Chương 10: Tiểu Nghiêm củ cải khô
Trần Nghị vừa nghe Cận Sầm nói xong thì nhân vật cậu đang điều khiển suýt chút lao đến tòa tháp đối diện tự sát.
Cận Sầm dựa vào ghế sofa, thong thả khui một lon Coca.
Khí ga trào ra từ khe hở, Cận Sầm uống một hớp rồi tiếp tục lật sách.
Trần Nghị hoài nghi nhìn về phía Cận Sầm.
Cậu ta mặc áo thun cùng quần pyjamas, ngồi trên sofa gác chân toát lên dáng vẻ lười biếng khác mọi ngày, cầm cuốn sách tiếng anh có khắc chữ ngoài bìa rất tinh tế, nhìn vào sẽ biết đây là loại sách mắc tiền.
Cận Sầm có vẻ không thoải mái, hơi cau mày thành một dáng vẻ đang suy nghĩ nghiêm túc.
Nhân vật của Trần Nghị bất hạnh chết thảm, hắn đau khổ ré lên rồi nhìn vào màn hình xám xịt, hỏi: “Sầm ca, sao ngày mai muốn đi thư viện?”
Cận Sầm đặt Coca xuống, lấy cây bút đỏ đánh dấu những chỗ khó hiểu trong sách.
Cậu ta thản nhiên trả lời: “Để học.”
……
Trần Nghị thực sự đã nhìn thấy quỷ.
Hắn mở to mắt, vừa thao tác hồi sinh lại nhân vật mình, vừa dùng ngữ khí cường điệu: “Tại sao muốn đến thư viện để học? Quan trọng hơn là tại sao tao phải đến học chung với thằng Nghiêm Diệc Sơ kia?”
Khi nghe đến câu hỏi của Trần Nghị, tay đang đánh dấu của Cận Sầm cũng không dừng lại một chút nào.
Ngữ khí của cậu ta càng thêm thản nhiên: “Tại vì thằng đó là hạng nhất khối.”, nói xong thì liếc sang Trần Nghị nói thêm: “Còn mày thì hạng 58.”
……
Trần Nghị bị sự thật này chặn họng thế nhưng tâm lý không bằng lòng kia vẫn khiến hắn tiếp tục.
“Vậy tại sao tao phải đi hã? Ngày mai tao muốn đi chơi bóng, Kỳ Dương lại về nhà rồi, haizz! Chết mất thôi!”
Cận Sầm lại uống tiếp một hớp Coca.
Hơn 11h tối thứ sáu, từ phòng khách nhìn ra ngoài, đèn vẫn sáng ở hầu hết các tòa chung cư.
Kỳ Dương sớm bị người nhà gọi về nên trong nhà này chỉ còn lại Cận Sầm và Trần Nghị.
Mục tiêu của Cận Sầm tối hôm nay chính là xem xong một đoạn trong cuốn sách tiếng Anh dày cộm này, cậu ta là một người rất giỏi trong việc lập kế hoạch và thực hiện nó, quyết tâm muốn nâng cao năng lực tiếng Anh nên cậu ra rất kiên trì theo đuổi.
Trên mặt nam sinh ngồi trên sofa kia không lộ quá nhiều cảm xúc, giọng điệu bất đắc dĩ và đau khổ của Trần Nghị cũng không làm lung lay ý nghĩ của cậu. Cậu lướt qua từ vựng trên sách rồi chợt dừng lại ở từ ‘Camouflage’.
Cậu ta vẽ một gạch đỏ phía dưới, cùng lúc đó trong đầu xuất hiện nghĩa của từ này.
“Sự ngụy trang.”
Tiếng lải nhải của Trần Nghị vẫn chưa dứt, hắn quay đầu nhìn Cận Sầm, trong mắt lóe lên tia sấm sét nhưng hắn vẫn không nhận được bất kỳ sự phản ứng nào.
Cận Sầm dừng suy nghĩ vài giây, đầu bút chấm một chấm đỏ trên mặt giấy.
Cậu ta đột nhiên nghĩ đến nốt ruồi không rõ nơi khóe mắt của Nghiêm Diệc Sơ. Cận Sầm hiếm khi có ý nghĩ như vậy, cậu ta liền nhíu mày, sau khi Cận Sầm đọc xong đoạn này, lấy bookmark để vào rồi đóng sách lại.
“Mày không phải muốn về nhà sao?”
Cậu ta cầm Coca đứng lên, hỏi Trần Nghị đang chơi game với vẻ mặt đau khổ.
Giọng Trần Nghị khe khẽ: “Tao không muốn về nhà nhưng cũng không muốn đi thư viện.”
