Chương 8: Ai dám!?
Bắt đầu rộ lên những tiếng xì xầm:
– Ủa ai vậy? Nhìn lạ quá.
– Ồ, đồ màu đỏ à? Chơi trội nhỉ?
– Nhìn là biết người này không mời mà tới.
– Đi ăn tiệc ké mà cũng sai dresscodes, ha ha ha.
“Dresscode” là một thuật ngữ nên đương nhiên Khánh Hạ không hiểu, thậm chí không biết về nó. Đây là một từ để chỉ những quy định cụ thể về thời trang trong những sự kiện trọng đại. Trang phục tương đồng sẽ tạo nên cảm giác chuyên nghiệp, êm mắt.
Lúc này Khánh Hạ nhìn quanh, tất cả đều mặc đồ màu dịu và dễ phối như trắng, đen, nâu. Cô bắt đầu hoảng loạn với bộ sườn xám đỏ của mình.
Lục Tôn đứng trên sân khấu, từ xa không thể nhận ra Khánh Hạ, huống hồ cô còn ăn mặc khác ngày thường như vậy. Anh chỉ ngờ ngợ chứ không dám chắc, lí nào Khánh Hạ lại một mình xuất hiện ở chốn đông người như thế này?
Lục Phong nói thẳng vào mic:
“Này! Cô gái! Nếu như cô không được mời, vui lòng đi ra ngoài! Sẽ có bảo vệ đến làm việc với cô”.
Khánh Hạ lủi thủi bước ra phía cửa. Chuyến này xong đời rồi, đến tận đây mà còn bị Lục gia đuổi về, chú dì mà biết thế nào cũng đập cho một trận nhừ tử.
Tụi truyền thông tranh thủ quay phim chụp hình lại, còn liên mồm chửi cô không có liêm sỉ. May thay, có một tiểu thư đứng gần cửa nhận ra:
– Ủa? Đây có phải Vũ Khánh Hạ không?
Cô gái đứng lại, ngạc nhiên vì có người biết tên mình. Cả khán phòng đã bắt đầu bàn tán. Bởi vì 3 chữ “Vũ Khánh Hạ” này đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội mấy ngày nay.
– Hèn chi thấy quen quen. Thật sự là cô ta ư?
– Ủa? Là Đại Úy phu nhân tương lai à?
– Lại gần xem xem, có phải Khánh Hạ không.
Lục Tôn đứng trên sân khấu, nghe thấy đám đông xì xầm tên cô thì cả người như cứng lại. Tự hỏi cô ấy đến đây làm gì? Chưa chính thức bước vào gia đình anh mà tham gia những sự kiện như thế này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Đúng như Lục Tôn dự đoán, những vị khách không hề nể mặt gia chủ mà đứng đó cười nhạo Khánh Hạ. Vài cô gái trạc tuổi không có được vị trí Đại Úy phu nhân, nhân cơ hội này làm cô bẽ mặt, không chỉ nói đểu mà còn nói to:
– Nghe nói Vũ Khánh Hạ lúc trước đi làm ở quán lẩu. Ha ha ha!
– Vậy sao? Tôi còn biết thêm thông tin là cô ta không có bằng Đại học đó! Gọi là gì nhỉ? Thất học?
– Ây da, hèn gì không biết lễ nghi gì cả. Còn kẹp cái kẹp tóc quê mùa trên đầu. Ha ha.
Khánh Hạ chỉ đứng im cho họ đùa cợt. Từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc bị sỉ nhục rồi. Với lại, họ nói đúng chứ đâu có sai. Nhưng sự nhượng bộ của cô chính là bàn đạp để những cô gái không biết điều kia lấn tới.
Họ che miệng cười khinh:
– Này Khánh Hạ, mục đích cô đến đây là gì?
– Tìm Đại Úy à? Ha ha, anh ấy đâu có thèm mời cô.
– Hay là thấy chỗ này sang quá định tới ăn trộm?
Lục Tôn nghe thấy những lời đó thì tức giận vô cùng. Anh đưa lại micro cho Lục Phong rồi bước xuống sân khấu. Mọi người đang tập trung về phía Khánh Hạ nên không ai để ý đến anh.
Những cô gái vẫn tiếp tục làm chuyện quá đáng:
– Cô cũng biết im lặng quá nhỉ? Hay là bị nói trúng tim đen rồi?
– Ôi, vậy là cô ăn trộm thật à?
– Bảo vệ đâu! Lục soát người cô ta xem có lấy cắp cái gì không?
Bảo vệ vừa mới nhích chân, chưa kịp đi bước nào đã nghe tiếng quát từ phía đám đông:
– Vũ Khánh Hạ là bảo bối của tôi! Ai dám động vào em ấy!?
Cả khán phòng im bặt, chỉ còn tiếng chụp lách tách từ máy ảnh của những tên phóng viên. Lục Tôn bước từ đám đông ra, dáng đi hiên ngang, có phần giận dữ.
Anh bước lại gần Khánh Hạ, một tay choàng ôm lấy vai cô, ánh mắt sắc bén lườm từ trái sang phải. Khi tầm nhìn lạnh tanh của anh lướt qua, kể cả những người có chức có quyền cũng chột dạ mà lùi về phía sau một chút.
Lục Tôn gằn giọng đe dọa đám con gái yểu điệu vừa nãy đã đùa giỡn quá trớn:
– Nghe đây! Em ấy là Đại Úy phu nhân tương lai! Sớm muộn gì cũng là người của tôi, của Lục gia! Các người nể tôi một phần thì phải nể em ấy mười phần! Làm gì có chuyện ăn nói một cách vô tổ chức như vậy được!?
Mấy tiểu thư kia xấu hổ liếc đi chỗ khác. Lục Tôn nhìn về phía sân khấu:
– Anh Phong, Khánh Hạ là em mời. Em ấy mặc đồ màu đỏ là vì em quên không nói cho cô ấy biết. Hoàn toàn là lỗi của em. Có trách, thì hãy trách em. Khánh Hạ không biết gì cả.
Những lời này đối với một cô bé lọ lem mà nói, nó đáng quý giống như một tia lửa giữa trời đông giá rét.
Nhưng mà…
Khánh Hạ cười nhạt. Suýt nữa thì cô đã cảm động, suýt thì tưởng thật. Trước đó chẳng phải Lục Đại Úy đã tuyên bố là “chọn bừa một cô” để cưới rồi sao?
Cô nghĩ anh ấy giúp cô chỉ là để cứu vớt hình tượng cho chính mình mà thôi. Dù sao cô cũng sắp trở thành một trong những bộ mặt của Lục gia mà.
Vốn dĩ chẳng có chút tình cảm nào…