Chương 21: Bò trên nền gạch
Tôi “ừ” một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ khá mệt mỏi.
Con Yến dìu tôi nằm xuống giường, rồi mới xoay người rời đi.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ, chầm chậm chầm chậm nhỏ dần, cho tới lúc chẳng còn nghe thấy gì.
Không gian xung quanh chìm vào yên lặng, một sự yên lặng rất kỳ lạ, không dùng từ ngữ nào để miêu tả được.
Tôi có chút không an tâm, định bụng sẽ đứng dậy đóng chặt cửa lại, chẳng thể ngờ còn chưa kịp làm gì thì có âm thanh “Lạch Cạch… Lạch cạch” ở phía bên ngoài truyền vào.
Thứ âm thanh này khiến cho tôi nghĩ tới có vật gì đó đang bò lết dưới sàn nhà, hơn nữa nó càng ngày càng tiến tới gần tôi hơn.
Cùng lúc này, tôi không biết vì sao tầm mắt của tôi lại trở nên mông lung, chẳng nhìn thấy những thứ trước mắt một cách rõ ràng được.
Dường như có một thế lực nào đó đã gây ra chuyện này, tôi tự hỏi rốt cuộc đó có phải dự báo sắp có chuyện chẳng lành xảy ra hay không?
“Lạch cạch…. Lạch cạch… “
Âm thanh quái dị kia vẫn tiếp tục vang lên, và tôi có thể mường tượng ra được, đó là thứ lớn bằng một người trưởng thành.
Tôi cố gắng nhíu mày nhằm trông thấy hình dạng của thứ kia, nhưng mà cách này hoàn toàn vô dụng, bởi vì trước mặt của tôi chỉ hiện lên một mảnh mờ mờ ảo ảo, không thể xác định.
Cận thận đưa tay chống lên thành giường, dùng sức ngồi bật dậy, bày sẵn tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nếu như thứ kia có bất ngờ động thủ, tôi còn có thể kịp thời đối phó.
Hơi lạnh ở ngoài từ từ thổi vào, lạnh tới mức thấu da thấu thịt, như thể nó từ âm ti dâng trào lên vậy, đặc biệt đối với tôi – người mất gần hết linh lực, cơ thể rơi vào tình trạng trạng suy yếu, cảm nhận lại vô cùng rõ ràng.
Ý nghĩ xuất hiện duy nhất trong đầu tôi lúc này, chính là thứ kia rất có khả năng là lệ quỷ, có điều con trai của nhà này vừa mới chết, không thể nào hóa thành lệ quỷ được?
Lão pháp sư sao?
Chẳng lẽ đây là âm mưu của ông ta?
Dùng suy nghĩ miên man của tôi bị gián đoạn, khi âm thanh lạch cạch đột ngột im bặt đi.
Thay vào đó là một tiếng khóc thảm thiết thê lương vang vọng, âm thanh này hoàn toàn không giống như tiếng khóc của người bình thường.
Điều này lại càng làm cho tôi chắc chắn hơn thứ kia đích xác là lệ quỷ, và có liên quan tới lão pháp sư.
Tôi hít một hơi lạnh, giữ vững tinh thần của bản thân, mặc dù sức chiến đấu vốn có đã giảm đi rất nhiều lần.
Khi tâm đã tịnh, tôi bỗng phát hiện ra trong tiếng khóc không những mang theo sự khổ sở tột độ mà còn có vô vàn oán hận.
Tôi nghĩ, cứ ở đây chờ đợi thứ kia xuất hiện cũng không phải là cách hay, vì vậy tôi quyết định bước xuống giường di chuyển về phía cửa phòng.
Do cơ thể của tôi quá yếu, cần có người dìu mới được, cho nên đi lại hơi khó khăn.
Khoảnh khắc tôi đẩy cánh cửa, âm thanh kèn kẹt ma mị vang lên, như báo trước thứ tôi phải đối đầu không hề đơn giản.
Thời điểm này, vẻ u ám bao trùm khắp dãy hành lang dài, cộng thêm tiếng khóc ai oán, tạo ra một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Trong lúc tôi lấy thành cửa làm điểm tựa, bám chặt lấy mà bước chân ra bên ngoài dãy hành lang, thì bất thình lình tiếng xạc xạc vọng tới.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Ở phía dưới sàn nhà của dãy hành lang, xuất hiện một người đang bò lết, người này mặc một bộ đồ cưới rách tả tơi, hai tay bò bám trên nền gạch, mái tóc dài xơ xác che đi một nửa khuôn mặt, da dẻ trắng bệch đang bong tróc từng mảng, khóe môi nứt nẻ chảy máu, đặc biệt hai hốc mắt tối om, không nhìn thấy tròng đen và tròng trắng ở đâu hết.
Cái thứ kinh dị đó đang bò lết về phía tôi đứng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi đoán nhất định có kẻ muốn dồn tôi vào đường chết, chỉ là người đó không muốn trực tiếp ra tay mà thôi.
Còn một câu hỏi khiến tôi phân vân, tột cùng lão pháp sư và nữ quỷ tân nương có mối quan hệ gì trong chuyện này.
Xạc xạc…. Xạc xạc….
Thứ kinh dị vẫn đang tiếp tục bò lết tới gần tôi hơn, tuy nhiên hình như nó đang bắt đầu tăng tốc khi trông nhận thấy mục tiêu của mình.
Tôi lùi về phía sau, nhanh tay đóng chặt cửa phòng lại, đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm được trong hoàn cảnh này.
“Minh Ngọc…. Minh Ngọc…”
Giọng nói của Lý Phi bất chợt vang lên, tiếng gọi cực kỳ tha thiết, tựa như anh ta đang rất trông ngóng được gặp mặt Minh Ngọc một lần cuối cùng trong đời.
“Thành Quân, là anh sao?”
Tôi bị đó điều khiển, lo lắng lên tiếng hỏi.
Phía sau cánh cửa im lặng trong giây lát, rồi mới từ tốn trả lời “Phải, là anh đây? Minh Ngọc, mau mở cửa cho anh vào, anh có chuyện quan trọng muốn nói cho em biết, nếu chần chờ, mọi thứ sẽ trễ mất”.
Câu nói vừa dứt, bàn tay của tôi vô thức đưa lên, chạm vào cửa phòng.
Tôi cắn chặt môi, dùng hết sức bình sinh khống chế lại bản thân, dùng tay còn lại gạt cánh tay kia xuống.
“Minh Ngọc, cô có nghe tôi nói không? Cô phải tỉnh táo lên, kẻ ở bên ngoài không phải là Thành Quân, nếu như cô mở cửa nói không chừng sẽ chết không toàn thây”.
Tôi như thể muốn hét thật lớn cho cái người đang điều khiển cơ thể của tôi nghe thấy, mặc dù miệng chẳng thể thốt ra được âm thanh gì.