mấy đứa gà chết trong game’ cùng thử với Cận Sầm trong Vương giả vinh diệu, còn thêm ánh mắt thương hại đồng cảm làm cho Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy khó chịu.
Phải biết rằng cậu đã đến trường trung học số 1 Bắc Thành đã hơn nửa học kỳ, không có một người bạn nào có thể nói chuyện, ngày nào cũng đi ăn một mình, biểu cảm khó tin trên mặt Trần Nghị lên đến cực điểm.
Không cần biết Nghiêm Diệc Sơ giải thích rằng mình cảm thấy hài lòng với sự cô độc, hài lòng với việc học thế nào… Trần Nghị đều trưng ra vẻ biểu cảm ‘sao có thể được chứ’.
Có thể do khả năng diễn xuất của cậu quá xuất sắc, làm cho vai diễn con cừu non thuần khiết bị cô lập với thế giới quá mức chân thực, điều này khơi dậy ở Trần Nghị trách nhiệm mạnh mẽ của một ‘học sinh’.
Trần Nghị ngay lập tức kéo vào nhóm Wechat, nói rằng sau này hắn sẽ bảo vệ Nghiêm Diệc Sơ ở trung học số 1 Bắc Thành, không để cho ‘thầy’ của hắn lẻ loi một mình.
Lúc này, tin nhắn của Trần Nghị hiện trong nhóm Wechat.
Trần Nghị: Chia sẻ liên kết ‘Tác hại của việc đi ăn một mình, 8 bí mật bạn chưa biết’.
Trần Nghị: Chia sẻ liên kết ‘Chỉ học tập mà không xã giao, bạn sẽ trở thành người vô hình trong xã hội’.
……
Trong một lúc, Nghiêm Diệc Sơ nhìn tin nhắn mà không nói được thành lời.
Thậm chí cậu còn không còn hơi sức gõ một chuỗi dấu ba chấm.
Một lời nói dối phải dùng đến một trăm lần nói dối, Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy quả cầu tuyết nói dối trên đầu cậu càng lăn càng hăng, một giây sau như muốn đè nát thịt cậu.
Tại sao Trần Nghị này lại nhiệt tình như vậy chứ?
Nghiêm Diệc Sơ vốn nghĩ rằng Cận Sầm, Trần Nghị, Kỳ Dương chắc sẽ lập thành một nhóm lấy tên kiểu như ‘Ba anh em Bắc Thành’, giống như lúc cậu ở Xuyên Thành, làm trời làm đất, không coi ai ra gì, không chấp nhận người ngoài vào nhóm.
Không ngờ rằng trung học số 1 Bắc Thành lại cho ra một nhóm khác với suy nghĩ của cậu.
Không chỉ lấy học tập làm nhiệm vụ, mà mẹ nó còn coi giúp người làm niềm vui, yêu mến bạn học nữa chứ.
Nghiêm Diệc Sơ không khỏi hoài nghi rằng liệu mỗi lần bọn họ tụ lại có phải Cận Sầm bắt bọn kia cùng nhau đọc diễn cảm mấy giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa hay không.
Tóm lại, Nghiêm Diệc Sơ trở tay không kịp trước cú sút thẳng của Trần Nghị.
Còn có Kỳ Dương, người về nhà trước đó không tham gia buổi học thư viện cũng đang không khỏi ngạc nhiên y như cậu. Hắn đột nhiên được thêm vào một nhóm mà trong nhóm ấy xuất hiện người lạ.
– F4 Bắc Nhất?
* F4 Bắc Nhất: F4 Bắc Thành Nhất Trung – Bốn anh em trường trung học số 1 Bắc Thành.
Khóe miệng hắn co quắp.
Cái tên nhóm hết sức ngu si quê mùa.
Còn nữa, Trần Nghị trong nhóm đang chia sẻ liên kết gì kỳ lạ thế?
Vốn dĩ bọn họ không hay sử dụng số chính Wechat của mình cho lắm, Trần Nghị kêu hắn đổi tài khoản để kiểm tra, nói rằng ‘thầy Tiểu Nghiêm’ của mình vào nên muốn chào đón một chút.
Hắn thấy avatar người xa lạ kia gửi một cái biểu cảm.
SHU:(°ο°)
……
Ai thế nhỉ? Kỳ Dương cau mày.
Tin nhắn riêng của Trần Nghị đúng lúc xuất hiện.
Trần Nghị: Đây là Nghiêm Diệc Sơ! Thầy dạy hóa lớp thi đua của tao.
Trần Nghị: Má, thầy tao thảm lắm.
Trần Nghị: Mày cho tao chút thân thiện đi! Đừng có dọa người ta!
Trong đầu Kỳ Dương đầy dấu chấm hỏi đủ kích cỡ.
Hắn gửi tin nhắn vào nhóm.
Kỳ Dương: Chào, tui là Kỳ Dương.
Bên kia trả lời rất nhanh.
SHU: Chào nha, mình là Nghiêm Diệc Sơ ^-^
……
Kỳ Dương nhìn biểu tượng cảm xúc* gần gũi lại cũng đầy hoài niệm kia, tay có chút run run.