Cận Sầm nhướng mày: “Nếu mày không nói đi thư viện với tao thì mày nghĩ cuối tuần này mày có thể ở đây không?”
Trần Nghị biết Cận Sầm đã nói trúng.
Nếu không phải nhờ lý do yêu thích học tập này thì mẹ hắn đã gọi hắn về để có cơ hội thể hiện tình mẹ bao la, không chừng giờ này đã uống không biết bao nhiêu chén canh đại bổ.
Nhưng mà……
Trước kia Cận Sầm cũng nói qua nhưng đã đi đâu chứ!
Hắn nhìn bóng lưng Cận Sầm đang lên lầu mà trong lòng đau khổ đưa ra kết luận——Có vẻ như kết quả kỳ thi giữa kỳ không tốt đã ảnh hưởng nhiều đến Cận Sầm hơn bọn họ nghĩ.
Một người hầu như không học ngoài giờ lên lớp đã bắt đầu đi thư viện vào cuối tuần, điều này nghĩa là gì?
Trần Nghị nhớ đến cảnh hồi bé bị Cận Sầm ép học.
Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng thi học kỳ không thấp hơn hạng ba mươi, mười hạng đầu cũng sẽ có hy vọng!
Trần Nghị không có tâm trạng chơi game nữa.
Hắn làm mới lại vòng bạn bè của mình, đám thực nghiệm Bắc Thành hắn dùng mũi để xem đám thái tử đảng ‘Ăn hại não tàn’ giờ đây đang bắt đầu mở tiệc cuối tuần.
Đứa thì định vị Phí Điểm, đứa thì định vị đường đua, ôm gái, mở champagne…. Xuất hiện đủ trò hưởng lạc tuyệt vời.
Trần Nghị nhìn lại chính mình, trên bàn trà là quyển đề thi thử của lớp thi đua, mấy cuốn sách mà Cận Sầm hay lật cùng gamepad và đĩa CD chất đống.
Hắn khóc không ra nước mắt.
Có quá muộn để chuyển sang thực nghiệm Bắc Thành không?
Sáng thứ bảy, nắng thật đẹp.
Bảy giờ sáng, Nghiêm Diệc Sơ đã đứng ngay bồn rửa mặt.
Cậu buồn bã nhìn vẻ phờ phạc của mình trong gương mà dùng sức xoa xoa mặt mình.
Dậy sớm vào cuối tuần không khác gì nỗi đau đớn giết cậu. Nếu không phải Cận Sầm là người khởi xướng vụ này thì Nghiêm Diệc Sơ đã sớm ngủ tiếp rồi.
Cậu nhanh chóng gội đầu, chải tóc và đeo kính đen lên để ngụy trang.
Sau khi che đi phần đuôi mắt, đôi mắt dưới tóc mái trông bình thường hơn rất nhiều, ít nhất là không gây ấn tượng sâu sắc.
Nam sinh trong gương có thể thấy ngũ quan tinh xảo, nhưng phần đặc biệt nhất lại được khéo léo che lại làm cho gương mặt trở nên nhạt nhẽo vô vị đi rất nhiều.
Sau khi Nghiêm Diệc Sơ vệ sinh cá nhân như mỗi sáng đi học rồi đứng trước tủ quần áo, cậu có chút khó khăn.
Dường như không đồ phù hợp để mặc.
Có rất nhiều quần áo trong tủ nhưng đa phần là những đồ phong cách đường phố có thương hiệu, dù không phải đồ hiệu thì là những bộ đồ phong cách kiểu ‘Chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền’.
Nghiêm Diệc Sơ lục lọi trong đống đồ rồi ném vô số áo thương hiệu sang một bên, dưới đáy tủ tìm thấy một chiếc áo thun trắng có logo Nike màu đen. Lúc này, nó giống như là củ cải bị ngâm trong nước mấy tháng, nhàu nát còn có chút thâm kim.
Có trời đất chứng giám, trước đây cậu mặc chiếc áo này để chạy bộ, sau đó vì nó xấu quá nên mới định dùng làm giẻ lau, nhưng sau đó dì giúp việc thấy logo Nike nên đã cất lại vào tủ.
Nghiêm Diệc Sơ giũ quần áo hai lần, sau đó xác nhận rằng nó chỉ còn mùi bồ kết nhẹ nhàng.
Nghiêm Diệc Sơ khoác lên mình chiếc áo thun thảm thương rồi nhìn vào gương cảm thấy mình diễn xuất không chê vào đâu được.
Không tìm thấy cái quần phù hợp nên Nghiêm Diệc Sơ thuận tiện mặc quần đồng phục đi học, mặc thêm áo khoác đồng phục và đi ra ngoài với cặp sách trên lưng.
