Chương 15: Ác mộng
Cô hầu gái trước mặt không thấy tôi lên tiếng, liền lo lắng hỏi “Mợ hai, mợ hai, mợ thấy trong người thế nào rồi? Khi nãy mợ ngất xỉu, hay là giờ con chuẩn bị chút cháo cho mợ ăn lấy sức nha”.
Câu nói khiến cho tôi kinh ngạc, chẳng biết nữ quỷ lại muốn bày mưu tính kế gì nữa đây? Rõ ràng đây là cơ hội tốt để giết tôi, cô ta vẫn muốn chơi trò mèo vờn chuột sao?
Thời điểm tôi vẫn đang miên man với ý nghĩ trong đầu, thì ở ngoài cửa lại có tiếng người vọng vào, giọng điệu không mấy vui vẻ “Con Yến, mợ hai tỉnh rồi à? Cơ thể vẫn ổn chứ?”
Tôi cố gắng chuyển mắt sang, nhíu chặt đôi mày để nhìn rõ hơn. Bất chợt nhận ra người đang nói chuyện kia không ai khác chính là bà Lý – mẹ của Lý Phi.
Con Yến ở bên cạnh nghe vậy, vội vàng trả lời “Dạ bẩm bà, mợ hai vừa mới tỉnh, nhưng hình như mợ không khỏe cho lắm, con định bụng sẽ xuống bếp nấu ít cháo cho mợ ăn”.
Bà Lý đưa mắt quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi ầm ừm, đáp “Thôi, con cứ ở đây chăm sóc mợ hai, bà sẽ kêu con Mến nấu cháo”.
Bà ta ngưng lại chốc lát, sau đó quay về phía tôi, thấp giọng dặn dò “Minh Ngọc, hiện tại con rất yếu, cứ ở trong phòng tịnh dưỡng, tránh đi lại lung tung, chồng của con mới vừa mất, mọi thứ đang rối rắm lắm”.
Nói xong, bà ta liền rời đi.
Con Yến cẩn thận chỉnh sửa lại gối nằm, rồi dìu tôi nằm xuống, thấp giọng “Cháo nấu tốn thời gian lắm, cho nên mợ hai cứ nghỉ ngơi một chút đi ạ, lát nữa cháo mang tới, con sẽ gọi mợ dậy để dùng cháo”.
Tôi gật đầu nhẹ rồi nhắm mắt, cảm thấy giờ phút này tôi cũng cần dưỡng sức, nhằm bù đắp lại phần linh lực đã tiêu hao rất nhiều.
Chẳng biết có phải do tôi đã mệt mỏi quá hay không, mà đã ngủ quên từ lúc nào, chỉ tới khi ở bên tai nghe thấy tiếng trò chuyện, tôi mới mơ màng tỉnh giấc.
“À, Mến nè!”
Giọng của Con Yến ở cách tôi khá xa vang lên “Tình hình ở nhà lớn thế nào rồi? Tôi ở đây bận lo chăm sóc mợ hai, chuyện tang lễ mờ tịt luôn”.
Con Mến hít một hơi sâu, trầm giọng trả lời “Ông bà chủ đã mời sư thầy tới tụng kinh, làm lễ đặng chuẩn bị mặc đồ liệm cho cậu chủ, chắc là sắp đưa vào hòm, cả nhà ai cũng buồn, cũng khóc hết nước mắt, cậu chủ ăn ở hiền lành lương thiện, ấy vậy mà lại mất sớm”.
Tôi không định thức vội, vẫn nằm ở trên giường làm bộ ngủ, tiếp tục lắng tai nghe thử bọn họ đang nói những gì.
“Đúng đó, cậu chủ là người tốt bụng nhưng thọ mạng quá ngắn ngủi”.
Con Yến cảm thán, cuối cùng câu còn thở dài.
Con Mến ở bên cạnh cũng thở dài theo, cô ta khiến cho bầu không khí vô thức trở nên ảm đạm.
“Mến, tôi nói chuyện này, cô đừng nói cho ai nghe nha!”.
Con Yến đột nhiên thay đổi chủ đề, giọng điệu có phần nghiêm trọng.
“Chuyện gì?” con Mến tò mò hỏi “Cô cứ nói đi, tôi từ trước tới giờ nổi tiếng kín miệng mà, cứ yên tâm”.
Con Yến vội vàng đóng cửa phòng lại, tiếp đó kéo con Mến vào trong một góc phòng, thì thào to nhỏ “Trước mấy ngày cậu chủ mất, tôi có nằm mơ thấy ác mộng. Trong mơ tôi nhìn thấy có rất nhiều thứ không sách sẽ lần lượt bay vô trong phòng của cậu chủ, bọn chúng rất đáng sợ, mùi hôi thúi tỏa ra vô cùng nồng nặc, cô nói thử coi, đó có phải là điềm báo cho vụ việc ngày hôm nay không?”
Con Mến nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nắm lấy tay cô ta, đáp “Nói thiệt tình, mấy hôm trước tôi cũng có giấc mơ y chang cô, có điều tôi sợ nói ra sẽ bị ông bà chủ chửi, thành thử ra tôi im tới giờ luôn, không ngờ cô cũng mơ thấy vậy”.
Lời vừa dứt, sắc mặt cả hai người bọn họ đều xanh như tàu lá chuối, cô hầu gái nói thêm “Mà nè, cô có nghĩ cơn ác mộng báo trước tai họa không, chứ làm gì có chuyện trùng hợp tới như vậy chứ? “
“Ban đầu tôi vốn cho là vì buổi sáng tôi chạy tới chạy lui, làm hết việc này tới việc khác, nghe từ chuyện này sang chuyện nọ, cho nên buổi tối mới nằm mơ, nhưng bây giờ không phải riêng một mình tôi gặp ác mộng, mà còn có cô nữa, tôi nghĩ chuyện này quá sức quỷ quái rồi”.
Con Mến càng nói, âm thanh càng nhỏ dần, giống như cô ta sợ bị ai đó nghe thấy vậy.
“Không phải chứ? Sao mà khủng khiếp vậy?”
Câu nói của con Yến, làm hai người họ cùng rùng mình, nét mặt lộ rõ vẻ lo sợ, ôm chặt lấy nhau.
“Ê, tôi chợt có một ý nghĩ cực kỳ khinh dị”.
Con Yến bỗng dưng phát hiện ra chuyện gì đó liền thốt lên, con Mến tròn mắt nghi hoặc, gấp gáp hỏi “Rốt cuộc là ý nghĩ gì, nói lẹ lên đi”.
Con Yến nhìn xung quanh dáo dác, rồi chậm rãi cất tiếng “Chúng ta đều nằm mơ thấy những thứ không sạch sẽ bay vào phòng cậu chủ, nếu là sự thật, nói không chừng hiện tại chúng vẫn còn quanh quẩn ở trong đó, đang âm thầm ám ngôi nhà này”.