*Từ gốc là văn tự hình mặt, cũng có nghĩa là kaomoji ヾ(・ω・’)ノヾ(‘・ω・)ノ゛
Hắn cảm thấy như đang chat với em họ tiểu học của mình, sau đó sẽ điền vào chỗ trống ‘Viết vào phần bảng câu hỏi này, sau đó truyền cho năm người bạn’ loại như chòm sao, sở thích.
Hắn nhấp vào danh sách biểu tượng cảm xúc của phương thức nhập, tìm kiếm một lúc lâu rồi trả lời lại.
Kỳ Dương:~(● ́0’●)~ Chào nhá!
……
Trong xe taxi, tay Nghiêm Diệc Sơ cầm điện thoại cứng đờ lại.
Cậu sống gần mười bảy năm, đây là lần đầu tiên gặp vấn đề như vậy khi nói chuyện với người khác.
Cho hỏi, gặp phải mấy ký tự cao cấp như vậy thì trả lời lại như thế nào?
Nghiêm Diệc Sơ, người chỉ biết sử dụng mấy biểu tượng cảm xúc đơn giản không biết.
Cậu cảm thấy mình đã thua, thua một cách triệt để.
Ban ngày thì diễn ở thư viện, hoàn toàn không ngờ tới đã tách nhau ra rồi mà đến chat chit cũng phải diễn. Nghiêm Diệc Sơ hận không thể xuyên về kỳ thi lúc trước, giết chết chính mình lúc đang thi——để cậu ta cmn hạng nhất kỳ đó!
Ở diễn biến khác.
“Đệt mẹ, thằng Kỳ Dương này không sao đấy chứ?”
Trần Nghị đang ở trên đường thiếu chút nữa phun ngụm đồ uống ra ngoài.
“Làm sao để gõ được cái chuỗi này vậy, mày có biết không lão đại?” Trần Nghị nhíu mày: “Chậc, tao cảm thấy nếu như không thêm mấy loại ký hiệu này thì không thể tham gia được cuộc nói chuyện này rồi.”
Cận Sầm liếc nhóm chat, không nói gì.
Cậu ta đương nhiên không biết gõ mấy thứ này, thậm chí còn không biết nó gọi là gì.
Những lúc như thế này, Kỳ Dương cảm thấy việc tải bộ gõ Xungou rất có lợi.
Kỳ Dương: ( ̇- ̇) ông là thầy của Nghị Tử hã?
SHU: ^o^ đúng rồi!
Kỳ Dương: Chào thầy tiểu Nghiêm (ˊωˋ*) sau này cũng dạy cho tui nha!
SHU: ^_^ không thành vấn đề.
……
Cứ một câu là một cái biểu cảm, hai người này thật sự ổn.
Trần Nghị nhìn lịch sử chat mà lo như như kiến bò trên chảo nóng, trên đường cầm điện thoại mà giậm cả chân.
“Đệt, phiền thế! Thằng chó Kỳ Dương này, sao mà gõ mấy cái biểu cảm rách nát kia rồi nhân cơ hội bắt quàng làm họ với thầy tiểu Nghiêm chứ!”
Trần Nghị tìm kiếm hồi lâu rồi cuối cùng copy trực tiếp mấy ký hiệu Kỳ Dương sử dụng.
Trần Nghị: (ˊωˋ*)
Trần Nghị: Đây là thầy của tao.
Trần Nghị: Mắc mớ gì tới mày.
Kỳ Dương nhướng mày, trời má, là thằng này kêu hắn thân thiện chút, còn chưa kể đi copy cái của hắn rồi đi mắng hắn!
Kỳ Dương đang làm tổ trên sofa nhà mình, vốn cũng rất rảnh mà bây giờ bị khiêu khích như vậy nên không khỏi máu nóng sục sôi.
Kỳ Dương: (〝▼皿▼)
Kỳ Dương: Cả kaomoji mà cũng không biết gõ, đồ ngu.
Kỳ Dương: Có tư cách gì mà làm F4 Bắc Nhất hả?
Kỳ Dương: Bây giờ tao sẽ kick mày ra.
……
Nghiêm Diệc Sơ nhìn nhóm Wechat rồi im lặng thật lâu.
Trong lúc không khí trong nhóm đang rất căng thẳng.
Cậu click vào chat riêng với Hứa Thanh.
SHU: Hứa Thanh, cho tao chút biểu tượng cảm xúc xài đi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên:?
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Sao mày muốn biểu tượng cảm xúc, phải chăng cưng muốn yêu qua mạng?
……
SHU: Chuyện này dài dòng, phức tạp lắm…
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tao không xài mấy cái biểu tượng đó mấy trăm năm rồi.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Xin hỏi, thanh niên thời nay ai mà lên mạng còn xài mấy biểu tượng cảm xúc đó nữa?
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Tao thấy mấy đứa xài biểu tượng cảm xúc đều là em cú có gai.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Chỉ có thẳng nam mới nghĩ rằng mấy em gái yếu đuối tiểu bạch liên bây giờ vẫn còn xài mấy biểu tượng cảm xúc thôi.