Xuất hiện trong bộ đồng phục học sinh vào cuối tuần có vẻ hơi làm quá, nếu như mặc áo thun của mình bên trong áo khoác trường thì có vẻ tự nhiên hơn.
Nghiêm Diệc Sơ rất hài lòng với bộ trang phục này của mình.
Cậu cố nén sự không thích của mình với chiếc áo thun rồi đón xe đến thư viện Bắc Thành.
Thư viện Bắc Thành rất gần trường trung học số 1, chỉ cách vài trạm xe buýt.
Ngay khi cậu vừa bước xuống xe, Wechat hiện ra tin nhắn của Cận Sầm.
“Chỗ B15.”
……
Cận Sầm đã đến rồi sao?
Nghiêm Diệc Sơ chào đón những tia nắng sớm, lau nước mắt nơi khóe mắt rồi ngáp một cái thật dài.
Nếu không phải ngày đó ở Phí Điểm, Nghiêm Diệc Sơ đã lưu lại ấn tượng quá mãnh liệt* với Cận Sầm thì cậu hoài nghi có phải mình đã nhận nhầm người hay không. Cậu cố nén cơn buồn ngủ vào thư viện, còn trong lòng thì nghiêm khắc phê bình chính mình.
*Từ gốc: kinh hồng một thoáng (惊鸿一瞥): ý nói chỉ liếc mắt một cái thì đã lưu lại ấn tượng mãnh liệt.
Cậu hoảng hốt nhận ra có lẽ Cận Sầm thật sự rất thích học.
Thư viện này mới xây nên sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế đều rất mới.
Khu tự học cần phải có thẻ mới vào được, cũng không có nhiều người do đó rất yên tĩnh.
Chỗ ngồi B15 đã có hai người ngồi ở đó.
Trần Nghị đang nằm nhoài trên bàn nằm ngủ còn Cận Sầm thoạt nhìn tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Cận Sầm không giống như Trần Nghị và Kỳ Dương, đối với giờ ngủ của mình sắp xếp rất nghiêm ngặt. Nói chung, nếu như ngày hôm sau phải dậy sớm thì tối hôm trước sẽ không đi ngủ trễ.
Vì vậy lúc này, cậu ta đang cầm cuốn sách từ vựng, uống một ngụm cà phê, mặc áo khoác* màu đen, quần dài kiểu trekking, trông không giống như học sinh vừa mới xong đại hội thể thao trường.
Khi Nghiêm Diệc Sơ nhìn thấy Cận Sầm, đầu tiên là cậu chỉnh lại kính, sau đó dùng hai tay cầm lấy hai quai đeo của cặp, nghiêm chỉnh đi đến.
Cận Sầm thấy cậu trước, nam sinh đặt ly cà phê xuống, nghiêng đầu liếc cậu.
Cậu ta không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc áo thun ‘củ cải khô’ của Nghiêm Diệc Sơ, mà Trần Nghị đang mơ mơ màng màng cũng không khỏi giựt mình. Nghiêm gia và Cận gia có quan hệ tốt lâu năm, chứng tỏ độ giàu có của Nghiêm gia không hề tệ mà tại sao lại để con mình mặc áo cũ như vậy?
Cậu ta ho vài tiếng nhưng cũng không chào hỏi đón tiếp gì.
Cận Sầm lời ít ý nhiều mà nói: “Ngồi đi.”
……
Nghiêm Diệc Sơ ngồi xuống ngăn ngắn.
Cậu mỉm cười với Cận Sầm rồi đến Trần Nghị, một nụ cười rất chi chất phác.
Ngay cả Trần Nghị cũng không thể để bạn học mặc áo thun củ cải khô phải xấu hổ, hắn đưa tay ra, uốn cong các ngón tay về phía lòng bàn tay và nở một nụ cười ngượng nghịu hiếm hoi.
Cận Sầm bình tĩnh nhìn nam sinh đang chậm rãi đem sách vở ra rồi nói: “Bạn học Diệc Sơ, hôm nay tôi hẹn anh ra đây là để nhờ anh một chuyện.”
……
Nghiêm Diệc Sơ đang lấy đồ ra chợt sững người.
Cậu bị đơ vài giây sau đó mới “A——” lên.
Cận Sầm tiếp tục: “Ở lớp thi đua lần này, tôi với thầy Thẩm đã nói qua rằng sẽ học theo chế độ thầy trò, nghĩa là hai người sẽ hợp lại thành nhóm thầy trò, cùng nhau giải đề để cùng nhau tiến bộ.”
Trần Nghị nghe thấy lớp thi đua, lờ mờ cảm thấy có gì đó không tốt liền mở to mắt.
