Chương 9: Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Vườn thượng uyển của nhà hàng thật sự rất đẹp. Những khóm hoa sặc sỡ được gắn thêm đèn, nhìn như các vì sao tỏa sáng tên bầu trời đen.
Hai người đứng đối diện nhau, không khí vừa nãy có phần căng thẳng nên bây giờ Lục Tôn nhẹ giọng lại:
– Sao em đi đến đây mà không nói cho tôi biết?
Khánh Hạ chà sát các ngón tay vào nhau, cúi gằm mặt:
– Em xin lỗi… ừm… và cảm ơn anh đã nói giúp em…
Lục Tôn biết rõ cô đang cố tình né tránh câu hỏi. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, cô có muốn thì cũng không cách nào liên hệ được mình.
– Em đưa điện thoại đây. Tôi cho em số. Lần sau có việc cứ thoải mái gọi.
Khánh Hạ gật đầu, vội vàng lấy điện thoại. Vợ chồng biết số nhau là chuyện bình thường mà.
– Đây ạ.
Cô đưa ra một chiếc điện thoại bấm cũ kĩ, ai không biết còn tưởng là đồ của mấy người lớn tuổi mù công nghệ. Lục Tôn có chút ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra bên ngoài, tránh việc cô hiểu lầm rằng mình khinh thường điện thoại đời cũ.
Anh bấm số của mình vào. Điện thoại thì nhỏ, bàn tay thì to nên mất kha khá thời gian. Khi trả đồ về cho chủ nhân, anh khéo léo hỏi:
– Em không dùng máy cảm ứng thì sao cập nhật thông tin trên Internet được?
Cô gái cười gượng gãi đầu:
– Em đi làm người ta kể cho nghe. Hoặc khi nào có thời gian em sẽ nghe đài, xem ti vi ạ.
– Ý tôi là, sao em không mua cái mới mà dùng? Cái này hơi bất tiện.
Khánh Hạ khẽ lắc đầu. Dáng vẻ khúm núm của cô gái khiến Lục Tôn nhớ đến khoảnh khắc vừa rồi. Cô bị một đám công khai bắt nạt mà không hề có chút phản kháng.
– Em đừng sợ, từ bây giờ phải sống ngẩng cao đầu và mạnh mẽ lên.
Khánh Hạ lẩm bẩm:
– Anh ở trên thì nói gì chẳng được… sao mà hiểu tầng lớp bên dưới…
– Đừng nói vậy! Người ta nể tôi thì cũng phải nể em. Em chính là Đại Úy phu nhân, đích thân tôi chọn em!
Lần này Khánh Hạ không bị những lời nói đó làm cho mềm lòng. “Chọn bừa” mà đi qua miệng anh nghe đao to búa lớn quá, vĩ đại quá. Cô đưa tay kéo chiếc kẹp trên mái tóc mình xuống:
– Trả anh. Chắc em không phù hợp với nó.
Lục Tôn nhận lấy, lông mày của anh nhíu lại:
– Ý em là sao? Bị người khác chê nên em mới như vậy à?
– Không ạ. Chỉ là không hợp nữa.
– Không hợp nữa? Sao lúc nào em cũng nói chuyện lấp lửng với tôi vậy?
“Nếu anh muốn một người rõ ràng thì chọn bừa một cô khác đi!”. Khánh Hạ muốn nói thẳng ra như thế nhưng lại chẳng có đủ can đảm. Đối với cô, những kẻ giàu có này lúc nào cũng tự cho mình cái quyền khinh rẻ người khác. Có thể tùy ý xem cô là món đồ mà chọn lựa. Muốn mua là mua, bán là bán.
Khánh Hạ im lặng, để lại một khoảng trống giữa hai người. Trước giờ chưa có ai cả gan phớt lờ câu hỏi của Lục Đại Úy, kể cả là đại tướng, thượng tướng cấp trên cũng nể mặt Lục gia mà đối xử vô cùng kính trọng với anh. Điều này làm cái tôi của một người đàn ông bị tổn thương không ít.
Lục Tôn gật nhẹ đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Khánh Hạ. Tông giọng gắt gỏng rõ rệt:
– Được, nếu em đã muốn trả lại món quà này… thì từ giờ về sau đừng hòng tôi tặng em thêm bất kì cái gì nữa!
Nói xong, anh quay lưng đi vào trong nhà hàng, bỏ cô lại một mình giữa khu vườn tràn ngập hoa lá.
Phía trên là bầu trời ngàn sao, trước mặt là những ánh đèn lấp lánh, tỏa sáng dưới những kẽ lá xanh mơn mởn. Đứng giữa một khung cảnh đẹp như bị lạc vào chốn thần tiên mà lòng cô lại ào ạt bão tố. Hoàn cảnh này thật khiến người ta nhớ đến câu thơ trong truyện Kiều:
…”Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu…
…Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”….
Khánh Hạ bây giờ với Thúy Kiều có khác nhau là mấy. Đều là những cánh hoa mỏng bị người đời mua bán, phỉ nhổ, đều phải trải qua những đau khổ về tâm trí lẫn thể xác… “Đau đớn thay phận đàn bà…”
…—————-…
Sáng hôm sau, Khánh Hạ vừa ngủ dậy đã nghe tiếng hò hét của chú dì và đám bạn thương nhân. Họ ngồi trong phòng khách, thi nhau bàn tán về tin tức trên các trang báo mạng:
– Chị sắp một bước lên mây rồi còn gì? Bỏ bán vải vóc đi bán vàng 9999 thôi!
– Ây da, mọi người cứ nói quá.
– Quá đâu mà quá! Sau này làm thông gia với nhà họ Lục rồi thì đừng quên bọn tôi nhá!
Bản thân cô cũng tò mò nên đến gần để nghe. Vài người hăng quá còn đưa thẳng điện thoại của họ cho cô đọc.
Hàng loạt các tiêu đề được cho là điểm nóng trong sáng này hôm nay:
“Hot: Lục Đại Úy tuyên bố vị hôn phu là bảo bối của mình!?”
“Bữa tiệc náo loạn của Lục gia: Lục Tôn công khai bảo vệ vợ tương lai”.
“Vũ Khánh Hạ lộ mặt, xuất hiện trong trang phục đỏ chót, được Đại Úy gọi là bảo bối”.
Đọc những dòng chữ trên tay và nghe những lời ngưỡng mộ từ người ngoài, Khánh Hạ tự cười giễu bản thân. Cái gì mà “bảo bối”, cái gì mà “yêu thương”? Tất cả chẳng qua chỉ là màn sương che mắt thiên hạ.
…—————-…
Nhiều ngày sau hôm đó, mọi chuyện diễn ra như thường lệ. Lục Tôn không đến tìm Khánh Hạ nữa và hai người gần như cắt đứt liên lạc.