……
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy đầu gối mình trúng hai mũi tên.
Hứa Thanh gửi voice chat qua.
Cậu mở lên, để sát vào lỗ tai, nghe thấy bên kia cười ầm lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha Sơ Sơ bảo bối, không phải cưng sử dụng mấy biểu tượng cảm xúc này để xây dựng hình ảnh tiểu bạch liên đó chứ? Thiên tài nha! Tao đề nghị nên mua ngay một cái vòng tay màu đỏ, loại có chiêu tài mao đó!”
Nghiêm Diệc Sơ:…
Nếu sau này còn hỏi Hứa Thanh nữa thì cậu làm chó.
Đêm Bắc Thành vào thu se se lạnh.
Sau khi về nhà thay đồ, Nghiêm Diệc Sơ lần nữa ăn mặc đẹp chuẩn bị ra ngoài chơi.
Nhóm Wechat F4 Bắc Nhất trên điện thoại đã im bặt, Nghiêm Diệc Sơ kiềm chế được kích động muốn rời khỏi nhóm, chặn tin nhắn thông báo.
Cậu với Từ Dịch Bình hẹn nhau đi net.
Nghiêm Diệc Sơ mặc áo hoodie, đầu đội mũ lưỡi trai, bước vào tiệm net kiếm Từ Dịch Bình. Từ Dịch Bình ở trong phòng nhỏ ngăn cách với sự huyên náo bên ngoài đang chơi game.
Trở về với môi trường của mình, Nghiêm Diệc Sơ đã thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu cởi mũ ra, cài băng đô vuốt mái lên, để lộ vầng trán trơn bóng.
Thực ra cậu cận không nặng, không đeo kính cũng không vấn đề gì.
Chút bực bội ban ngày vẫn còn đọng lại trong lòng, Nghiêm Diệc Sơ mở máy lên vô game, đút tay vô túi kiếm điếu thuốc.
Cuối cùng, cậu sờ thấy một gói Nhuyễn Trung Hoa gần hết trong túi trong áo khoác, cầm một điếu trên tay, Nghiêm Diệc Sơ lấy ra chiếc bật lửa.
Cậu lấy ra một chiếc bật lửa nhỏ hình vuông màu bạc.
Đây không phải là của Cận Sầm rớt vào trong túi đó sao?
Nghiêm Diệc Sơ cau mày.
Trượt mở nắp bật lửa, nam châm đẩy vào chống va đập rất mượt, khi bật lên sẽ có âm thanh giòn tan.
Một ngọn lửa màu cam ấm áp bật lên, đung đưa trong không khí.
Nghiêm Diệc Sơ châm thuốc, đóng nắp lại, xoay một vòng trong tay. Nó sử dụng khá ổn.
Cậu bỏ bật lửa vào lại trong túi rồi đăng nhập vào game.
Từ Dịch Bình ăn ‘phao câu gà’, tức đến đập bàn.
“Cái đệt, gặp tiên rồi!” Hắn tức giận báo cáo: “Má, mấy thằng chó hack, cấm hoài cấm không xong.”
Hắn quay sang Nghiêm Diệc Sơ, giục cậu: “Nhanh lên, chúng ta lập chặn nó đi, tao không tin không được!”
Ban ngày Nghiêm Diệc Sơ đã nói quá nhiều nên bây giờ một câu cũng không muốn nói, chỉ chấp nhận lời mời của Từ Dịch Bình rồi bắt đầu chơi.
Tuy Từ Dịch Bình tức đến không bình tĩnh nổi, nhưng cũng không quên hỏi Nghiêm Diệc Sơ: “Sao tự nhiên nói ban ngày không tới hả? Hẹn VR ở quán với tao rồi mà.”
Nghiêm Diệc Sơ nheo mắt, không nói gì.
Máy bay cất cánh, hắn chấm vào chỗ trường học.
Từ Dịch Bình kỳ lạ kêu lên: “Nhảy vào trường học hả? Cứ nhảy đại vậy sao!”
……
Nghiêm Diệc Sơ thở dài, sau khi tiếp đất, cậu cầm súng lên và bắt đầu giết người.
Đột nhiên, từ chỗ trường học nổ lên một loạt tiếng súng, là Nghiêm Diệc Sơ đang đại sát tứ phương. Nghiêm Diệc Sơ ban ngày chết thảm trong Vương giả vinh diệu, bây giờ đã có thể rửa mối nhục xưa.
“Đù, người anh em, mạnh dữ ha?”
Từ Dịch Bình bị shock, nhìn Nghiêm Diệc Sơ với vẻ mặt u ám.
“Rốt cuộc ban ngày mày làm đếu gì mà giờ kích động như vậy?”
Nghiêm Diệc Sơ cười khẩy.
“Đến thư viện đánh Vương giả vinh diệu.”
Raine: ( ᴗ ̫ ᴗ) (๑♡⌓♡๑) ⸜(。˃ ᵕ ˂)⸝ᑦ(੭・㉨・)ᐣ(⸝⸝º ^ º⸝⸝)( ˊᵕˋ ;)