Cận Sầm vỗ vỗ lưng Trần Nghị.
“Đứa bạn này của tôi tuy bét lớp nhưng cũng được vô lớp thi đua hóa học, tôi muốn nhờ anh giúp một tay. Tôi chuyên vật lý mà hóa học lại không giỏi cho lắm, vì vậy anh chỉ cho bạn tôi nha, được không?”
Khi Cận Sầm nói, cậu ta hết sức nghiêm túc, thẳng thắn và chân thành.
Trông giống như đứa trẻ tốt biết nghĩ cho việc học của bạn mình.
Trong một lúc, khung cảnh trở nên rất yên tĩnh.
Nghiêm Diệc Sơ: “…”
Trần Nghị: “…”
Nghiêm Diệc Sơ và Trần Nghị liếc mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc đó, cho dù trước đây có bao nhiêu thành kiến với nhau, thậm chí có thể nói xấu sau lưng, tất cả đều toát ra cảm xúc bối rối không gì sánh được.
Sau đó, trong mắt người kia hiện lên bốn chữ lớn.
———MẮC GÌ ĐẾN TUI???
Thế nhưng…
Thế nhưng.
Nghiêm Diệc Sơ vẫn không quên rằng mình là một hình ảnh ngoan ngoãn và yêu học tập, cũng không quên mình và Cận Chấn Quốc lúc nói chuyện đã có mong muốn cùng Cận Sầm học tập tiến bộ.
Cậu siết chặt tài liệu trong tay như thể bóp đầu Cận Sầm, hận không thể một giây sau sẽ bóp nát nó.
Ngoài miệng chỉ có câu trả lời vắt vẻo từ kẽ răng run rẩy trôi ra ngoài.
Giống như khi còn bé, lúc phải trả lời chơi xe bốn bánh hay làm bài tập Olympic toán học, lựa chọn làm bài tập toán cũng đau khổ như vậy đấy.
Cậu nói: “Tôi rất sẵn sàng giúp đỡ bạn của Cận Sầm…”
Sẵn sàng…
Sẵn sàng cái éo!
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Cận Sầm thong thả húp một ngụm cà phê.
Không phải thành tích của Cận Sầm cũng tốt lắm sao? Sao không tự mình dạy đi chứ?
Trong lòng cậu điên cuồng hình ảnh người đàn ông da đen với mấy dấu chấm hỏi*.
Cận Sầm nhìn Nghiêm Diệc Sơ đang tỏ vẻ tức giận khó chịu, trong lòng liền thấy vui.
——Cuối cùng cũng không cần làm gia sư cho Trần Nghị rồi.
Ngay cả người kia như thế nào Nghiêm Diệc Sơ cũng không hỏi, về điểm này Cận Sầm thấy cực kỳ tốt.
Trước khi Nghiêm Diệc Sơ tò mò, tìm hiểu nghiên cứu cùng với lòng hiếu thắng sẵn có thì Cận Sầm nghĩ rằng có lẽ Nghiêm Diệc Sơ sẽ đi giải quyết vấn đề việc học của Trần Nghị.
Không giống Kỳ Dương, Trần Nghị rất có quyết tâm với thành tích của mình, mỗi tội bị lười. Là một người bạn, cũng không nên quá khắt khe trong việc quản lý Trần Nghị, nhưng nếu để cho Nghiêm Diệc Sơ dạy Trần Nghị thì cậu ta tin rằng bản thân Trần Nghị sẽ không làm mình phải mất mặt trước Nghiêm Diệc Sơ.
Còn trẻ nhưng Cận Sầm đã sớm có năng lực bốc lột của tư bản, cậu ta rất hài lòng việc mình hoàn thành được kế hoạch nho nhỏ này.
Hiếm khi làm được điều gì mà Cận Chấn Quốc tin cậy. Cận Sầm nghĩ thế.
Raine: Cuối cùng cũng lết được đến chương 10, bộ này mình edit chậm quá xá chậm huhu. Kể từ chương này mình sẽ edit theo format của sách xuất bản nha, tránh cho việc xuống dòng trong bản raw trên Trường Bội của tác giả, chưa thấy tác giả nào mà đam mê xuống dòng như tác giả này luôn ý nên lúc xuất bản mới chịu làm đàng hoàng >.< nhưng nội dung thì vẫn theo raw TB vì sách xuất bản cắt hơi nhiều. Ví dụ như câu ‘ Đứa thì định vị Phí Điểm, đứa thì định vị đường đua, ôm gái, mở champagne’ bị cắt đấy, đúng là sách xb bên Trung gắt quá.
À bộ này có H sương sương nhe cả nhà:))) ko phải thanh xuân vườn trường mà nước lọc đâu hơ hơ.