Chương 6: Ác mộng
Lý Phi như thể hoàn hồn, vội vội vàng vàng tiến tới giúp tôi.
Bà Lý nhanh chóng được tôi và Lý Phi đặt lên giường, sau khi được tôi cho uống chung trà pha máu, nét mặt của bà ta đã dần dần khởi sắc.
Có lẽ bởi vì tôi sử dụng máu của bản thân quá nhiều, thành thử ra cơ thể có phần mệt mỏi, tôi buộc phải ngồi xuống ghế nghỉ ngơi chốc lát.
“Đẩy nó xuống”.
Giọng nói già nua vừa khàn vừa trầm đột nhiên vang lên.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thì có ai đó ở phía sau lưng đẩy một cái rất mạnh, khiến cho tôi té ngay xuống đất.
Khoảnh khắc tôi định ngồi dậy, chợt nhận ra cả người đã bị dây thừng trói chặt từ lúc nào không biết.
“Đậy kín lại mau”.
Phía bên trên lại truyền xuống tiếng của người kia.
Tôi ngước mắt lên coi thử là ai, nhưng mà vừa lúc có một vật rất lớn che mất tầm nhìn, cho nên hoàn toàn không trông thấy gì hết.
“Giăng dây chu sa cho ta”.
Người kia tiếp tục nói, khí thế càng ngày càng càng lớn.
Trong lòng tôi chợt nổi lên một trận bất an, dự cảm chắc chắn có chuyện không hay. Mọi thứ diễn ra quá mức nhanh và kỳ lạ, kẻ đáng nghi duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là nữ quỷ, có điều chẳng phải cô ta đã bị tôi đánh trọng thương rồi sao? Hay đây mới là cái bẫy thật sự của cô ta?
“Hỏa Thiêu Tâm Can, Trục Tà Diệt Quỷ”.
Người kia lớn tiếng niệm một câu chú thuật.
Toàn thân của tôi lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mồ hôi hột bắt đầu đổ ra khắp trán.
Đáy lòng từ từ nóng ran lên, như thể có cái gì đó đang thiêu đốt.
Tôi thiệt sự không ngờ, chú thuật nhỏ nhoi này lại có tác dụng với tôi.
Sao mà có thể được chứ, rốt cuộc tôi đang bị gì vậy?
Tôi từ nhỏ đã theo sư phụ học không ít chú thuật, đồng thời lại được lão tiên nhân hồi sinh, về cơ bản tôi phải có khả năng chống lại những chú thuật tầm thường, như một loại phản xạ tự nhiên mới đúng.
“Pháp sư, cậu làm sao vậy?”
Giọng của Lý Phi bất chợt vang lên bên tai tôi, nó làm cho tôi vô thức giựt mình một cái mạnh, ý nghĩ đang chiếm giữ đầu óc liền bị gián đoạn, tôi mở tròn đôi mắt, thức tỉnh.
Hóa ra những chuyện vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Lý Phi ở đối diện vẫn còn đang nhíu mày nhìn tôi, lo lắng hỏi “Cậu ổn chứ? Mới nãy nằm mơ thấy gì mà có vẻ khó chịu và đổ mồ hôi nhiều tới vậy?”
Nghe câu này của anh ta, tôi bất giác đưa tay lên trán lau lau vài cái, quả nhiên mồ hôi đã chảy ướt đẫm.
Chỉ là cơn ác mộng quá kỳ quái, tôi không thể tiết lộ cho anh ta biết được, đành viện cớ, nói “Anh đừng quá lo, tôi chỉ là sử dụng máu của bản thân khá nhiều, hơn nữa lại mất đi một lượng linh khí không nhỏ, do đó mới phải vận khí điều hòa mà thôi”.
“Nếu vậy, hay là tôi sẽ đích thân nấu một chén canh hầm cho cậu uống, đảm bảo lợi huyết, coi như là trả ơn cứu mạng”.
Lý Phi bỗng ngỏ lời, vẻ mặt của anh ta rất có thành ý.
“Như vầy có làm phiền tới anh hay không?”
Tôi vốn dĩ định từ chối khéo Lý Phi, nào ngờ anh ta vẫn một mực quyết tâm, đáp “Không sao đâu, cậu vì cứu mạng tôi và má của tôi mới trở nên thế này, đây là việc tôi nên làm, sao có thể cảm thấy phiền hà được chứ”.
“Thằng Phi nói đúng đó thưa pháp sư” bà Lý không biết tỉnh dậy từ khi nào, hiện tại lại khe khẽ nói xen vào “Ngài là ân nhân cứu mạng của tụi tôi, một chút tâm ý này ngài mà cự tuyệt, tụi tôi nhất định sẽ hổ thẹn, làm sao dám nhìn mặt người đời”.
Hết cách, tôi đành gật đầu, trả lời “Vậy cũng được, nhưng mà cơ thể của anh còn yếu, nữ quỷ lại chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, tôi sẽ đi cùng với anh, nhằm tránh bất trắc có thể xảy ra”.
Anh ta và bà Lý không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý ngay.
Sau khi tôi lấy từ trong người ra một lá bùa hộ mạng đưa cho bà Lý, và căn dặn bà ra những điều cần lưu ý. Tôi và Lý Phi mới bước ra khỏi phòng.
Di chuyển trên dãy hành lang dài, tôi phát hiện âm khí vẫn còn giăng đầy, tuy nhiên chúng rất mỏng, coi bộ sức lực nữ quỷ đã bị tổn hại không ít.
Nói tới đây tôi mới để ý, từ khi tôi đặt chân vào nhà họ Lý, tất cả mọi nơi đều là âm khí, đây chính là điểm gây khó khăn, khiến cho không tài nào xác định được nơi nữ quỷ đang ẩn nấp. Chuyện này phải lý giải làm sao đây?
“Cậu chủ, cậu đã khỏe rồi”.
Âm thanh vui mừng reo lớn, vô tình kéo tâm trí của tôi trở về thực tại. Tôi nhận ra bản thân đang đứng ở nhà bếp, trước mặt còn có vài người làm nữa.
Lý Phi hướng về phía một cậu nhóc, mỉm cười, đáp “Đúng vậy”.
Anh ta nói thêm vài câu nữa, rồi sau đó săn tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để hầm canh.
Tôi một mặt bởi vì không biết nấu ăn, mặt khác Lý Phi lại không cho tôi đụng tay, thành thử ra chỉ có thể ngồi một bên nhìn anh ta làm.